Tuyết Đoạt Hồn

Chương 11: Sự thật tồi tệ




Chương 11: Sự thật tồi tệ

Ngôi nhà gỗ này có một phòng khách, bốn phòng ngủ, trong đó hai phòng có sẵn toa-lét nhưng vẫn có thể dùng chung toa-lét ở ngoài hành lang. Lúc đầu Giản Tự Viễn và Hân Nghi muốn vào ở hai phòng này. Giản Tự Viễn nằng nặc đòi ở căn phòng có toa-lét khép kín, nhưng Cốc Y Dương quẳng hành lý của anh ta ra ngoài, rồi bảo tôi vào ở. Tôi muốn nhường điều kiện tốt cho Hân Nghi nhưng cô ấy không chịu. Chúng tôi nhường qua nhường lại mãi, cuối cùng vẫn là Hân Nghi ở. Gian khép kín còn lại đương nhiên giành cho vợ chồng Thành Lộ và La Lập Phàm. Cốc Y Dương và Giản Tự Viễn ở chung một phòng, tôi và Hân Nghi mỗi người một phòng. Về sau Lê Vận Chi xuất hiện, tôi mới chuyển sang ở cùng Hân Nghi.

Nghe có vẻ phức tạp, đúng là… sự đời vốn đơn giản, chỉ tại con người hay vẽ chuyện.

Khi vào ở, thoạt đầu vẫn chưa có Lê Vận Chi, chỉ có vợ chồng Thành Lộ - La Lập Phàm, Cốc Y Dương, Hân Nghi, Giản Tự Viễn và tôi. Các phòng đều được khu nghỉ dưỡng bố trí trà túi lọc, sau khi ổn định, tôi pha tách trà nóng nhấm nháp, thấy rất nhẹ nhõm. Tối đến, chúng tôi cùng ngồi ca-bin cáp treo “chuyên dành cho nhà gỗ” trượt xuống nhà ăn ở gần đại sảnh lưng chừng núi, cùng ăn, rồi hát Karaoke và tán đủ thứ chuyện. Nhà ăn chính của khu nghỉ dưỡng tương đối hoành tráng, tường vách lung linh treo các bức thư pháp sáng giá, các tấm ảnh chụp chung có chữ ký của giám đốc khu nghỉ dưỡng và các ngôi sao điện ảnh bốn phương. La Lập Phàm tỏ ra kính nể vị giám đốc hoành tráng này. Cốc Y Dương nói ông ấy tên gọi Tôn Duy Thiện, người huyện này, là nhà hoạt động xã hội, đã khôn khéo kêu gọi nhà đầu tư xây dựng nên khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này. Là phú hào nhưng rất rộng rãi, ông làm từ thiện xây trường học, rất được mọi người khen ngợi. Thành Lộ trêu đùa: “Có phải sếp Phàm định hẹn ông ta để ký kết một thương vụ mở màn không đấy?” La Lập Phàm không trả lời.

Chúng tôi dùng bữa, rồi hát hò, sau đó chuếnh choáng trở về, ngồi cáp treo ngắm bầu trời thăm thẳm muôn sao. Có lẽ vì đang ở trên đỉnh núi cao nên cảm thấy dường như tinh tú ở ngay trên đầu, đưa tay lên là với được; nhưng đám tinh tú ấy chẳng hề thân thiết, chỉ lạnh lùng nhìn đám thanh niên nửa rồ nửa dại chúng tôi.

Tôi nhớ rất rõ bữa tối hôm ấy không hiểu tại sao tôi cực kỳ hưng phấn, cười nói luôn miệng. Với Thành Lộ, bô lô ba la như thế là thường, nhưng với tôi đó là lửa nhiệt tình bùng cháy, hình như bỗng trở lại thời kỳ sắp tốt nghiệp, đám nữ sinh chúng tôi đã hết bị áp lực của bài vở bèn đi khắp các xó xỉnh của trường “quậy” một phen. Tôi còn nhớ lúc quá phấn khích tôi đã trò chuyện với Cốc Y Dương, nhưng không hề nói một câu ngọt ngào tình tứ nào; có mắng nhiếc, chế nhạo châm biếm không thì tôi không nhớ, mà cũng chẳng quan trọng nữa.

Người quậy nhất đương nhiên vẫn là Thành Lộ. Vốn rất thích hát, chị độc chiếm micro của phòng Karaoke, vừa hát vừa uống rượu “Diên Xuân đại khúc” đặc sản địa phương. Chị biết uống nhưng cũng dễ say. Lúc ngồi trên cáp treo đã say mê mệt, Thành Lộ bá cổ La Lập Phàm, hỏi: tối nay anh có yêu em không? La Lập Phàm ngượng nghịu nói: có. Rồi Thành Lộ cười rất kỳ quái nói: ngày mai anh không yêu em nữa phải không?

Cô gái đáng yêu, lúc say rượu thì hơi vô lý; cô gái mọi ngày đã hơi vô lý, lúc say rượu sẽ biến thành hỗn thế ma vương.

Tôi có cảm giác đó là lần vui vẻ hết mình cuối cùng của Thành Lộ, mấy ngày tiếp theo tâm trạng chị ngày càng nặng nề, nước mắt sụt sùi càng nhiều hơn.

Tôi và La Lập Phàm dìu chị về phòng, đặt chị nằm lên giường. Lúc đó chị vẫn còn ê a hát nhưng nét nhạc đã lạc tận đẩu tận đâu. Tôi chúc chị ngủ ngon rồi quay ra nhưng cánh tay tôi bị La Lập Phàm nắm chặt.

Tôi không hất ra, nhưng tôi cảnh giác, lừ mắt nhìn anh, nói: “Anh làm gì vậy?” Lẽ nào anh đã biến thành hạng người như thế? Tôi nhớ rằng Thành Lộ đã nói: lúc đầu La Lập Phàm không muốn đi du ngoạn, nhưng khi nghe nói tôi cũng đi thì anh lại đồng ý. Chẳng lẽ… Tôi thấy ghê cổ và lại nhức đầu từng cơn.

La Lập Phàm vốn thạo ứng biến, lập tức buông tay ra, áy náy gượng cười: “Xin lôi… anh… muốn nói mấy câu nhưng không biết nói với ai.”

Tôi nghĩ, nói với ai thì tùy chứ đừng nói với tôi. Nhưng ánh mắt anh có nét khổ sở không dễ giả vờ mà có được. Tôi đưa mắt nhìn lên giường, Thành Lộ nằm im và đang khẽ ngáy đều đều.

“Anh định nói gì?” Tôi khẽ hỏi. “Em biết anh chị đang có chút khúc mắc tình cảm, nhưng trong hôn nhân, sư nói sư phải vãi nói vãi hay là thường, cơ bản em đứng về phía chị Thành Lộ nên rất dễ nhìn vấn đề phiến diện.”

“Cảm ơn em đã rất thẳng thắn.” Anh lại cười khổ sở. “Đúng thế, anh định nói về chuyện vợ chồng anh.”

Tôi nói: “Được, em nghe.”

La Lập Phàm nói: “Mong em sẽ không thành kiến. Điều ấy thật không hợp với tính cách của em.”

“Anh rất hiểu em hay sao?” Tôi biết mình đã lỡ lời.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. La Lập Phàm nhỏ nhẹ: “Em nên biết, anh hiểu về em hơn rất nhiều người khác.” Anh ta cúi đầu, trấn tĩnh, rồi lại nói: “Không sao. Anh vốn không định thuyết phục gì cả, chỉ muốn nói với em một vài sự thật.”

“Để em đoán xem nào, chắc anh định nói anh tuy là nhà quản lý cấp cao, đôi khi phải ra vào chốn ăn chơi nhưng vẫn giữ mình trong sáng, anh rất sạch sẽ?” Có lẽ vì tôi nhìn thấy Thành Lộ say lịm đi thế kia, nên bản năng xui khiến tôi giúp chị ấy tấn công. Điều này rất khác với phong cách của tôi. Hoặc là vì cảm giác đề kháng chợt đến vẫn còn sót lại trong tôi chút ít, thế thì chỉ nên trách cái ngôi nhà gỗ kỳ quái này!

La Lập Phàm nhún vai: “Anh không dám nghĩ mình trong sáng, đúng là đôi khi có vui đâu chầu đấy, sống ở giang hồ thì… anh không cần phải chối cãi hay biện bác này nọ, nhưng Thành Lộ đâu phải người thanh cao thoát tục, cô ấy cũng chẳng kém các cô gái tay chơi là mấy, cô ấy hiểu tình thế của anh hơn bất cứ ai. Vấn đề nghiêm trọng nhất giữa bọn anh không phải anh có bồ bịch này nọ, đó chỉ là hỏa mù Thành Lộ tung ra; nguyên nhân thật sự để vợ chồng anh không thể hài hòa là… Em thông minh, anh nói thế chắc em đã hiểu.”

Tôi đáp: “Anh đánh giá em quá cao rồi. Thực ra em càng nghe càng không hiểu.”

La Lập Phàm nhìn thẳng vào mắt tôi rất lâu, chắc không cảm thấy tôi chỉ giả vờ không hiểu, anh nói: “Bọn anh khó mà tiếp tục chung sống là vì… vì cô ấy ngoại tình.”

Nếu vừa nãy tôi có hơi chút giả vờ không hiểu, thì lúc này sau khi nghe La Lập Phàm nói rành mạch như thế, tôi thấy hơi kinh hãi.

Tôi nên tin ai đây?

“Anh nói khác, chị nói khác, thì em biết tin ai?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên em sẽ tin Thành Lộ. Nhưng anh xin hỏi: cô ấy nói anh bồ bịch, nói đã nhìn thấy di động chuyên dùng trong việc công ty của anh có những lời ướt át, nhưng cô ấy có cho em xem chứng cứ, vật chứng ấy không?”

Tôi cảm thấy rất vớ vẩn: “Còn anh, sẽ cho em xem chứng cứ à?”

“Nếu em muốn!”

“Em không muốn xem, anh cứ nói tóm tắt đi!” Đầu tôi càng nhức hơn.

La Lập Phàm định nói nhưng lại thôi, anh lắc đầu: “Thôi! Nói ra sự thật chỉ thêm buồn, nhất là tối nay mọi người đang vui. Tạm chưa nói vội.”

Tôi cười nhạt: “Anh cố ý nói thế để đạt được mục đích?”

La Lập Phàm cũng cười nhạt: “Em quá thông minh, lại chưa biết cách che đậy. Khi nào em biết cách che đậy em còn đáng sợ hơn!” Anh bước đến bên chiếc va-li lôi ra một cái bìa nhựa kẹp văn bản, mở khóa kéo, lấy ra mấy tấm ảnh.

Chân tay tôi bỗng trở nên tê lạnh.

Chất lượng ảnh bình thường, hơi mờ, là ảnh chụp lén, nhưng có thể nhìn rõ một nam một nữ trong ảnh: nam, tóc dài vai rộng, nữ trông rất duyên dáng.

Đó là Cốc Y Dương và Thành Lộ.

Sau một hồi im lặng, tôi nói: “Cái này chưa nói lên điều gì, họ vốn đã quen nhau, chắc đang hội ý bàn về chuyến đi này cũng nên.” Nhưng tôi biết, cái cớ tôi nêu ra rất mong manh yếu ớt. Mấy tấm ảnh khác, đều là hai người mặc trang phục khác, chụp trong thời tiết khác: áo sơ-mi đầu thu, áo khoác to xụ mùa đông; gặp gỡ ở các địa điểm và thời gian khác nhau, say sưa trò chuyện. Thậm chí có một tấm ảnh chụp Thành Lộ đặt tay lên vai Cốc Y Dương.

Đã gặp nhiều lần.

Có lẽ đương nhiên sẽ dễ dàng giải thích tại sao Cốc Y Dương đến Bắc Kinh không lâu đã cắt đứt liên lạc với tôi.

“Là người quen cũ gặp nhau thì không có gì phải chỉ trích, nhưng những lần gặp gỡ này Thành Lộ không hề nói cho anh biết. Khi anh thấy nghi ngờ, anh bèn nhờ người bám theo; còn những khi anh bận rộn, không thấy nghi ngờ, chẳng biết họ còn gặp nhau bao nhiêu lần nữa.”

Tôi cực kỳ kinh ngạc, xót xa, nhưng tôi vẫn giúp Thành Lộ phản công: “Có lẽ nếu anh không cử đội chó săn bám theo, thì chị ấy sẽ thành thật với anh hơn.”

La Lập Phàm bắt đầu thở gấp: “Anh có thể làm gì khác? Tại anh quá si mê, anh không muốn mất cô ấy. Cho nên khi cảm thấy cô ấy có chiều hướng thay lòng đổi dạ, anh mới quan sát theo dõi cô ấy! Em tưởng anh rất khoái trá tự hào về việc làm này sao?”

Tôi vẫn chưa thể tiêu hóa nổi các thông tin vừa rồi, tôi ngây nhìn các tấm ảnh, rồi trả lại anh, hỏi: “Thế thì tại sao anh lại đi chuyến này? Nếu chỉ vì muốn cho em biết sự thật, anh có thể gọi điện, hoặc ở Giang Kinh…”

“Anh muốn em giúp đỡ anh, để cho Thành Lộ lại trở về với anh.” Ánh mắt La Lập Phàm hết sức chân thành, không chút nghi ngờ. “Đây là cơ hội rất tốt, đi dã ngoại, nghỉ ngơi, chứ không như ở Bắc Kinh hoặc quay về Giang Kinh, có quá nhiều phiền nhiễu của cuộc sống thường ngày. Anh biết em là người rất tinh tế, nói năng có sức thuyết phục, Thành Lộ cũng luôn nghe em.”

“Nhưng anh có nghĩ rằng, Cốc Y Dương - cũng là đương sự - đang có mặt ở đây; em và Cốc Y Dương từng có thời đi lại với nhau; em lên tiếng thì sự việc sẽ càng thêm rối loạn? Chuyện này em chịu, không làm được!”

“Sẽ không như thế đâu! Anh đang nghĩ, Cốc Y Dương không thể không còn lưu luyến với em, ngoại trừ anh ta đã tâm thần rồi. Gặp lại em, anh ta nhất định sẽ nhận ra mình đã làm những chuyện ngu xuẩn, và sẽ tìm cách giành lại tình cảm của em.”

Thì ra tôi là người trung gian, cũng là một thứ đạo cụ.

Nếu La Lập Phàm nói là đúng cả, thì tôi nên cảm động bởi sự chân thành của anh ấy đối với Thành Lộ. Nhưng vấn đề là tôi có nên tin anh ấy không?

Hình như nhận ra tâm trạng do dự của tôi, anh nói: “Những điều anh vừa nói, em cứ đi hỏi Thành Lộ hoặc Cốc Y Dương, anh không sợ phải đối chất với họ đâu.”

Tôi nói: “Ít ra em cũng tin các tấm ảnh này là thật. Còn chuyện về họ, nếu có cơ hội em sẽ làm rõ. Tin rằng sẽ có câu trả lời chính xác. Lúc trước chị Thành Lộ bảo em nên đi, và cũng mong có thể trở lại hòa hợp với anh. Hai anh chị muốn gắn bó, thì có gì là khó?” Tôi lấy làm lạ, nếu họ cùng muốn trở lại với nhau thì tại sao họ cứ bằng mặt mà không bằng lòng như vậy? Có lẽ sự kiêu hãnh đã cản trở cả hai xích lại gần nhau. “Em sẽ cố giúp anh chị, nhưng không dám chắc sẽ được việc. Nhất là… nếu chuyện ngoại tình là có thật thì dù em gắng đến mấy cũng chỉ như bọ ngựa chặn cỗ xe mà thôi.”

Nếu chuyện ngoại tình là có thật thì tôi sẽ thay đổi cách nhìn nhận thế giới này.

La Lập Phàm thở dài thườn thượt, anh nói với tôi và cũng hình như tự nói với mình: “Nếu lần này không thành công thì tôi sẽ mất cô ấy thật, cô ấy sẽ vĩnh viễn đi khỏi cuộc đời tôi.”