Hôm sau, Thiên San cùng Tần Khang và Tô Thanh đi đến Công hội Dong binh ở trung tâm Lạc Thành.
Trên đường đi, Thiên San vô cùng vui thích chạy tới chạy lui xem cái này, nhìn cái kia, nếm cái này, ăn cái nọ, nếu không phải có Tô Thanh ở bên khuyên ngăn thì Thiên San gần như muốn tiêu hết số tiền bọn họ mang theo. Ai ~ tình trạng các nữ nhân đi mua sắm như thế nào mọi người đều hiểu mà!
Khi Thiên San bước vào Công hội Dong binh, chỉ thấy trong sảnh đường có khá nhiều người đang tụ tập bên các bảng nhiệm vụ, nhìn bộ dạng mang theo đao kiếm của bọn họ thì phần lớn đều là Chiến sư. Những người ở đây phần nhiều là các lính đánh thuê đến xêm thử có nhiệm vụ thích hợp với họ hay không.
Lúc mọi người ở đây nhìn thấy họ thì ánh mắt có hâm mộ có đố kị.
Đột nhiên, có một đại hán lưng hùm vai gấu, tướng mạo thô kệch chặn đường ba người họ. Giọng nói giễu cợt Tần Khang.
“Di? Tần Khang, ngươi khi nào thì trở về rồi? Ta nghe nói mấy người các ngươi đi đến gần khu vực nội vi? Thu hoạch thế nào? Hay ta nên hỏi có mấy người bị trọng thương thậm chí là làm mồi cho ma thú a? Ha ha”
Mấy người phía sau hắn cũng cười theo.
“A! Tần Khang, ngươi đây là lại muốn thu một cái bình hoa nữa hay sao? Bất quá… Tiểu muội muội này thật đáng yêu!” Một nam nhân đứng cạnh đại hán ánh mắt dâm tà nhìn Thiên San nói.
“Ân?” Đại hán lúc này mới chú ý đến Thiên San. Qủa thật là một tiểu mỹ nhân đáng yêu.
“Mộ Lang, ngươi dừng có quá đáng!” Thấy Mạnh Lang có ý xấu đối Thiên San, Tần Khang liền che trước người nàng. Tô Thanh nắm lấy tay Thiên San dường như là muốn trấn an nàng.
“Qúa đáng? Ta thì có chỗ nào quá đáng! Hừ! Ngươi đừng nghĩ bản thân có thể thành lập một Dong binh đoàn thì hay ho, so với Dong binh đoàn Dạ Lang của ta thì Dong binh đoàn Thiên Phong gì đó của ngươi chẳng là cái thá gì” Mộ Lang khinh thường nhìn Tân Khang nói.
“Đúng đó. Tiểu mỹ nhân đến chỗ chúng ta đi. Nhất định sẽ cho nàng vô cùng sung sướng vô cùng vui vẻ a ~” Một nam nhân tiếp lời Mộ Lang, cười ngã ngớn lên tiếng.
Trong mắt Thiên San hiện ra hàn quang, dám khi dễ người của nàng. Thiên San rút tay ra khỏi tay Tô Thanh, bước lên trước nhìn mấy người Mộ Lang, cưới ngọt ngào nói.
“Muốn ta gia nhập cũng được nhưng phải đánh bại ta nha~”
“Tiểu thư?!” Tần Khang, Tô Thanh đều kêu lên muốn ngăn cảng nhưng nhớ tới thực lực của nàng liền thôi.
Đám Mộ Lang bị câu nói ngạo mạn của nàng làm sửng sốt, sau đó là cười to, thậm chí có người ôm bụng cười.
Bên này có náo nhiệt sớm cũng có người tụ tập lại vây xem, nghe thế cũng cười theo, nói Thiên San kiêu ngạo tự phụ, không biết sống chết mà khiêu chiến người Dong binh đoàn Dạ Lang. Thực lực của Dạ Lang khá cao, một phần ba là Sơ cấp Chiến sư Cao giai mà Mộ Lang nghe nói hắn vừa đột phá lên Trung cấp Chiến sư Trung giai.
“Đại ca để đệ lên cho” Nam nhân lúc nãy nhìn Thiên San bằng ánh mắt dâm tà xung phong tiến lên.
“Được”
Mọi người liền tự giác lui về sau nhường một khoảng cho hai người.
“Tiểu mỹ nhân lên trước đi. Ta không muốn bị nói là ỷ mạnh hiếp yếu đâu…A” Nam nhân còn chưa nói xong thì đã bị Thiên San tát một cái ngã lăn xuống, răng rơi đầy đất, máu chảy đầy miệng, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người ngẩn ngơ…
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không dám lại xem thường Thiên San. Nam nhân này dù gì cũng là Sơ cấp Chiến sư Cao giai thế nhưng chớp mắt đã nằm trên đất. Bọn họ thậm chí còn không thấy nàng rat ay như thế nào chỉ thấy một cái bóng xẹt qua rồi nam nhân liền nằm trên đất.
Trong chuyện này cũng có vài người không cho là đúng, không tin là Thiên San đánh bại nam nhân, chắc chắn là nàng đã giỡ thủ đoạn nào đó.
“Ngươi… lên đi” Thiên San chỉ Mộ Lang khiêu khích nói. Một bộ dáng cao cao tại thượng khiến trong lòng mọi người sinh ra e sợ.
Mộ Lang phát hiện bản thân thế nhưng lại sợ nàng thì vô cùng tức giận, liền tiến lên, không nhiều lời hướng Thiên San đánh một quyền.
Thiên San né qua, hai tay nắm lấy tay Mộ Lang, xoay người quật ngã hắn xuống. Đồng thời gia tăng lực bẻ gãy cánh tay của hắn.
Lần này thì toàn trường đều khiếp sợ há hộc miệng không nói lên lời. Từ khi nào thì Lạc Thành lại xuất hiện một nhân vật lợi hại thế này.
“Ngươi…” Mộ Lang ôm cánh tay bị gãy câm hận nhìn nàng lại bị một đôi mắt lạnh như băng làm hoảng sợ không thốt nên lời.
Thiên San kéo Tần Khang và Tô Thanh rời đi, bỏ mặc đám người vẫn bị chuyện vừa rồi làm kinh sợ cùng hận ý trong mắt mấy người trong Dong binh đoàn Dạ Lang.