Tử Nhãn Phong Báo dùng tốc tốc độ sét đánh không kịp bưng tay phóng về phía Thiên San. Kết quả, hiển nhiên là lọt vào trận pháp Bách Đằng Vây, bị một trăm dây mây cuốn lấy. Tử Nhãn Phong Báo không ngừng vùng vẩy, ra sức đào thoát, móng vuốt liên tục vung lên cắt đứt dây leo. Thế nhưng, dây này vừa đứt thì dây khác lại mọc lên, tiếp tục giam cầm nó. Thực ra, sức sát thương của dây mây không lớn nhưng dưới sự giãy dụa kịch liệt của Tử Nhãn Phong Báo khiến cho thân thể nó cùng dây mây ma sát sinh ra rất nhiều vết thương.
Thiên San đứng đối diện cách Tử Nhãn Phong Báo hai mươi bước chân. Nhìn nó như mắc bệnh dại tự làm thương chính mình mà đau lòng.
Nàng sao lại quên từ lần đầu tiên nàng sử dụng mộc phù đến sau này lần nào nó cũng bị dây leo ngăn cản, trói buộc. Nó sớm đã đối với chuyện này sinh ra căm ghét, phẩn hặn. Hôm nay, nàng lại dùng trận Bách Đằng Vây vây khốn nó. Cái này…chẳng khác nào là sát muối lên vết thương.
Ai ~ Nàng hình như dùng sai hệ nguyên tố rồi. Nhưng trong các hệ nàng có thì đây là hệ có sức sát thương thấp nhất. Mà tuy rằng Báo Báo thương tích đầy mình, máu chảy dầm dề thế chứ toàn là vết ngương ngoài da. Không nguy hiểm tính mạng. Sau này dưỡng tốt là dược rồi.
Nghĩ vậy, Thiên San tiếp tục đứng đó chờ đến lúc Tử Nhãn Phong Báo hao hết sức lực mà đầu hàng.
Hoàn toàn không biết nguyên nhân chủ yếu Tử Nhãn Phong Báo có dáng vể điên dại như vậy là do nàng cứ đứng ngay trước mặt nó. Thử hỏi thấy kẻ thù hặn thấu xương “không sức chống cự” ( Mạn: Là Báo Báo nghĩ vậy thôi á!) đứng trước mặt mình tất nhiên là muốn nhào qua giết chết, cắn xé hắn không còn manh giác rồi.
Lôi ngồi trên đất há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt. Nuốt ực một cái hỏi Phong ở bên cạnh: “ Đó là chiêu gì? Hệ mộc có thể lợi hại đến thế sao?”
“Không biết. Ta cũng là lần đầu nhìn thấy” Phong chau mày, mắt lóe tinh quang nhìn chăm chú, cố gắng tìm hiểu đây là chiêu thức gì. Điều khiến hắn khó giải là sao một Trung cấp Pháp sư sơ giai lại có nhiều linh lực để tạo ra một trăm dây mây?
Nam nhân hồng y nhìn Thiên San lại nhìn Tử Nhãn Phong Báo trong trận pháp. Trong lòng đưa ra quyết định.
Chỉ thấy, lòng bàn tay nam nhân dần hình thành một tiểu cầu màu đỏ tía. Nam nhân ném quả cầu về phía pháp trận. Không biết là vô tình hay cố ý mà quả cầu rơi đúng vào vị trí mắt trận. Trận pháp liền phá. Tử Nhãn Phong Báo liền theo đà vọt về phía Thiên San.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thiên San không nghĩ đến nam nhân hồng y sẽ công kích trận pháp của nàng, càng không nghĩ tới một chiêu liền trúng ngay mắt trận khiến trận pháp bị phá.
Khoảng cách giữa nàng và Tử Nhãn Phong Báo rất gần. Mắt thấy Tử Nhãn Phong Báo ngày càng ép sát, cho dù là hết sức né tránh cũng phải chịu một thân thương tổn. Lúc này, một cánh tay thon dài, hữu lực vòng qua eo nhỏ của nàng, kéo nàng vào một lòng ngực chắc khỏe. Một đạo hồng quang xẹt qua, Tử Nhãn Phong Báo đã bị đánh bay ra ngoài, nệnh thật mạnh vào thân cây khiến thân cây bị gãy đỗ xuống. Tử Nhãn Phong Báo hộc máu, nằm trên đất bất động.
“Ơ… A…Ngươi…” Thiên San hồi thần, tức giận trừng nam nhân hồng y. Nhưng không đợi nàng cất lời thì giọng nói tà mị, dụ hoặc của hắn đã vang lên khiến nàng ngu ngơ.
“Không cần cám ơn”
“Ai..ai… muốn cám ơn ngươi. Ngươi đánh chết Báo Báo của ta”
“Nó còn chưa chết”
“Thật?!”
“Ân” Chưa chết nhưng cũng tuyệt không sống nỗi.
“Nha đầu, ta vừa cứu nàng nên nàng nợ ta ơn cứu mạng”. Nam nhân nào đó vô sĩ nói.
“Ừ…” Cô nàng nào đó bất giác gật đầu thừa nhận.
Nam nhân khẽ cong khóe môi, đúng lý hợp tình nói: “Ta cứu nàng. Nàng phải lấy thân đền đáp, làm nữa nhân của ta”.
“Ơ…” Thiên San chớp chớp mắt không kịp tiêu hóa lời của hắn.
Nam nhân cúi người nhẹ nhàng in lên trán Thiên San một nụ hôn, dịu dàng nói:
“Nhớ! Ta tên Hiên Viên Ly Nguyệt” rồi phi người đi mất.
Chủ nhân đi rồi. Hai người Phong, Lôi cũng nhanh chân chuồn êm. Trước khi đi cũng không quên nhìn Thiên San thêm vài lần. Trong lòng thầm nhận định: chủ nhân bọn họ nhất định là nhìn trúng tiểu nha đầu này rồi! Nếu không cũng không
giở tró lưu manh, truê chọc con gái người ta như vậy a ~.
Đến lúc Thiên San lí giải xong tình huống vừa rồi thì nộ khí xung thiên. Lục Thương chẳng biết đã đến đây từ lúc nào vui sướng khi người gặp họa còn ném một câu “Thật ngu ngốc” chế nhạo nàng.
Thiên San tức giận dậm chân, chỉ có thể trừng Lục Thương xem như phát tiết một chút oán khí. Trong thâm tâm thì vô cùng ảo não, tự trách bản thân quá ngốc bị người dất mũi dẫn đi. Cái gì ơn cứu mạng? Rõ rang là hắn phá trận pháp của nàng, hại nàng suýt bị Báo Báo chụp chết. Đã thế còn bắt nàng lấy thân trả ân làm nữ nhân của hắn. Thật là tức chết mà!
Nhưng chuyện khiến Thiên San càng tức giận hơn còn ở phía sau.
Khi Thiên San đến kiểm tra Tử Nhãn Phong Báo thì phát hiện nó đi gặp Diêm ca ca rồi. Thiên San nghiến răng nghiến lợi hỏi Lục Thương.
“Sao nó chết rồi?”
“Lục phủ ngũ tạng đều bị đập nát, nó không chết mới lạ đó”
“Tên đó…Hắn gạt ta”
“Hắn không gạt ngươi. Lúc đó nó vẫn còn thở thoi hóp, chưa chết a~” Trong giọng nói của Lục Thương mang theo một chút sùng bái. Nam nhân đó thật lợi hại, thực lực sâu không lường được, công phu vô lại cũng không kém. Có cơ hội nó phải lĩnh giáo một phen.
“AAAAA…… Yêu nhân đáng chết!!!” Thiên San thật tức đến muốn hộc máu, thét lớn một tiếng.
Mà Hiên Viên Nguyệt Ly rời đi cũng không xa, nghe Thiên San la to thì trong mắt nổi lên ý cười ôn nhu, mày kiếm hơi nhíu. Yêu nhân?! Là nói hắn sao? Xem ra không chỉ hình tượng của hắn trong mắt nàng bị tuột đến đáy cốc mà cả sức quyến rũ cũng mất tác dụng.
(Mạn: Huynh muốn dùng chiêu mỹ nam kế bắt San tỷ là không có tác dụng dâu. Nguyệt: Vậy sao? Đa tạ nhắc nhở! Mạn: Ha ha, không có chi)