Có ba bóng người đang đứng cách Thiên San không xa quan sát hành vi lớn mật của nàng. Ba người này đều là nam nhân ước chừng hai mươi tuổi.
Một nam nhân một thân hỏa hồng. Gương mặt anh tuấn vô cùng tuyệt sắc, tuyệt đại phong tao, ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tỵ không bằng. Một đôi mắt hoa đào mị hoặc câu nhân, môi mỏng hơi nhếch như cười như không. Nam nhân lười biếng dựa và thân cây có chút nghiền ngẩm nghiên cứu Thiên San.
Hai nam nhân còn lại đứng cạnh hắn nhưng thấp hơn một bước chân, thể hiện thân phận thuộc hạ. Lôi khẽ huých Phong nhỏ giọng nói.
“Ngươi nhìn ra cấp bậc nha đầu đó không?”
Phong nhìn Thiên San một chút, rồi trả lời: “Nếu không lầm thì chính là Trung cấp Pháp sư sơ giai đi!”
“Chỉ là Trung cấp sơ giai mà dám trong lãnh địa huyễn thú nướng thịt? Nha đầu này không biết là có lá bài tẩy hay là ngu ngốc không hiểu chuyện?”
“Cũng có thể là đi cùng cao thủ mà chúng ta không phát hiện. Nhưng…” Phong ngó ngó nam nhân hồng y, kéo Lôi ra xa một chút, tiếng nói như muỗi kêu bàn luận “…Có phải chủ nhân vừa mắt nàng hay không? Tai sao lại dừng lại nhìn?”
“Cũng có thể” Lôi gật gù cho ý kiến “Theo độ tuổi của nàng, có thể đến cấp bậc đó đã là thiên tài rồi. Bộ dáng lớn lên cũng không tệ”
“Nhưng mà…tốt nhất là không như chúng ta nghĩ”
Lôi hơi sửng sốt sau đó như nhớ ra chuyện gì, giọng nói cũng có chút bi ai.
“Phải a ~ Nếu nàng cũng giống đám nữ nhân kia thì thảm”
“Nói xong chưa” Giọng nói nhàn nhạt du dương tà tứ như tiếng đàn violon của nam nhân hồng y cất lên. Phong và Lôi rùng mình, lập tức đứng nghiêm trang, sóng lưng thẳng tấp.
“Xong rồi thì đi bắt ma thú đó lại”
Hai người lúc này mới để ý, trong lúc hai người bát quái, Tử Nhãn Phong Báo đã đánh hơi được mùi và chạy thật nhanh đến đây. Không nhiều lời dư thừa, Phong và Lôi liền nhảy ra ngăn Tử Nhãn Phong Báo. Trong chớp mắt, hai người một thú quấn thành một đoàn.
Khóe miệng Thiên San giật giật, mở to mắt nhìn hai vị khách không mời đánh thú cưỡi của nàng, phá hoại kế hoạch nàng dày công chuẩn bị.
Thiên San tức giận, quăng xâu thịt nướng, thở phì phì trừng mắt nhìn nam nhân hồng y ra lệnh.
“Kêu người của ngươi trở lại ngay! Báo Báo là của ta!”
Từ lúc ba người này đến gần thì nàng đã phát hiện. Chính xác là nàng phát hiện hai người Phong, Lôi, còn tên nhân yêu (nam nhân hồng y) kia thì nàng không biết, thực lực của hắn nàng nhìn không ra. Bởi vì thấy bọn họ đến đây cũng chẵng làm gì chỉ đứng xem cây cỏ, bàn chuyện không đâu nên nàng mới không them để ý. Âý vậy mà, họ lại giám ngang nhiên hớ tay trên chặn Báo Báo của nàng. Thật quá đáng ghét mà!
Nam nhân làm như không nghe thấy mà nhìn trận chiến trước mắt. Trong lòng suy nghĩ: Báo Báo trong miệng nàng có lễ là con Tử Nhãn Phong Báo kia đi. Cách
đặt tên thật đủ đặc biệt, vô cùng trực tiếp, đầy tính hình tượng!
Oaaaa ~ Nhân yêu xấu xa! Hắn thế nhưng phớt lờ lời nàng!
Chết tiệt! Ngươi tưởng ngươi không làm thì ta không có cách bảo Báo Báo đến đây sao? Hừ! Nếu không phải toàn bộ số phù chú còn lại nàng dùng để bài trận pháp
Bách Đằng Vây thì nàng đã xông lên đánh cho hắn một trận rồi.
(Mạn: “dù phù chú còn thì chị cũng đánh không lại huynh ấy đâu”. San tỷ tức tối phóng ánh mắt hình viên đạn. dõng dạt nói: “ Không thử sao biết”. Mạn: “Ta dĩ nhiên là biết. Ta là tg mà!” nói xong, vọt lẹ)
Bách Đẳng Vây là trận pháp cấp hai. Người xong vào trận sẽ bị một trăm sợi dây mây trói buộc, cắt mãi không hết, làm tiêu hao linh lực, chiến khí. Tất nhiên, nếu linh lực trong trận pháp khô cạn thì dây mây sẽ tự biến mất, trận pháp bị phá. Dù sao cũng chỉ là trận pháp cấp hai chỉ có thểđối phó người cấp thấp có linh lực hay chiến khí thấp hơn linh lực có trong trận.
Nói trở lại, phương pháp Thiên San dụ Tử Nhãn Phong Báo bỏ chiến mà đến chỗ nàng rất đơn giản.
“Này! Báo Báo, mấy ngày không gặp, ngươi vẫn sinh long hoạt hổ như ngày nào a ~. Hôm nay ngươi có đi săn không? Ta đang định đến chỗ ngươi lấy thêm thịt đây a!”
Thiên San nâng cao âm lượng, lời nói vô cùng thân thiết như bạn thân nối khố.
Nhưng nghe vào tai ba người một thú là một trận lạnh run.
Trên mặt nam nhân hồng y vẫn giữa nét bình tỉnh, biếng nhác, chỉ có khóe miệng hơi động vài cái.
Phong thì hiểm hiểm tránh khỏi móng vuốt Tử Nhãn Phong Báo. Lôi bị kích thích đến ngã nhào xuống đất. Trong lòng hai người sợ hải kêu gào: “ Đầu óc nàng có bình thường hay không lại đồi đi lấy thịt của ma thú ăn? Nghe giọng điệu thì giống như nàng đã làm chuyện này rồi, còn không chỉ một hai lần. Tiểu muội, muội thật ngưu a.
Lòng thì ca thán nhưng hai người không quên họ đang cùng Tử Nhãn Phong Báo đánh nhau. Vốn hai bên cũng xem như ngang sức nhưng bị nàng một câu làm kinh hách khiến cho họ rơi vào hạ phong, hơn nữa lúc này Tử Nhãn Phong Báo bị chọc giận đến cực độ. Hai người họ e rằng sẽ bị nó nhân cơ hội cho một trảo không chết cũng trọng thương.
Thế nhưng, không như những gì hai người nghĩ. Tử Nhãn Phong Báo không những không thừa cơ ra tay mà còn bỏ mặc hai người, giống như phát điên lao đến chỗ Thiên San.
So với hai người không biết từ đâu chui ra thì Thiên San – kể thù cướp thịt, năm lần bảy lượt nhục nhã nó còn quan trọng gấp trăm, gấp ngàn lần.