- Nghiêm trưởng lão nói rất phải. Ở trước vinh nhục của một tông, chuyện Phương Lâm phạm phải quả thật có thể bỏ qua.
- Mong rằng thủ tọa quyết đoán anh minh, để cho Phương Lâm này lấy thân mang tội lại lập công lao cho Đan tông ta.
- Nếu không có Phương Lâm, Đan tông ta tất nhiên sẽ thua một trận.
...
Hết trưởng lão này tới trưởng lão khác đứng dậy cho rằng nên để Phương Lâm xuất chiến. Ngay cả những trưởng lão trung lập cũng tỏ thái độ này.
Chỉ có đám người Triệu Đăng Minh còn đang liều chết kiên trì, làm ra các loại quấy nhiễu không muốn để cho Phương Lâm sớm rời khỏi Trấn Yêu động.
Mà quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay Cổ Đạo Phong.
Nếu như Cổ Đạo Phong không để ý tới nhiều trưởng lão như vậy thỉnh cầu, cố ý không cho Phương Lâm xuất chiến, như vậy cho dù mọi người nói nhiều hơn nữa, cũng vô dụng.
Cổ Đạo Phong im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Nếu các vị coi trọng Phương Lâm như vậy, bản tọa sẽ để cho hắn tạm thời rời khỏi Trấn Yêu động, lấy thân mang tội xuất chiến Vạn Dược môn. Nếu như hắn thắng, thì sẽ không cần tiếp tục trở lại Trấn Yêu động. Còn nếu như thua, vậy hai tội đều phải phạt.
Hắn vừa nói ra lời này, trong lòng đám trưởng lão Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu đều có vài phần tức giận. Ngay cả Nghiêm Chính Phong cũng hiếm có một lần lộ ra thần sắc khó coi.
Đám người Triệu Đăng Minh lộ ra nụ cười lạnh. Tuy rằng Phương Lâm tạm thời có thể rời đi Trấn Yêu động, nhưng lại có áp lực lớn hơn nữa. Nếu như trong lúc hắn cùng Vạn Dược môn tranh đấu bị thua, hắn sẽ không chỉ đơn giản là bị giam giữ ở Trấn Yêu động một tháng như vậy nữa. Đến lúc đó hai tội cũng phạt, có trời mới biết Phương Lâm sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.
...
Bên trong Trấn Yêu động, Phương Lâm ngồi khoanh chân ở trong gian phòng đá, lặng lẽ tu luyện.
Tuy rằng Phương Lâm tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết cần phải cắn nuốt đan đỉnh mới có khả năng tăng cảnh giới lên rất nhanh. Nhưng tu luyện bình thường cũng có thể khiến cho cảnh giới của hắn có tiến bươc dù rất nhỏ.
Cho dù không nhiều nhưng có ít còn hơn không. Dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm.
Đám người Vương Đại Long thấy Phương Lâm đang tu luyện, cũng không dám nói lời nào, sợ làm phiền đến Phương Lâm. Bọn họ đành dựa người vào vách đá ngủ gật.
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng đá truyền đến tiếng bước chân, lập tức khiến cho người ở các gian phòng đá hưng phấn.
Có tiếng bước chân chứng tỏ lại có người mới sắp tiến vào!
Chỉ có điều một số người có nhĩ lực tốt hơn lại nghe được đây chỉ là tiếng bước chân của một người. Nếu như có người mới đến, không có khả năng đi một mình được.
Rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài gian phòng đá chỗ đám người Phương Lâm.
Phương Lâm mở mắt, chỉ thấy một lão nhân đứng ở bên ngoài gian phòng đá, ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp nhìn mình.
Sau một khắc, lão nhân kia vung tay lên. Màn ánh sáng của gian phòng đá biến mất. Đám người Vương Đại Long gãi đầu không hiểu vị trưởng lão này lại muốn làm cái gì.
- Phương Lâm, ngươi đi theo ta.
Lão nhân kia mở miệng nói với Phương Lâm. Trong giọng nói của hắn lộ ra vài phần thiện ý.
Phương Lâm không biết lão nhân này tìm mình làm gì, nhưng cũng không chậm trễ, theo lão nhân kia rời khỏi gian phòng đá.
Sau khi Phương Lâm đi ra khỏi gian phòng đá, màn ánh sáng ở gian phòng đá lại khôi phục giống như lúc ban đầu. Đám người Vương Đại Long trơ mắt nhìn Phương Lâm rời đi, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì.
Lão nhân kia dẫn theo Phương Lâm đi tới trên quảng trường. Nơi đây không có một bóng người nào, so với trước kia có cảm giác cực kỳ trống trải.
- Vị trưởng lão này, ngài bảo đệ tử đến đây có chuyện gì?
Phương Lâm ôm quyền hỏi.
Lão nhân vừa cười vừa nói:
- Đối với ngươi, đây là một chuyện tốt.
Nghe vậy, Phương Lâm bĩu môi. Ta hiện tại cũng bị giam giữ ở chỗ này, còn có thể có chuyện gì tốt?
Nhìn thấy thần sắc Phương Lâm như vậy, lão nhân kia xấu hổ cười. Hắn cũng không tiếp tục đánh đố nữa, trực tiếp nói:
- Phương Lâm, ngươi có chỗ không biết, Đan tông ta hiện tại đang đối mặt với sự khiêu chiến của Vạn Dược môn, cần phải lựa chọn ra ba đệ tử tới tiến hành tranh đấu cùng với đệ tử của Vạn Dược môn. Ngươi lại là người được chúng ta lựa chọn, cho rằng thích hợp nhất trong đệ tử hạ đẳng. Chỉ cần ngươi chiến thắng được đệ tử Vạn Dược môn, như vậy sẽ không cần phải trở lại Trấn Yêu động nữa, có thể khôi phục lại tự do.
Lão nhân kia nói xong, Phương Lâm cũng hiểu ra. Hóa ra Đan tông gặp phải khiêu khích của Vạn Dược môn, cho nên mới bảo mình đại biểu cho Đan tông đứng ra xuất chiến.
Chỉ có điều, Phương Lâm lại hết sức xem thường điều này. Lúc không có chuyện gì, bởi vì một vài chuyện lớn như cái rắm giam giữ mình ở chỗ này. Khi gặp phải chuyện lại muốn ta xuất lực?
Cùng đừng có mơ tưởng!
Phương Lâm không có khả năng là loại người ngu ngốc sẽ cúi đầu nhẫn nhịn. Nếu Cổ Đạo Phong ngươi muốn đánh ép ta, vậy bây giờ gặp phải chuyện cũng đừng tới tìm ta.
- Trưởng lão, thực sự không dám giấu giếm, đệ tử cảm thấy Trấn Yêu động này không tệ, ở lại chỗ này rất thoải mái. Hơn nữa ta mới ở đây có nửa tháng, không thể nửa chừng rời khỏi Trấn Yêu động được. Cho nên ngài vẫn đi tìm người khác đi.
Phương Lâm cười hì hì nói.
Lão nhân nghe vậy, thần sắc thật sự đặc sắc.
- Phương Lâm, ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi ở nơi này rất thoải mái sao?
Lão nhân lộ ra biểu tình cực kỳ cổ quái nói.
Phương Lâm nghiêm túc gật đầu.
Khóe miệng lão nhân co giật. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được có người nói ở tại Trấn Yêu động thoải mái. Trước kia, những người sau khi từ Trấn Yêu động đi ra, cho dù bị đánh chết cũng không muốn lại tiến vào trong Trấn Yêu động.
Chỉ có điều lão nhân này dù sao cũng không ngốc. Rất nhanh hắn đã kịp phản ứng được. Đây là Phương Lâm không muốn xuất chiến, cố ý nói như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng lão nhân cũng có hơi bất bình. Từ trước đến giờ hắn vẫn rất thưởng thức Phương Lâm. Phương Lâm có công lao rất lớn với Đan tông, nhưng lại vì tự bán đan dược chút chuyện nhỏ như cái rắm này, mà bị giam cầm ở Trấn Yêu động. Hiện tại Đan tông gặp phải chuyện, lại muốn để cho Phương Lâm đại biểu Đan tông xuất chiến, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy trái tim băng giá.
Ai gặp phải loại chuyện này, trong lòng chắc hẳn đều sẽ khó chịu. Nói gì tới loại thiên tài tuấn kiệt giống như Phương Lâm này, tất nhiên càng khó chịu hơn người bình thường. Hắn có phản ứng như thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu như hắn không có bất kỳ phản ứng gì, đó mới thật sự là chuyện kỳ quái.
Chỉ có điều, lão nhân này tới đây có nhiệm vụ là khuyên bảo Phương Lâm đứng ra xuất chiện cho Đan tông, chứ không phải đến đây để nghe cảm nhận của hắn. Ngay lập tức lão nhân mở miệng nói:
- Phương Lâm, cho ngươi xuất chiến là quyết định do thủ tọa và các vị trưởng lão bàn bạc ra, cũng là cơ hội tốt để ngươi lập công chuộc tội. Ngươi cũng không thể theo ý mình làm càn được.
Phương Lâm lắc đầu, cười nói:
- Trưởng lão nói lời ấy là sai rồi. Nếu ta phạm sai lầm, bị phạt giam giữ tại Trấn Yêu động một tháng, vậy sẽ phải đợi đủ một tháng. Nếu để cho ta nửa đường ra ngoài, đó không phải là phá hỏng quy củ sao? Phương Lâm ta cũng không thể làm người phá hỏng quy củ được, nên phải thành thật đợi ở Trấn Yêu động. Chuyện bên ngoài, ta không xen vào được.
Lão nhân cười khổ một tiếng, nói:
- Phương Lâm à Phương Lâm, ngươi đừng làm khó dễ cho ta. Lần này so tài cùng Vạn Dược môn rất quan trọng với Đan tông ta. Ngươi thật sự là người thích hợp nhất để lựa chọn trong đám đệ tử hạ đẳng. Nếu như ngươi không đứng ra so tài, sợ rằng một vài người sẽ càng không hề e ngại đối phó với ngươi.
Phương Lâm nghe được lời này liền liếc mắt mắt nhìn lão nhân này.
Lão nhân này nói không sai. Nếu như Phương Lâm thật sự không ra xuất chiến, vậy nhóm người Triệu Đăng Minh kia càng có thể lợi dụng chuyện này tới tiến hành thao tác. Cổ Đạo Phong tất nhiên sẽ theo ý của đám người Triệu Đăng Minh, trị mình một tội chống lại, không nghe theo mệnh lệnh, vậy mình lại càng không dễ chịu.
Thật ra, Phương Lâm nói những lời trước đó, cũng chính là tức giận càu nhàu vài câu mà thôi. Cuối cùng hắn vẫn vui lòng rời khỏi Trấn Yêu động.
- Trưởng lão, để cho ta xuất chiến vì Đan tông cũng được. Chỉ có điều ai đưa ta vào thì để người đó tới mời ta ra ngoài. Yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?
Phương Lâm cười như không cười nói.