Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 96: Lập Công Chuộc Tội




Càn quốc có không ít tông môn luyện đan. Nhưng cũng chỉ có ba bốn tông môn có thể lên được mặt bàn.

Một là Tử Hà Đan tông. Hai là Vạn Dược môn, ba là hoàng tộc của Càn quốc. Những tông môn khác lại phải xếp thứ hạng phía sau.

Mà ở trong này, Vạn Dược môn hoàn toàn xứng đáng là tông môn luyện đan đứng đầu Càn quốc.

Vị trí đầu tiên này cũng không phải là do Vạn Dược môn tự phong, mà được toàn bộ võ giả trong Càn quốc công nhận.

Có thể trước đây rất lâu, Tử Hà Đan tông muốn cao hơn Vạn Dược môn một bậc. Nhưng cho đến ngày nay, Vạn Dược môn đang lúc cực thịnh, Đan tông lại có phần suy nhược. Một lên một xuống, dĩ nhiên là không thể bằng được.

Tuy Đan tông không phục lắm, nhưng sau nhiều lần so tài, bị thua trong tay của Vạn Dược môn, Đan tông đã hoàn toàn hiểu rõ Vạn Dược môn hiện tại thật sự giống như mặt trời ban trưa.

Mà điểm mấu chốt nhất, Vạn Dược môn và Tử Hà Đan tông có ân oán mâu thuẫn không nhỏ. Một đại thủ tọa Đan tông nào đó ở trong một lần so tài luyện đan sư đứng đầu cùng Vạn Dược môn, chịu khổ bị thua, tức giận mà chết.

Sau đó thủ tọa Võ tông ra tay, cũng mạnh mẽ đánh chết vị luyện đan sư Vạn Dược môn kia, coi như là báo thù.

Chẳng qua cũng chỉ có một lần như vậy, hai bên có thể nói là đã có thâm cừu đại hận, từ đầu tới cuối đều là quan hệ đối địch.

Mà hiện tại Vạn Dược môn khí thế tăng vọt, tất nhiên sẽ có đủ loại chèn ép Đan tông.

Nhưng chuyện trực tiếp hẹn chiến như vậy, vẫn là lần đầu tiên phát sinh. Theo tất cả trưởng lão Đan tông thấy, đây chính là khiêu khích lớn nhất đối với Đan tông bọn họ. Tất nhiên bọn họ đều nổi giận đùng đùng.

Cổ Đạo Phong nói một hồi, khiến cho mọi người ở đây chìm vào trong sự im lặng. Trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình khó coi.

Nhất là những trưởng lão có bối phận tương đối lâu năm, càng không cam lòng và có vài phần bất đắc dĩ.

- Lần này, Vạn Dược môn muốn cùng Đan tông ta tiến hành ba trận so tài luyện đan, chắc chắn có bụng dạ khó lường. Tuy rằng Đan tông ta có nhân tài đông đúc, nhưng trong đám đệ tử hạ đẳng lại không có người nào xuất sắc có thể chống lại Vạn Dược môn.

Một trưởng lão lo lắng buồn phiền nói.

So tài ba trận luyện đan tất nhiên là hai bên mỗi bên phái ra ba người, so tài từng đôi, ba trận phải thắng hai.

Mà những người được lựa chọn này tất nhiên phải được lựa chọn ra từ đệ tử thượng đẳng, đệ tử trung đẳng cùng với đệ tử hạ đẳng.

Vạn Dược môn có rất nhiều đệ tử, nhân tài đông đúc. Mặc dù là bên trong đệ tử hạ đẳng, những năm gần đây bọn họ cũng xất hiện không ít nhân vật thiên tài, nổi tiếng khắp nơi.

Trái lại, Đan tông ở đây tuy rằng có thể chọn ra vài người xuất sắc trong đám đệ tử thượng đẳng và đệ tử trung đẳng, nhưng bên trong đệ tử hạ đẳng lại không có nhân vật nào xuất sắc.

Cho dù kiên trì lựa chọn một người đi ra, chắc hẳn đệ tử hạ đẳng bên này cũng phải thua một trận.

Ba trận thắng hai, hiện tại còn chưa so tài đã thua trước một trận, trong lòng các vị trưởng lão Đan tông tất nhiên rất phiền não.

- Ai nói trong số đệ tử hạ đẳng không có người nào xuất sắc? Chẳng lẽ các vị đều đã quên rồi sao? Còn có một người. Nếu như hắn xuất chiến, lo gì không thắng được Vạn Dược môn?

Đúng lúc này, Mộc Yến đứng ra cao giọng nói.

Mộc Yến vừa nói ra, tất cả trưởng lão ở đây đều sửng sốt. Ngay lập tức rất nhiều người hiểu được, thần sắc trở nên có phần cổ quái.

Nhưng thần sắc của đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, Cao trưởng lão lại trở nên thâm trầm.

Ai cũng hiểu được người Mộc Yến nói tới là ai.

Phương Lâm!

Nửa tháng trước, Phương Lâm vừa mới bị đưa vào Trấn Yêu động giam giữ. Đó là đệ tử hạ đẳng, hơn nữa còn là một thiên tài đan đạo không có cách nào có thể hình dung theo lẽ thường.

Bất luận là so tài luyện đan đại thắng Lư Cửu Hà, vẫn phương pháp luyện đan cổ Trấn Tam Sơn, hoặc là thay đổi phương pháp luyện đan, mỗi chuyện đều thể hiện ra rõ ràng thành tựu được ông trời ưu đãi của Phương Lâm ở trên phương diện đan đạo này.

Nếu như Phương Lâm xuất chiến, quả thật nắm chắc thành công rất lớn có thể thắng được một trận này.

Không nói mười thành, nhưng bảy phần thắng vẫn phải có.

Nhưng vấn đề là Phương Lâm người ta còn đang ở trong Trấn Yêu động chịu phạt. Theo quy định trước kia không thể để cho hắn ra sớm được.

- Thủ tọa, trong số đệ tử hạ đẳng chỉ có Phương Lâm này có thể thay mặt Đan tông ta xuất chiến, đồng thời có phần thắng cực cao.

Nghiêm Chính Phong xoay người nhìn Cổ Đạo Phong mở miệng nói.

Cổ Đạo Phong nhíu mày, lắc đầu nói:

- Phương Lâm hiện tại đang bị giam giữ ở trong Trấn Yêu động. Nếu để cho hắn xuất chiến, chẳng phải là vi phạm giới luật Đan tông ta truyền lại từ xưa sao?

- Thủ tọa nói rất đúng. Tuyệt đối không thể để cho Phương Lâm này đi ra được. Nhất định phải giam giữ đủ một tháng.

Triệu Đăng Minh cũng vội vàng tiếp lời nói.

- Bất kể như thế nào, Phương Lâm vẫn là người có tội. Đan tông ta cùng Vạn Dược môn tranh đấu, thiếu một người như hắn cũng không sao.

Cao trưởng lão cũng phụ họa nói.

Đám người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến tức giận đến mức sắc mặt trở nên khó coi. Ngay cả Nghiêm Chính Phong cũng hiếm thấy một lần trầm mặt xuống.

Các trưởng lão khác đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không có ai dám tùy tiện mở miệng.

Chuyện của Phương Lâm không có khả năng là một chuyện nhỏ, mà là tiêu điểm tranh đấu của hai trận doanh trưởng lão trong Đan tông.

Ngay cả thủ tọa Cổ Đạo Phong cũng mơ hồ đứng ở bên phía đám người Triệu Đăng Minh này.

- Không có Phương Lâm, Đan tông ta đã xem như thua trước một trận. Hai trận còn lại, chúng ta có lòng tin có thể điều giành được phần thắng sao? Rốt cuộc là vinh nhục của Đan tông ta quan trọng, hay là chuyện trừng phạt Phương Lâm quan trọng hơn? Bên nào nhẹ, bên nào nặng, lẽ nào các ngươi lại không thể phân biệt rõ được sao?

Mộc Yến phẫn nộ nói.

Lời của nàng khiến cho một ít trưởng lão trung lập không dừng thở dài. Trên mặt không ít người cũng có vẻ công nhận.

Quả thật so với vinh nhục của Đan tông, chuyện của Phương Lâm thật sự bé nhỏ không đáng kể.

- Mộc Yến, chẳng lẽ nàng đang chỉ trích thủ tọa không phân biệt rõ nặng nhẹ hay sao?

Thoáng cái Vu Chấn đã nắm nhược điểm trong lời nói của Mộc Yến, lập tức nhảy ra nói.

Mộc Yến liếc mắt nhìn hắn đầy vẻ xem thường, nói:

- Chính bởi vì Đan tông ta có quá nhiều người giống như ngươi, chỉ biết tranh đấu nội bộ, khiến cho Đan tông ta từ từ suy yếu!

Vu Chấn nghẹn họng trân trối nhìn. Hắn bị Mộc Yến phản bác nhưng không được một lời nào, gương mặt khó coi giống như đáy nồi.

- Nói rất hay!

Mạnh Vô Ưu hét lớn một tiếng. Tất cả trưởng lão bên phía của hắn cũng thi nhau trầm trồ khen ngợi.

- Hừ!

Lúc này, Cổ Đạo Phong phát ra một tiếng hừ nhẹ. Nhất thời tất cả trưởng lão bên phía Mạnh Vô Ưu đều im lặng.

Cổ Đạo Phong lạnh lùng nhìn Mộc Yến, mở miệng nói:

- Mộc Yến trưởng lão, trong đại điện này nàng cần phải ăn nói cẩn thận.

Mộc Yến hoàn toàn không có chút sợ hãi nào nhìn lại Cổ Đạo Phong, nói:

- Đại điện Đan tông này chính là nơi để cho chúng ta nói thoải mái. Chỉ cần lời ta nói đều là suy nghĩ cho Đan tông, vậy không có gì là không thể nói được.

Bởi vì thái độ của Mộc Yến, cuối cùng trên gương mặt nho nhã của Cổ Đạo Phong đã hiện ra một thần sắc giận dữ.

- Mộc Yến, im miệng cho ta!

Một tiếng quát chói tai vang lên. Mộc Yến cảm giác trong ngực khó chịu, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Trên gương mặt tuyệt đẹp của nàng đã có vài phần tái nhợt.

- Khụ khụ!

Nghiêm Chính Phong bỗng nhiên ho khan hai tiếng, vô hình hóa giải tất cả áp lực Mộc Yến đang phải đối mặt.

- Thủ tọa bớt giận. Dù sao Mộc Yến trưởng lão cũng còn trẻ tuổi, trong lúc nóng ruột mới mạo phạm thủ tọa. Lão phu ở chỗ này thay mặt nàng xin lỗi thủ tọa.

Nghiêm Chính Phong mặt không đổi sắc, nói.

Trên mặt Cổ Đạo Phong chỉ có sự lạnh lùng. Chỉ có điều hắn vẫn phải cho Nghiêm Chính Phong một ít mặt mũi.

- Tuy nhiên lão phu cũng muốn nói một câu. Vạn Dược môn cùng Đan tông ta tranh đấu đã nhiều năm, lần này nếu để cho Vạn Dược môn thắng nữa, vậy chỉ sợ Đan tông ta sẽ càng bị Vạn Dược môn khi dễ hơn nữa. Bên trong Càn quốc này, những tông môn khác cũng sẽ càng thêm khinh thường Đan tông ta. Cho nên lão phu cảm thấy nên để cho Phương Lâm ra so tài, lập công chuộc tội.

Nghiêm Chính Phong bình tĩnh nói.