Mặt Phương Lâm không đổi sắc. Đối với hắn, dễ dàng đánh bại một nữ tử yếu hơn mình rất nhiều không cho hắn chút cảm giác thành tựu nào, trái lại còn cảm thấy không thú vị.
Hứa Sơn Cao có vẻ buồn rầu, âm thầm lo lắng cho Phương Lâm. Mặc dù Đinh Linh Lung này dễ đối phó, nhưng Đinh Tuyền Cơ sau lưng nàng chính là một vị phật lớn. Phương Lâm đánh muội muội của Đinh Tuyền Cơ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa Phương Lâm đã đắc tội Vu Thu Phàm một trong Đan Tông Tứ Tú, hiện tại lại thêm một Đinh Tuyền Cơ. Đan Tông Tứ Tú, hắn đắc tội phân nửa. Không ai có thể tưởng tượng được, Phương Lâm sẽ bị trả thù thế nào.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đinh Linh Lung mới vang lên. Nàng bị Phương Lâm bẻ gãy một cánh tay, đau đớn do xương gãy khiến cho Đinh Linh Lung chưa bao giờ biết bị thương là gì, cảm thấy thống khổ dị thường.
- Phương Lâm! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta nhất định phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!
Trong lúc Đinh Linh Lung khóc thét, còn không quên quay về phía Phương Lâm hét to, giống như phát điên.
Những người đi theo Đinh Linh Lung đều câm như hến. Bọn họ đều bị Phương Lâm dọa cho kinh hãi.
Chỉ có điều trong bọn họ có không ít người đang thầm cười lạnh. Phương Lâm này tự nhiên bẻ gãy tay của Đinh Linh Lung, đây quả thực là nóng nảy chọc phải họa lớn ngập trời. Đinh Tuyền Cơ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Phương sư huynh, nàng chính là Đinh Linh Lung. Vì một gốc cây Ngọc Thanh hoa biến dị mà làm đến mức như vậy, thật sự không khôn ngoan. Cùng lắm cho nàng là được. Nhưng lúc này, ôi...
Ngô Mạnh Sinh thở dài, trong lòng còn áy náy, Dù sao chuyện diễn biến thành như vậy, mình cũng có một phần trách nhiệm.
Phương Lâm mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai của Ngô Mạnh Sinh, nói:
- Không sao đâu. Dù sao cũng là Đinh Linh Lung nàng ra tay trước, còn sử dụng tới binh khí. Ta chỉ là bảo vệ mình. Cho dù ầm ĩ lên, ta cũng chiếm lý.
Ngô Mạnh Sinh lắc đầu, sắc mặt đau khổ nói:
- Đinh Tuyền Cơ người này bụng dạ hẹp hòi, có rất nhiều thủ đoạn, còn đáng sợ hơn Vu Thu Phàm. Hắn nhất định sẽ đối phó chúng ta. Chỉ sợ chúng ta chiếm lý, Đinh Tuyền Cơ cũng sẽ không quan tâm.
Lời Ngô Mạnh Sinh nói được đám người Hứa Sơn Cao tán thành. Chỉ nghe Hứa Sơn Cao nói:
- Đinh Tuyền Cơ người này thực sự rất đáng sợ. Đã từng có một đệ tử mới tiến vào thượng đẳng không để Đinh Tuyền Cơ vào trong mắt, ngang nhiên từ chối chiêu mộ của Đinh Tuyền Cơ, còn phát ngôn bừa bãi. Kết quả không đến ba ngày, hắn đã bị Đinh Tuyền Cơ làm cho không còn đường nào có thể đi, cuối cùng vẫn phải quỳ gối trước mặt Đinh Tuyền Cơ nhận sai.
Bộ dạng Phương Lâm vẫn hoàn toàn không lo lắng, trái lại còn an ủi những người khác, nói:
- Lo lắng như vậy làm cái gì? Đánh thì đã đánh rồi. Lại nghĩ những chuyện này nữa cũng không có tác dụng gì. Cùng lắm, đến lúc đó ta cũng quỳ gối trước mặt Đinh Tuyền Cơ nhận sai, không phải là xong rồi sao?
Mọi người cổ quái nhìn hắn. Phương Lâm nói lời này cũng chỉ nói vậy thôi. Lấy tính tình của hắn căn bản không có khả năng cúi đầu nhận sai với Đinh Tuyền Cơ.
Nếu như Đinh Tuyền Cơ xuất hiện ở trước mặt hắn, sợ rằng hắn không chỉ không cúi đầu, còn muốn xắn tay áo lên trực tiếp đi tới đánh Đinh Tuyền Cơ một trận.
- Các ngươi đều nhìn ta làm cái gì? Ta nói nghiêm túc đấy. Ta đã chọc một Vu Thu Phàm, lại chọc tới một Đinh Tuyền Cơ lợi hại hơn, ta còn có thể sống được hay không? Không phải là đánh muội muội của Đinh Tuyền Cơ sao? Đến lúc đó ta cúi đầu nhận sai, tin tưởng Đinh Tuyền Cơ cũng sẽ không làm khó ta. Đến lúc đó ta nịnh nọt, leo lên cái chân lớn Đinh Tuyền Cơ này, các ngươi cũng có lợi theo, không phải sao?
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Nghe hắn nói như thế, Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh lập tức kịp phản ứng. Phía sau Phương Lâm không phải còn có một vị phật lớn lợi hại hơn Hàn Ngâm Nguyệt sao?
Nghĩ tới đây, hai người nhất thời lại yên tâm. Có Hàn Ngâm Nguyệt làm chỗ dựa, vậy còn sợ cái rắm?
- Đinh sư tỷ không có sao chứ?
- Mau đỡ Đinh sư tỷ đứng lên.
- Chỗ của ta có đan dược trị liệu gãy xương!
...
Đám người đi theo Đinh Linh Lung ba chân bốn cẳng đỡ Đinh Linh Lung đứng lên. Chỉ có điều Đinh Linh Lung lại không cảm kích, ánh mắt lạnh lùng oán độc nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Nàng bỗng nhiên bóp nát ngọc phù, toàn thân biến mất ở bên trong Tầm Dược phong.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người đi theo Đinh Linh Lung đều há hốc mồm. Đinh Linh Lung đi rồi, tình cảnh của bọn họ lại hết sức khó xử.
Phương Lâm nhìn những người này. Mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh hoàng, không dám đối diện với Phương Lâm.
- Rời đi, đừng quấy rầy chúng ta hái thuốc.
Phương Lâm mở miệng nói.
Những người đó như nhặt được tiện nghi lớn, lập tức rời khỏi đó. Bọn họ cũng không dám tiếp tục hai dược liệu ở gần đó nữa, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của đám người Phương Lâm.
Bên ngoài Tầm Dược phong, một luồng ánh sáng trắng bay ra, lập tức rơi xuống đất.
Lúc này, ba vị trưởng lão chờ ở bên ngoài Tầm Dược phong, thần sắc vốn thật sự không dễ nhìn. Khi thấy lại có người rời khỏi Tầm Dược phong, chân mày bọn họ càng nhíu chặt lại.
Sau khi ánh sáng trắng biến mất, thấy người kia không ngờ là Đinh Linh Lung, tim ba vị trưởng lão đập thịch một cái, mơ hồ cảm thấy chuyện này sợ rằng không đơn giản.
Ba vị trưởng lão vội vàng đi tới bên cạnh Đinh Linh Lung, muốn hỏi thăm. Nhưng không ngờ Đinh Linh Lung căn bản không để ý tới ba người, đứng dậy, ôm cái tay gãy trực tiếp rời đi, một câu cũng không nói.
Thấy vậy, ba vị trưởng lão cũng không có đuổi theo hỏi han gì, nhưng đều cảm giác quá kỳ lạ.
- Đầu tiên là Khang Lộc, bây giờ là Đinh Linh Lung. Cả hai đều là người trước đó chúng ta cho rằng có khả năng lên tới đỉnh. Hiện tại bọn họ đều thất bại.
Trưởng lão trung niên nhíu mày nói.
Cao trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tầm Dược phong, nói:
- Khẳng định lại có liên quan đến Phương Lâm này. Người này tiếp tục ở lại Tầm Dược phong, thật sự là một tai họa.
Vạn trưởng lão hơi bất mãn liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Chuyện của Khang Lộc còn chưa có kết luận. Vì sao Đinh Linh Lung rời khỏi Tầm Dược phong cũng chưa biết. Cao trưởng lão lại một mực chắc chắn là do Phương Lâm gây ra, như vậy có phải quá mức võ đoán hay không? Hay Cao trưởng lão có thành kiến đối với Phương Lâm sao?
Thần sắc Cao trưởng lão lãnh đạm thản nhiên, nói:
- Lão phu vốn không phải có thành kiến đối với Phương Lâm, mà người này thật sự là con sâu làm rầu nồi canh. Đợi đến khi Tầm Dược phong kết thúc, hắn phải tiếp nhận thẩm vấn. Đến lúc đó chuyện thế nào, tất cả đều rõ ràng.
Trưởng lão trung niên hoà giải nói:
- Hai vị đừng tranh cãi nữa. Chuyện thế nào không phải do chúng ta định đoạt, vẫn đợi đến khi Tầm Dược phong kết thúc đã.
...
Bên trong Tầm Dược phong, Phương Lâm lại lấy Ngọc Thanh hoa biến dị ra, nhìn Ngô Mạnh Sinh nói:
- Hoa này là do ngươi phát hiện trước, tất nhiên ngươi có một phần.
Ngô Mạnh Sinh vội vàng nói:
- Không cần không cần. Hoa này đáng lẽ phải thuộc về Phương sư huynh. Nếu không phải nhờ có sư huynh, hoa này đã sớm bị Đinh Linh Lung đoạt đi. Ta cũng không có tư cách đòi nó.
Phương Lâm trầm ngâm một lát, nói:
- Như vậy đi, ta sẽ lấy hoa này tới luyện đan. Đến lúc đó luyện ra đan dược, ta sẽ chia cho ngươi một nửa.
Ngô Mạnh Sinh vẫn lắc đầu, nói:
- Một nửa quá nhiều. Nếu như Phương sư huynh có tâm, cho ta một hai viên là được rồi.
Phương Lâm nhìn bộ dạng Ngô Mạnh Sinh, biết nói thêm gì nữa cũng không không có tác dụng. Hắn lập tức gật đầu, đáp ứng đến lúc đó sẽ cho Ngô Mạnh Sinh hai viên đan dược.
Về phần những người khác, Phương Lâm định cho Hứa Sơn Cao một viên, còn lại thuộc về mình. Dù sao Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa này chỉ có một gốc, đan dược luyện ra cũng sẽ không được nhiều.
- Phương sư huynh, lúc này chúng ta đã đến giữa sườn núi. Khang Lộc và Đinh Linh Lung đều lựa chọn rời khỏi Tầm Dược phong. Ta thấy hành trình Tầm Dược phong lần này, Phương sư huynh có thể lên tới đỉnh.
Ngô Mạnh Sinh bỗng nhiên nói, trên mặt có vẻ hưng phấn.