Vệt màu tím này cực kỳ chói mắt. Sắc mặt Khang Lộc trắng bệch, môi run rẩy. Trong mắt đầy vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng.
Trong lòng những người khác đều sợ run, thầm nghĩ Phương Lâm thật sự độc ác. Hắn nói cho dùng độc dược thì đúng là độc dược, hoàn toàn không phải là giả vờ.
- Phương Lâm, ngươi kết thúc rồi! Ngươi kết thúc rồi! Ngươi cho ta ăn độc dược, đây là tàn hại đồng môn. Các vị trưởng lão Đan tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Khang Lộc điên cuồng kêu to, tất nhiên đã rơi vào trong sự điên cuồng.
Phương Lâm nghe vậy, mặt không đổi sắc. Trên mặt đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh lại lộ vẻ lo âu.
Khang Lộc nói không sai. Phương Lâm sử dụng độc dược như vậy tuy rằng tàn nhẫn, nhưng vẫn phạm vào kiêng kỵ. Một khi rời khỏi Tầm Dược phong, Khang Lộc tất nhiên sẽ làm ầm ĩ lên. Đến lúc đó Phương Lâm cũng chịu không nổi.
Cho dù Thất Tâm đan này phát tác, Khang Lộc mất đi tâm trí, biến thành kẻ bị điên, Phương Lâm cũng không có được bất kỳ kết cục gì tốt.
Khang Lộc cười to đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn Phương Lâm, giống như tạm thời quên đi độc Thất Tâm đan trong người.
Khóe miệng Phương Lâm hơi cong lên, nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn như thế sao? Ngươi nhìn lại ngực của ngươi xem, vệt màu tím kia còn ở đó hay không?
Khang Lộc theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, nhất thời dại ra. Vệt màu tím vốn ở đó, hiện tại lại quỷ dị không thấy nữa.
Mọi người cũng há hốc mồm. Đây tính là chuyện gì? Thế nào một hồi có một hồi lại không có nữa?
- Ngươi rốt cuộc làm cái gì?
Khang Lộc sắp phát điên rồi. Đây là đang chơi ta sao? Lão tử rốt cuộc có trúng độc hay không?
Phương Lâm cười lạnh, nói:
- Thất Tâm đan tất nhiên còn ở bên trong cơ thể ngươi. Vệt màu tím kia cũng sẽ chỉ tồn tại một hồi, sẽ biến mất, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thăm dò điều tra ra được. Trừ phi là có người moi tim của ngươi ra, mới có thể phát hiện ra độc tính của Thất Tâm đan. Không có bất kỳ dấu hiệu đặc biệt gì, ai sẽ tin tưởng ngươi trúng Thất Tâm đan độc gì đó? Dựa vào lời nói một phía của ngươi sao?
Khang Lộc lập tức kêu to:
- Còn có bọn họ. Bọn họ đều nhìn thấy. Những người này cũng có thể làm chứng cho ta!
Phương Lâm gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía mọi người ở đây.
Ngoại trừ những người được Phương Lâm dẫn theo, các đệ tử Đan tông khác, trong đó có cả Lý Mẫn đều có phần sợ hãi lui về phía sau mấy bước. Một vài người nhát gan, còn không dám nhìn Phương Lâm.
- Khang Lộc nói các ngươi sẽ làm chứng cho hắn? Ta hỏi các ngươi, các ngươi sẽ làm vậy sao?
Phương Lâm nhìn mọi người, mỉm cười hỏi.
Không có người nào trả lời. Lúc này tất cả mọi người đều kinh sợ Phương Lâm, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Ánh mắt Phương Lâm nhìn lướt qua. Hắn biết rõ, một khi những người này rời khỏi Tầm Dược phong, nhất định sẽ có người làm chứng cho Khang Lộc. Nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.
Phương Lâm không lo lắng về đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh này. Về phần những người Lý Mẫn dẫn theo, hắn cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cảnh cáo một chút là tốt rồi.
Cần phải e ngại nhất chính là những đệ tử Đan tông đi theo Khang Lộc. Trên cơ bản bọn họ đều là người của Khang Lộc. Thậm chí có không ít người là người của Vu Thu Phàm, không có khả năng dễ dàng bị Phương Lâm trấn áp như vậy.
Cho dù hiện tại bọn họ không dám nói lời nào, nhưng chỉ cần rời khỏi Tầm Dược phong, khẳng định mỗi người đều sẽ đứng ra làm chứng chuyện Phương Lâm tàn hại đồng môn.
Ngay lập tức, tròng mắt Phương Lâm xoay chuyển, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Hắn quay về phía những đệ tử Đan tông đi theo Khang Lộc nói:
- Ta cho các ngươi hai con đường lựa chọn. Một là đối địch với ta, sau khi ra ngoài làm chứng chuyện ta độc hại Khang Lộc. Chỉ có điều trên người Khang Lộc hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Cho dù các ngươi làm chứng tố cáo ta, cùng lắm thì ta bị nghi ngờ, cũng sẽ không bị trừng phạt thực chất gì. Một con đường khác là theo ta, ta cho mỗi người các ngươi một viên Thối Cốt đan. Hai con đường đi con đường nào, chính các ngươi tự quyết định đi?
Phương Lâm dừng một chút, còn nói thêm:
- Ta lại nói cho các ngươi biết một vài chuyện. Ta với Hàn Ngâm Nguyệt Hàn đại tiểu thư kết giao không cạn. Vu Thu Phàm này mặc dù là Đan Tông Tứ Tú, luận về bối cảnh cũng không cách nào so sánh được với ta. Cho dù ta xảy ra chuyện gì, Hàn đại tiểu thư cũng sẽ ra mặt che chở cho ta. Các ngươi đi theo Vu Thu Phàm thật sự không có tiền đồ. Theo ta, lại chẳng khác nào theo Hàn đại tiểu thư. Ai có phân lượng lớn hơn, các ngươi dùng gót chân suy nghĩ cũng có thể hiểu được, đúng không?
Hắn nói một hồi, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt hồi lâu mới hoàn toàn tiêu hóa được.
Khang Lộc ngồi dưới đất không ngừng cười lạnh, nói:
- Quả thực chính là nói khoác không biết ngượng. Lại còn nói mình kết giao với Hàn đại tiểu thư? Hàn đại tiểu thư là nhân vật thế nào, sẽ quen biết với loại đệ tử hạ đẳng nho nhỏ như ngươi sao?
Phương Lâm cười híp mắt nói với hắn:
- Ngươi phân lượng không đủ, tất nhiên không biết chuyện ta kết bạn với Hàn đại tiểu thư. Chờ ngươi đi về hỏi Vu Thu Phàm chỗ dựa vững chắc của ngươi, sẽ biết rõ ràng. Ta nghĩ với bối cảnh của hắn cũng đủ để biết chuyện này.
Khang Lộc im lặng. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn cũng lo lắng không yên. Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, thân phận của Phương Lâm và Hàn đại tiểu thư chênh lệch quá lớn, không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng Phương Lâm nói giống như thật, khiến trong lòng Khang Lộc cũng nghi ngờ không thôi.
Ánh mắt những người khác đầy hoảng sợ nhìn Phương Lâm, thầm nghĩ hóa ra Phương Lâm có địa vị lớn như vậy, tự nhiên quen biết với Hàn đại tiểu thư. Có tầng quan hệ này, hắn ở trong Tử Hà tông thật sự có thể đi ngang.
Cái gì Vu Thu Phàm, cái gì trưởng lão, phân lượng căn bản không có cách nào so sánh được với Hàn đại tiểu thư. Cho dù là mười Vu Thu Phàm cũng không thể bằng được một nửa Hàn đại tiểu thư.
Chỉ có điều, dù sao đây cũng chỉ là lời nói một phía của Phương Lâm. Trong lòng rất nhiều người chỉ nghi ngờ, không tin tưởng.
Trong lòng Phương Lâm biết những người này sẽ không hoàn toàn tin tưởng mình, liền vỗ vào túi Cửu Cung. Chỉ thấy một khối ngọc bích màu trắng xuất hiện ở trong tay hắn.
Khối ngọc bích này không phải thuần túy không có vết tích. Trên nó có mấy đường vân tự nhiên, có vẻ đẹp khác thường.
Ở trên miếng ngọc bích trắng còn khắc một chữ Nguyệt thật lớn.
Nhìn thấy khối ngọc bích trắng này, sắc mặt Khang Lộc nhất thời trắng bệch, thoáng cái co quắp ngồi dưới đất.
Còn những người khác cũng quá sợ hãi, đều cúi đầu xuống, lộ ra vẻ cung kính.
Miếng ngọc bích trắng này chính là vật của Hàn Ngâm Nguyệt. Tử Hà tông không người nào không nhìn ra được.
Ngoại trừ Hàn Ngâm Nguyệt ra, cũng chỉ có Thanh Kiếm Tử thiên tài Võ tông có quan hệ tốt với Hàn Ngâm Nguyệt mới có một khối ngọc bích màu trắng như vậy. Trừ hắn ra, còn chưa có người nào khác từng nhận được ngọc bích màu trắng của Hàn Ngâm Nguyệt.
Nhưng lúc này, trong tay Phương Lâm lại có một khối ngọc bích màu trắng như vậy. Không phải lúc này càng cho thấy quan hệ giữa hắn với Hàn Ngâm Nguyệt không cạn sao?
Tất cả lời lẽ cũng không sử dụng tốt bằng một khối ngọc bích trắng này. Không ai lại nghi ngờ lời Phương Lâm nói nữa.
Khang Lộc biết mình đã xong rồi. Trúng phải độc của Thất Tâm đan không nói, lúc này Phương Lâm còn có quan hệ với Hàn đại tiểu thư. Cho dù mình có Vu Thu Phàm làm chỗ dựa vững chắc, cũng không có cách nào đấu thắng được Phương Lâm nữa.
Trong lòng đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh lại trấn tĩnh. Có tầng quan hệ với Hàn Ngâm Nguyệt Hàn đại tiểu thư này, ý nghĩ đi theo Phương Lâm trong lòng bọn họ lại càng thêm vững vàng.
Trong mắt Lý Mẫn mang theo vài phần hâm mộ nhìn Phương Lâm. Người và người thật sự không giống nhau. Nhìn người ta kéo quan hệ, cũng kéo đến trên người Hàn đại tiểu thư.
Lý Mẫn lại giễu cợt liếc mắt nhìn Khang Lộc. Khang Lộc này ỷ vào có Vu Thu Phàm làm chỗ dựa, ở Đan tông có thể nói là làm mưa làm gió, lúc này gặp phải người càng hung ác hơn như Phương Lâm này, xem như đã hoàn toàn bị trừng trị.