Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 59: Mục Đích Hàn Ngâm Nguyệt Đến




Phương Lâm và Hàn Ngâm Nguyệt nói chuyện với nhau rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Vương Chân, lại giống như tiếng sấm nổ mạnh, chấn động tới mức hắn thoáng cái ngây người.

Tình huống gì vậy? Phương Lâm này và Hàn đại tiểu thư tự nhiên quen biết nhau? Hơn nữa nhìn bộ dạng này, hình như quan hệ không hề qua loa đại khái!

Vương Chân bối rối. Hắn căn bản không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại tình huống này. Hàn Ngâm Nguyệt xuất hiện, khiến cho đầu óc hắn hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không giữ được chừng mực.

Lúc này Hàn Ngâm Nguyệt mới chú ý thấy Vương Chân đứng bên cạnh cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng mở miệng nói:

- Ngươi là ai?

Trong lòng Vương Chân run lên. Đây là sự khác biệt. Lúc nói chuyện với Phương Lâm giọng điệu tốt như vậy. Thế nào đến lượt mình lại lạnh như thế?

Vương Chân không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay nói:

- Tại hạ là đệ tử thượng đẳng Võ tông Vương Chân, ra mắt Hàn đại tiểu thư.

Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, lộ ra vài phần suy nghĩ, lập tức nói:

- Ngươi chính là Vương Chân kẻ có danh xấu ở trong Võ tông kia?

Lời này vừa nói ra, Vương Chân xấu hổ vô cùng, hận không thể lập tức chui vào trong khe nứt.

Phương Lâm lại lộ vẻ hiếu kỳ. Hắn không nghĩ tới Vương Chân này còn là người rất có danh tiếng, ngay cả Hàn đại tiểu thư cũng biết hắn. Chỉ có điều hình như danh tiếng này không được tốt. Hàn đại tiểu thư tự nhiên sử dụng danh xấu để hình dung.

Mặt Vương Chân đỏ lên, không biết nên nói cái gì. Trên mặt hắn nóng hừng hực giống như thiêu đốt.

Sau khi Hàn Ngâm Nguyệt biết người này là Vương Chân, thần sắc càng lạnh hơn, trong mắt còn lộ vẻ chán ghét.

- Ngươi tới nơi này, tìm Phương Lâm làm gì?

Hàn Ngâm Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Vương Chân ấp úng nói không ra lời. Phương Lâm không vạch trần hắn, cười hì hì đứng ở một bên.

Hàn Ngâm Nguyệt chính là người cực kỳ thông minh, thoáng suy nghĩ, kết hợp với các loại tin đồn nghe được về Vương Chân trước đây, nàng đã suy đoán ra một chút, ngay lập tức thần sắc lạnh hơn.

- Ta với Phương Lâm có chuyện quan trọng cần trao đổi. Ngươi lui ra đi.

Thần sắc Hàn Ngâm Nguyệt lạnh như băng khiển trách.

Vương Chân không dám dừng lại, vội vàng bước nhanh rời đi.

- Không dối gạt Hàn đại tiểu thư, Vương Chân này chính là qua khi dễ ta. May nhờ có đại tiểu thư tới kịp thời, bằng không ta không biết sẽ bị hắn khi dễ thành dạng gì.

Phương Lâm vừa cười vừa nói.

Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, nói:

- Cho dù ta không đến, ngươi cũng sẽ không bị hắn khi dễ. Chỉ riêng tin đồn về ngươi, ta cũng nghe không ít. Hình như người muốn khi dễ ngươi, đều không có ăn được trái cây ngon.

Phương Lâm xấu hổ sờ sờ mũi. Thật không ngờ mấy chuyện hư hỏng này của mình, Hàn Ngâm Nguyệt đã biết tất cả.

Tuy nhiên, điều này cũng là bình thường. Người ta là đại tiểu thư của tông chủ, Tử Hà tông này một vài chuyện rắm lớn, có thể giấu giếm được người ta sao?

- Ngươi cũng không cần gọi ta là đại tiểu thư. Gọi Hàn sư tỷ là được rồi.

Hàn Ngâm Nguyệt nói.

- Tuân mệnh, Hàn sư tỷ.

Phương Lâm cười nói.

Hàn Ngâm Nguyệt chỉ vào viện của Phương Lâm, nói:

- Còn không mời ta tiến vào trong sao?

- Hàn sư tỷ, mời!

Phương Lâm đưa tay làm ra tư thế mời nói.

Hàn Ngâm Nguyệt cười tủm tỉm đi vào viện của Phương Lâm. trong lúc đó, đôi mắt đẹp của nàng nhìn quanh, thấy được trong viện của Phương Lâm trồng rất nhiều dược liệu, ngay ngắn trật tự, trong không khí tràn ngập mùi dược liệu nồng đậm.

- Xem ra Phương sư đệ cũng tiêu tốn rất nhiều tinh lực vào cái sân này.

Hàn Ngâm Nguyệt nói.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Chỉ là tùy tiện loay hoay thôi. Đã khiến cho sư tỷ chê cười.

Hàn Ngâm Nguyệt lắc đầu, rất nghiêm túc quan sát vườn thuốc của Phương Lâm. Nếu không nhìn kỹ, Hàn Ngâm Nguyệt vẫn không nhìn ra. Nhưng vừa nhìn kỹ, lại nhìn ra chỗ kỳ lạ của dược liệu trong sân này.

Hàn Ngâm Nguyệt chú ý thấy, tất cả dược liệu trồng ở bên trong viện này đều có sức sống dạt dào. Nhìn đất trong sân này vẫn là đất mới, dược liệu này lại lớn lên tốt như vậy, hiển nhiên có cổ quái.

- Thân thể cây khô gặp mùa xuân, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hàn Ngâm Nguyệt âm thầm tán thưởng, trong lòng cũng có chút hâm mộ.

Nàng chính là trời sinh phế mạch, kinh mạch đặc biệt yếu đuối. Mặc dù có thiên phú tốt, kinh mạch yếu ớt cũng không có cách nào nhận được nội kình.

Một khi mạnh mẽ tu luyện, trong lúc nội kình điên cuồng phun ra sẽ khiến cho kinh mạch vỡ nát. Như vậy hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, rất dễ dàng mất đi tính mạng.

Cho nên, Hàn Ngâm Nguyệt khát vọng tu luyện. Mà đối với người nắm giữ thể chất được ông trời ưu ái giống như Phương Lâm, nàng lại càng đặc biệt hâm mộ.

Hai người đi tới ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá trong viện. Phương Lâm pha một bình trà cho Hàn Ngâm Nguyệt. Chính là trà thuốc do chính hắn tạo ra.

Hàn Ngâm Nguyệt thưởng thức một ngụm. Mùi thuốc xông vào mũi, có hơi đắng. Nhưng sau khi vị đắng qua đi, lại có ngọt lưu lại, thấm vào ruột gan.

- Thơm quá!

Hàn Ngâm Nguyệt không nhịn được nói.

Phương Lâm mỉm cười. Trà thuốc này nhìn như không tính là gì cả, nhưng là một trong những thứ kiếp trước hắn thích nhất nghiên cứu nhất. Nếu không phải không có dược liệu gì tốt, hắn có thể pha chế ra được loại trà trường thọ khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ.

- Hàn sư tỷ tới tìm ta, hẳn không chỉ vì nói lời cảm ơn chứ?

Phương Lâm mỉm cười hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, để chén trà xuống, trầm ngâm một lát mới trịnh trọng nói:

- Phương pháp luyện đan trong tầng chữ Hoàng, thật sự do ngươi sửa đổi sao?

Phương Lâm sửng sốt. Chỉ có điều hắn không có giấu diếm, gật đầu.

Lấy thân phận của Hàn Ngâm Nguyệt, những bí ẩn của Đan tông, tất nhiên không thể gạt được nàng. Hàn Ngâm Nguyệt biết những điều này, cũng rất bình thường.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn thấy Phương Lâm thừa nhận, ánh mắt càng thêm kinh ngạc khác thường.

Nàng cũng là một luyện đan sư. Tuy rằng bởi vì không có nội kình, nàng gần như không thể luyện đan, nhưng vẫn hiểu rõ ràng sửa đổi phương pháp luyện đan là chuyện kinh thế hãi tục tới mức nào.

Những phương pháp luyện đan của Đan tông đều do các tiền bối Đan tông từng đời truyền thừa xuống, trải qua vô số thử thách, gần như không thể có bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng Phương Lâm lại sửa đổi mười bảy tờ, khiến cho những phương pháp luyện đan này càng hoàn thiện hơn. Đây quả thực là chuyện không có cách nào tưởng tượng nổi.

Trước đó, khi Hàn Ngâm Nguyệt biết chuyện này, theo bản năng trong lòng tồn tại vài phần không tin. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy mười bảy tờ phương pháp luyện đan sau khi sửa đổi, nàng trầm mặc.

Ngay cả không tin đi nữa, Hàn Ngâm Nguyệt cũng buộc phải thừa nhận, Phương Lâm thật sự là thiên tài tuyệt thế xưa nay hiếm thấy. Chỉ dựa vào điểm sửa đổi phương pháp luyện đan này, cũng đủ để hắn được lưu danh trong sử sách Đan tông.

- Phương sư đệ, ngươi cũng biết tình hình của muội muội ta.

Hàn Ngâm Nguyệt nói.

Phương Lâm gật đầu, cũng thu lại vẻ vui cười, trở nên nghiêm nghị.

Tình hình hai nữ nhi của Hàn gia, quả thật khiến người ta đồng tình. Cho dù là kẻ không tim không phổi như Phương Lâm, trong lòng cũng thầm thở dài cho hai nàng.

- Muội muội ta và ta khác nhau. Nàng có thiên phú, cũng rất cố gắng, nhưng hai mắt bị mù. Ta muốn giúp nàng.

Hàn Ngâm Nguyệt lẳng lặng nói.

Phương Lâm trầm mặc. Hắn gần như hiểu rõ tâm tư của Hàn Ngâm Nguyệt khi tới nơi này. Nàng là vì muội muội nàng Hàn Hiểu Tinh mới tới đây.

- Vì sao tới tìm ta? Đan tông nhiều trưởng lão như vậy, chẳng lẽ đều không có cách nào sao?

Phương Lâm hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt lắc đầu, nói:

- Phụ thân từ lâu đã lật tìm khắp toàn bộ Càn quốc. Cho dù là Dược Thần tông cũng không có bất kỳ biện pháp nào có thể trị liệu đôi mắt cho Hiểu Tinh.

Phương Lâm cau mày nói:

- Nếu đã như vậy, vì sao Hàn sư tỷ lại tới tìm ta? Ta chỉ là một đệ tử mà thôi.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn thẳng Phương Lâm, nói:

- Ta cảm thấy ngươi không giống. Ngươi có thể sửa đổi phương pháp luyện đan của Đan tông, đã từng được cao nhân đan đạo dạy dỗ, có thể ngươi có biện pháp trị được đôi mắt của muội muội ta.