Vẻ mặt Phương Lâm cổ quái:
- Sao? Ai quy định luyện đan sư không thể tới tham gia thi đấu ba nước? Có quy định như vậy sao?
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Đương nhiên không có quy định như thế, chính là Phương Lâm ngươi ở phương diện đan đạo quá chói mắt quá kinh người, nhưng thi đấu ba nước này không phải là so đấu đan đạo, mà là võ đạo, bản thân ngươi là một luyện đan sư, đáng lẽ phải đặt phần lớn tinh lực ở trên phương diện đan đạo mới phải, làm sao có thể có thành tựu quá cao ở trên phương diện võ đạo được?
- Chẳng lẽ Càn quốc không còn ai sao? Một luyện đan sư cũng có thể tham gia thi đấu ba nước.
Có người của Vân quốc cười lạnh.
- Sợ rằng Càn quốc thật sự xuống dốc, một luyện đan sư không nói, một người khác bây giờ còn chưa đến, rốt cuộc có người thứ ba hay không cũng không tiện nói.
Bên phía Mạnh quốc cũng có người phát ra tiếng đùa cợt.
Mấy nhân vật lớn của Vân quốc và Mạnh quốc đều khẽ nhíu mày quan sát Phương Lâm, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, Phương Lâm làm thế nào có tư cách tham gia thi đấu ba nước? Chẳng lẽ lại thật sự giống như mọi người nghĩ, võ đạo của Càn quốc đã xuống dốc, thiên tài quá ít ỏi, ngay cả Phương Lâm vị luyện đan sư này cũng có thể lăn lộn được một vị trí tuyển thủ chính sao?
Dương Huyền Phong đứng ở bên cạnh Phương Lâm, hắn cảm thấy rất phiền muộn, mong các ngươi cũng quan tâm ta một chút có được hay không? Ta là đại hoàng tử của Đại Càn quốc, cũng một trong những tuyển thủ chính của thi đấu ba nước lần này, tại sao không có người nào quan tâm tới ta vậy?
Trên thực tế, không phải là không có người quan tâm Dương Huyền Phong, mà Phương Lâm xuất hiện khiến mọi người quá mức bất ngờ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn phần lớn sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Phương Lâm.
- Hóa ra ngươi chính là Phương Lâm, lão Cửu không chịu thua kém nhà chúng ta không không ngờ lại thua ngươi, ngươi thì hay rồi, còn ở trong Đan Cực tháp đoạt đi túi Cửu Cung của hắn.
Sắc mặt của hoàng đế Vân quốc Triệu Trấn Long có phần không vui nói.
Nghe vậy, mọi người lại lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả đám người của Tử Hà tông và hoàng thất Càn quốc đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt cổ quái.
Người này ở trong Đan Cực tháp cướp túi Cửu Cung của Triệu Thần Không Cửu hoàng tử của Vân quốc? Đây thật là cả gan làm loạn mà.
Đám người Vân quốc lập tức lộ ra sự thù địch với Phương Lâm. Phương Lâm ở trên đại hội luyện đan sư lấy lực ép quần hùng, khiến cho rất nhiều thiên tài đan đạo của Vân quốc đều ảm đạm không có ánh sáng, ngay cả Triệu Thần Không cũng bại bởi Phương Lâm, thậm chí ngay cả túi Cửu Cung cũng bị Phương Lâm cướp đi, đối với tất cả mọi người của Vân quốc, đây là nỗi sỉ nhục cực lớn.
Lúc này, Triệu Thần Cơ một trong ba người Vân quốc đang nhìn Phương Lâm với ánh mắt sắc bén.
Phương Lâm xoa xoa mũi, xấu hổ cười nói:
- Đều là chuyện đã qua, nhắc tới nó làm gì?
- Hừ! Chỉ là một luyện đan sư lại có thể tới tham gia thi đấu ba nước, thực sự là nực cười.
Hoàng Như Long khinh thường nói.
Phương Lâm nhìn Hoàng Như Long này, cau mày nói:
- Vị tiền bối này nói năng nên cẩn thận, tiền bối đang khinh thường luyện đan sư sao?
Hoàng Như Long cười lạnh:
- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không? Dám nói với ta như vậy?
Phương Lâm lắc đầu:
- Không quan tâm tiền bối là ai, tiên bối có thể khinh thường ta, nhưng khinh thường luyện đan sư thì ta lại không cho phép, Phương Lâm ta thân là một phần tử của Đan Minh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh thường thế hệ luyện đan sư.
Lời này vừa nói ra, Hoàng Như Long biến sắc, giọng nói sắc bén nói:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng chụp cho ta một mũ như vậy lại có thể làm được gì, Hoàng Như Long ta vẫn chưa từng thấy qua vãn bối nào cuồng vọng như ngươi.
Phương Lâm hừ một tiếng, đeo huy hiệu luyện đan sư ở trước ngực:
- Lúc này, chỉ cần ta nói một câu, toàn bộ các luyện đan sư của Đan Minh đều sẽ biết tiền bối khinh thường luyện đan sư, hậu quả không cần vãn bối nhiều lời, tiền bối cũng nên biết.
- Ngươi làm càn!
Không ít người của Hoàng gia lập tức gầm lên phẫn nộ, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Sắc mặt Hoàng Như Long cũng khó coi, trong lòng vô cùng tức giận. Phương Lâm lại dám trước mặt mọi người tỏ thái độ với hắn như thế, thật sự khiến cho hắn căm giận.
Chỉ có điều, lúc này Hoàng Như Long cũng không dám lại nói gì sai nữa, nhất là lời nói khinh thường luyện đan sư như vậy, càng không thể nhắc lại thì tốt hơn, bằng không một khi thật sự bị Phương Lâm truyền ra, vậy sau này mình cũng đừng mong giao thiệp với bất kỳ luyện đan sư của Đan Minh.
Luyện đan sư đều là dạng người cao ngạo, lời Hoàng Như Long vừa nói tuy rằng có khả năng cũng không có ý mạo phạm luyện đan sư, nhưng bất kỳ luyện đan sư nào nghe thấy, đều sẽ khó có thể tiếp nhận được.
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm, Hoàng Như Long ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Hoàng Như Long chỉ có thể nói như thế, trong giọng nói của hắn hoàn toàn không che giấu sự uy hiếp.
- Hoàng gia chủ, ngươi chính là tiền bối cao nhân, thật sự không thích hợp để đấu khí với một vãn bối.
Hàn Lạc Vân vừa cười vừa nói, chỉ có điều trong dáng vẻ tươi cười kia lại kèm theo một tia cảnh cáo.
Hoàng Như Long hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Kể từ đó, không ít người đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt khác thường, người này thế nào lại giống nh con nhím vậy, một lời không hợp đã muốn đâm người, ngay cả nhân vật như Hoàng Như Long cũng phải chịu thua thiệt ở trong tay Phương Lâm.
- Ha hả, ta lại thích tiểu đệ đệ nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có muốn gia nhập Huyền Âm giáo ta hay không? Ở đây có nhiều sư tỷ sư muội xinh đẹp như vậy a.
Mục Hồng Trần đi tới trước người Phương Lâm, xoa xoa gương mặt Phương Lâm, giọng nói đùa giỡn hỏi.
Phương Lâm hoàn toàn không có cảm thấy quẫn bách, trái lại rất đĩnh đạc cười:
- Vãn bối vẫn cảm thấy Mục giáo chủ càng xinh đẹp hơn.
Dương Huyền Phong đứng ở bên cạnh Phương Lâm, khóe miệng co giật vài cái, hắn thực sự rất muốn tránh xa Phương Lâm thêm một chút. Người này điên rồi sao? Lại dám nói đùa giỡn với nhân vật lớn như Mục Hồng Trần này? Hắn không muốn sống nữa sao?
Những người khác cũng kinh sợ nhìn Phương Lâm tới mức ngây người, lá gan của người này thật đúng là quá lớn, Mục Hồng Trần mà ngươi cũng có thể đùa giỡn được sao?
- Dâm tặc!
Dương Yến Ngọc đứng ở trong đám người hoàng thất khẽ nói một câu, chỉ có điều nhìn chỗ no đủ cao ngất của Mục Hồng Trần này, lại nhìn mình một chút, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
- Ha hả ha hả, ngươi thật là thú vị, bản giáo chủ càng lúc càng thích ngươi.
Mục Hồng Trần nói, nhìn về phía Hàn Lạc Vân.
- Không bằng như vậy, Hàn tông chủ nhường hắn cho ta.
Mục Hồng Trần đề nghị, không ngờ là muốn thật sự đào Phương Lâm từ Tử Hà tông đi.
Cũng không phải là nói đùa, mà Mục Hồng Trần có một thuật đặc biệt để quan sát người, nàng nhìn ra được Phương Lâm chính là một kỳ tài vốn có tiềm lực cực lớn, không chỉ có ở phương diện đan đạo, ở phương diện võ đạo cũng vậy.
Cho nên, Mục Hồng Trần động tâm tư, nếu như một thiên tài có tiềm lực vô cùng như vậy có thể gia nhập Huyền Âm giáo của mình, ngày sau tất nhiên có thể bồi dưỡng được một vị cường giả đứng đầu, dẫn Huyền Âm giáo tới một độ cao mới.
Hàn Lạc Vân ung dung nói:
- Nếu như Phương Lâm nguyện ý, đi theo nàng cũng không sao.
Mục Hồng Trần lập tức cười nở hoa, không hề e ngại sử dụng tay ngọc xoa gò má Phương Lâm:
- Tiểu đệ đệ, tông chủ các ngươi cũng đã đáp ứng thả người, ngươi lại đi theo ta đi, bảo đảm ngươi có thể hưởng hết vui sướng tuyệt vời nhất trong nhân gian.
Đây là cám dỗ và lôi kéo hoàn toàn không có che giấu!
Không ít người đều ngầm hâm mộ Phương Lâm, nếu như gia nhập Huyền Âm giáo, vậy thật sự lại hưởng hết phúc lớn của đời người, Huyền Âm giáo có rất nhiều nữ đệ tử, quả thực khiến người bên cạnh phải ao ước muốn chết.