Ngươi ngược lại thẳng vậy, hoàn toàn không có lợi hại như trong tưởng tượng của ta, khiến cho ta có chút thất vọng.
Phương Lâm bĩu môi nói.
Lời này càng khiến cho Lý Quan Tâm tức giận hơn, trong lòng hắn càng thêm chán ghét Phương Lâm.
- Nhanh mồm nhanh miệng, xem ta đánh nát răng trong cái miệng của ngươi thế nào!
Lý Quan Tâm quát lạnh, hắn vỗ một cái túi vào Cửu Cung, lấy ra một cái quạt có phần rách nát.
Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại, trong lòng hắn dâng lên cảnh giác, chỉ có điều ngoài miệng hắn vẫn cười lạnh nói:
- Cầm một cái quạt cũng sắp rụng cả ra, đã muốn thắng được ta sao?
Lý Quan Tâm không nói gì, thần sắc trịnh trọng chậm rãi mở cái quạt cũ nát này ra.
Phương Lâm không muốn rơi vào bị động, hắn trực tiếp ra tay, móc ra gậy xương lớn đập xuống đầu Lý Quan Tâm.
Trong giây lát, Lý Quan Tâm vung quạt giấy lên, lập tức một trận cuồng phong gào thét lao tới, Phương Lâm và cây gậy lại trực tiếp bị hất đi ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Lý Quan Tâm lập tức tiến lên, triển khai thế tấn công đối với Phương Lâm.
- Cây quạt này của ngươi cũng chỉ có thể quạt ra gió sao?
Phương Lâm xem thường cười to, hoàn toàn không có gì bối rối.
Lý Quan Tâm cũng cười lạnh, lại vỗ cái quạt giấy trong tay.
Vù!!!
Một ngọn lửa cháy mãnh liệt bắn ra, mang theo khí tức cực nóng lao thẳng tới Phương Lâm.
Phương Lâm hơi kinh ngạc, lập tức lui về phía sau, thấy ngọn lửa kia ngưng tụ không tiêu tan, Phương Lâm hét lớn một tiếng, một quyền đánh ra, nội kình điên cuồng phun ra đã đánh tan ngọn lửa này.
Trên mặt của Lý Quan Tâm có vẻ đắc ý, lại vung quạt giấy lên.
Một hàn khí thấu xương kéo tới, chỉ một thoáng toàn bộ trong sân luyện võ đều giống như tiến vào mùa đông giá rét.
Phương Lâm vô cùng kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn, thấy trên bàn chân của mình lại có thể nhanh chóng kết băng, thân thể cũng giống như bị hàn khí ảnh hưởng, trở nên nặng nề chậm chạp.
Cùng lúc đó, Lý Quan Tâm lại một lần nữa xông tới, hai tay hắn có ánh sáng trắng điên cuồng phun ra, không ngờ lại là Toái Tâm Chưởng.
Phương Lâm không dám khinh thường, nội kình tràn ngập toàn thân, khiến cho hàn khí không có cách nào lại ảnh hưởng đến mình, đồng thời hắn thi triển ra Bạch Tượng Trấn Nhạc Kình.
Ảo ảnh của một con voi lớn màu trắng xuất hiện, mang theo khí thế dồi dào, trong giây lát một chân voi giẫm về phía Lý Quan Tâm, dường như muốn giẫm hắn thành bánh thịt.
Thân hình Lý Quan Tâm dừng lại, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân voi cực lớn đang hạ xuống, mặt không đổi sắc.
Chân Dương Kình!
Lý Quan Tâm đánh ra một quyền, khí tức khủng khiếp bạo phát ra, không ngờ cứng rắn chống đỡ cùng chân của con voi trắng này.
Cảnh tượng như vậy khiến cho không ít người đều biến sắc, Lý Quan Tâm cường hãn, trên người có hai loại tuyệt học của Lý gia là Chân Dương Kình và Toái Tâm Chưởng, hơn nữa cả hai đều tu luyện đến cảnh giới cao, hai tuyệt học phối hợp với nhau, uy lực thật sự có chút kinh người.
Chỉ thấy chân lớn của con voi trắng này dường như bị trúng một đòn nghiêm trọng, lập tức trở nên tán loạn, ảo ảnh của con voi trắng cũng ảm đạm không có ánh sáng.
Tuy rằng Lý Quan Tâm thành công đánh tan thế tấn công lần này của Phương Lâm, nhưng bản thân hắn cũng bị trùng kích cực lớn, sắc mặt tái xanh, hít thở có vẻ gấp gáp.
- Thật sự là có tài.
Phương Lâm cười, hắn hoàn toàn không để ý tới, dưới chân lại đạp một cái, toàn thân hắn giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, xông về phía Lý Quan Tâm.
Lý Quan Tâm lấy bất biến ứng vạn biến, đánh một chưởng về phía Phương Lâm đang vọt tới!
Phương Lâm cũng đánh ra một quyền, xem bộ dáng là muốn Lý Quan Tâm cứng rắn chống đỡ một lần nữa.
Nhưng ngay khi quyền cùng chưởng gần va chạm lần nữa, thân hình của Phương Lâm đột nhiên biến đổi, không ngờ hắn không có cứng rắn va chạm cùng Lý Quan Tâm, mà xuất hiện ở phía sau Lý Quan Tâm.
Trong mắt của Lý Quan Tâm có ánh sáng trắng chớp hiện, đồng thuật được thi triển ra đến mức tận cùng, nhưng vẫn không có cách nào nắm bắt được hành tung quỹ tích của Phương Lâm.
Ầm!
Một quyền này nện ở trên lưng của Lý Quan Tâm với sức lực to lớn, đập đến toàn thân Lý Quan Tâm lảo đảo đi về phía trước vài bước, gần như đứng không vững.
Khuôn mặt của Lý Quan Tâm vặn vẹo một hồi, hắn cảm giác được phía sau lưng đau đớn mãnh liệt từng đợt, hắn nghi ngờ một quyền này của Phương Lâm có phải đã đánh gãy xương tỳ bà của mình rồi hay không?
Nhìn lại, thấy Phương Lâm lại giống như quỷ mỵ vọt tới, Lý Quan Tâm giận dữ, vung quạt giấy lên. Ngay lập tức, khắp bầu trời lại có cuồng phong gào thét, cuốn ra toàn bộ sân luyện võ.
Phương Lâm thầm than một tiếng, Lý Quan Tâm này phản ứng cũng rất nhanh, hắn biết không ứng phó được với Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của mình, dứt khoát ở trong sân luyện võ phóng ra cuồng phong, khiến cho mình không có cách nào sử dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp.
Chỉ có điều, Phương Lâm cũng không để ý, hắn cũng có ưu thế của mình, hắn đã từng dùng qua Ngự Phong đan, gió nơi đây tuy rằng cuồng bạo mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến Phương Lâm bao nhiêu.
Nếu như Phương Lâm dùng chính là Phong Thần đan, như vậy gió nơi đây sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của Phương Lâm.
Đáng tiếc, Phong Thần đan chính là đan dược Ngự Phong đan tiến giai, cách chế luyện lại không dễ, lúc này Phương Lâm còn không có năng lực chế luyện ra.
- Không có thân pháp quỷ dị này, ta xem ngươi làm thế nào đánh được với ta?
Lý Quan Tâm hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, lấy phong thái người thắng nhìn Phương Lâm.
Bên ngoài sân, đám người Lý gia cũng hoan hô, cho rằng Lý Quan Tâm đã nắm chắc phần thắng, đánh bại Phương Lâm chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đám người Tử Hà tông và hoàng thất đều lộ ra vẻ lo âu. Theo bọn họ, một phần thực lực rất lớn của Phương Lâm đều là dựa vào ở Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, không có cách nào lại thi triển môn thân pháp lợi hại này, Phương Lâm còn có thể là đối thủ của Lý Quan Tâm sao?
- Ngươi giao quạt Ngũ Hành năm đó đã dùng qua cho hắn, xem ra ngươi chuẩn bị bồi dưỡng hắn làm người cầm quyền Lý gia đời kế tiếp sao?
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn Lý Chấn Đông, không mặn không nhạt nói.
Lý Chấn Đông cũng không nhìn Hàn Lạc Vân, lạnh lùng nói:
- Không có quan hệ gì với ngươi.
Hàn Lạc Vân mỉm cười, hoàn toàn không có tức giận, trái lại nói tiếp:
- Đáng tiếc khả năng quan sát của ngươi không tốt, lấy tướng mạo của người này lại thấy được, sợ rằng sống không quá ba mươi tuổi đâu.
Lời này của hắn lại khiến cho Lý Chấn Đông lập tức nổi giận, ánh mắt hắn không tốt nhìn chằm chằm vào Hàn Lạc Vân.
- Ha hả, ta cũng chỉ thuận miệng nói, không cần tin là thật.
Hàn Lạc Vân cười nói.
Lúc này, tình hình bên trong trận lại một lần nữa phát sinh biến hóa, Phương Lâm móc ra trường kiếm huyết sắc, nhân lúc trường kiếm huyết sắc vẫn tính là nghe lời, hắn lập tức chém ra một kiếm về phía Lý Quan Tâm.
Một đạo kiếm quang màu đỏ như máu gào thét, lao thẳng đến Lý Quan Tâm đến.
Lý Quan Tâm hoảng hốt, hắn từ trong kiếm quang đỏ như máu này, cảm nhận được trí mạng khí tức nguy hiểm, hắn lập tức không dám khinh thường, liên tục vung quạt Ngũ Hành trong tay lên.
Chỉ thấy từng tường băng xuất hiện, che kín không có kẽ hở chắn ở trước người của Lý Quan Tâm.
Gần như là trong nháy mắt, đủ mười hai tầng tường băng đã ngưng tụ ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!!!!
Kiếm quang kéo tới chém ở trên tường băng, bức tường băng thứ nhất gần như đã vỡ nát trong nháy mắt, ngay sau đó bức tường thứ hai, bức tường thứ ba...
Mười hai tường băng trong nháy mắt đều tan vỡ, mà kiếm quang đỏ như máu này cũng tiêu tan không thấy nữa.
Sắc mặt của Lý Quan Tâm hoảng hốt, trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng hắn vô cùng kinh hoàng, gần như có chút hoảng loạn.
Lúc này, Lý Quan Tâm cúi đầu nhìn xuống, quạt Ngũ Hành của mình đã ảm đạm không còn ánh sáng, giống như bởi vì một đường kiếm quang này đã khiến cho quạt Ngũ Hành cũng bị tổn thương.
Lý Quan Tâm thầm mắng một tiếng. Tạm thời không thể nào sử dụng được quạt Ngũ Hành này nữa. Lúc này, hắn bỏ nó vào trong túi, lại là lấy ra một thanh trường kiếm với tạo hình rất khác biệt.