Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 448: Chiến đấu với lý quan tâm




Phương Lâm không nhịn được vẫy vẫy tay:

- Đến đây đi, đến đây đi, sớm cho xong việc ta còn muốn xuất phát sớm một chút. 

Lý Quan Tâm tức giận, Phương Lâm này không ngờ không để mình vào mắt, muốn miệt thị cũng là Lý Quan Tâm ta miệt thị Phương Lâm ngươi mới đúng, lúc nào lại đến lượt ngươi miệt thị ta?

Ngay lập tức, Lý Quan Tâm cũng không khách khí với Phương Lâm, trực tiếp ra tay.

Ầm!!! 

Đừng thấy Lý Quan Tâm bộ dạng trắng trẻo, giống như giống như một thư sinh vậy, nhưng hắn vừa ra tay, lại có uy thế hết sức kinh người.

Một chưởng đánh tới, chỉ thấy trên bàn tay này của Lý Quan Tâm có từng luồng ánh sáng trắng tràn ngập, ở trong lòng bàn tay có thể mơ hồ nhìn thấy được một ấn ký cổ xưa tối nghĩa khó hiểu.

- Đây không phải là tuyệt học Chân Dương Kình của Lý gia! 

- Đây là Toái Tâm Chưởng một môn tuyệt học khác của Lý gia.

- Có người nói rất ít người Lý gia học được một chiêu này, Lý Quan Tâm chính là một trong số đó.

...

Không ít người phát ra tiếng kêu kinh ngạc, có hoàng thất, cũng có từ chỗ của Tử Hà tông, Lý gia, còn có mỗi một người Lý gia dương dương đắc ý. Đây là tuyệt học của Lý gia, lúc này lại được Lý Quan Tâm thi triển ra, bọn họ tất nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo.

Toái Tâm Chưởng là một môn võ học do các đời trước của Lý gia lĩnh ngộ ra từ trong sách cổ, tu luyện rất khó, nhưng uy lực lại càng vượt qua Chân Dương Kình.

Lý Quan Tâm chính là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Lý gia, Toái Tâm Chưởng này tự nhiên không làm khó được hắn, đã sớm bị hắn học được, nhưng hắn rất ít khi thi triển ra ở trước mặt người khác. 

Lần này, Lý Quan Tâm đối mặt với Phương Lâm, hắn không dự định giữ lại, hắn muốn cường thế trấn áp Phương Lâm, đảo qua xu hướng suy tàn của Lý gia hôm nay, càng muốn trấn áp Tử Hà tông.

Ánh mắt Phương Lâm híp lại, cho dù hắn nói ra giống như không coi Lý Quan Tâm là gì, nhưng trong lòng hắn từ trước tới nay lại chưa từng coi thường người này.

Toái Tâm Chưởng kéo tới, mang theo chưởng phong sắc bén, giống như muốn đập nát toàn thân Phương Lâm. 

- Tới rất hay!

Phương Lâm hét lớn một tiếng, nội kình cuồn cuộn tràn ra, một quyền mạnh mẽ vô cùng đánh ra.

Hoàn toàn không có hoa chiêu, một quyền vô cùng đơn giản trực tiếp, lại giống như lôi đình vạn quân vậy, khiến cho khí thế của Lý Quan Tâm lập tức giảm bớt. 

Trong phút chốc, nắm đấm của Phương Lâm đã va chạm vào Toái Tâm Chưởng của Lý Quan Tâm.

- Phương Lâm này quả thực là đâm đầu vào chỗ chết!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ít con cháu Lý gia đều cười lạnh. Toái Tâm Chưởng sắc bén vô cùng, Phương Lâm lấy nắm đấm đi chống đỡ, đây quả thực là hành vi ngu xuẩn nhất. 

Một số người của Tử Hà tông và hoàng thất nhíu mày. Phương Lâm cứng rắn va chạm với Toái Tâm Chưởng của Lý Quan Tâm, đây thật sự không phải là hành động sáng suốt.

- Hừ!

Lý Quan Tâm kêu lên một tiếng, trên mặt có vẻ kinh ngạc, thân hình hắn lui lại một bước. 

- Cái gì? Lại có thể một quyền ép lui Lý Quan Tâm sao?

Cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ở đây đều là vô cùng kinh ngạc, nhất là đám người Lý gia càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Phương Lâm lại có thể có thể cứng rắn chống đỡ được Toái Tâm Chưởng?

Thân hình của Phương Lâm hơi lắc lư một cái, trong mắt cũng có một tia kinh sợ, chỉ có điều rất nhanh hắn đã thu liễm lại. 

- Toái Tâm Chưởng thật là lợi hại!

Phương Lâm xiết chặt nắm đấm, cảm giác được có chút đau đớn, giống như xương cũng bị đánh nát.

Lấy trình độ của Phương Lâm bây giờ, muốn một chưởng đánh vỡ xương tay của hắn, trừ phi là cao thủ Thiên Nguyên ra tay. 

Mà Lý Quan Tâm này lại có thể làm được đến bước này, đủ để chứng minh Toái Tâm Chưởng này có uy lực không tầm thường.

Phương Lâm giật mình, Lý Quan Tâm đối diện lại càng kinh ngạc hơn, ở trong dự liệu của hắn, Toái Tâm Chưởng vừa ra, đủ để đập nát một cánh tay của Phương Lâm mới phải.

Nhưng Phương Lâm lại giống như không bị thương chút nào, cái này khiến cho Lý Quan Tâm cảm thấy không có cách nào tiếp nhận được, hắn không nghĩ tới thân thể Phương Lâm sẽ mạnh như vậy. 

- Ta xem ngươi có thể đỡ được bao nhiêu chưởng?

Lý Quan Tâm thầm nghĩ, hắn lại một lần nữa thi triển ra Toái Tâm Chưởng.

Phương Lâm cảm thấy có chút đau đầu, Toái Tâm Chưởng này thật đúng là phiền toái, liều mạng, tuy rằng thân thể mình mạnh, nhưng cũng sẽ bị thua thiệt. 

Ngay lập tức, lực của Phá Nhạc được thi triển ra, Phương Lâm giống như yêu thú hình người đấu với Lý Quan Tâm này.

Có lực của Phá Nhạc gia tăng, thân thể của Phương Lâm được nâng cao thêm một bước, cho dù là cứng rắn chống đỡ Toái Tâm Chưởng, cũng hoàn toàn có thể tiếp nhận được.

Lý Quan Tâm hoảng hốt, mức độ vướng tay vướng chân của Phương Lâm đã vượt xa dự đoán của hắn, Toái Tâm Chưởng không ngờ hoàn toàn không làm gì được. 

- Thân thể mạnh mẽ lại như thế nào? Ở trước mặt chênh lệch thực lực, cái gì cũng chỉ là vô dụng.

Lý Quan Tâm hét lớn, thân hình hắn lay động, dễ dàng hóa giải được thế công kích mãnh liệt của Phương Lâm.

Không chỉ có như vậy, đôi mắt của Lý Quan Tâm đột nhiên sáng lên, có một tầng ánh sáng màu trắng tràn ngập ra. 

Tiếp theo, Phương Lâm phát hiện bất kỳ động tác gì của mình dường như cũng bị Lý Quan Tâm nhìn thấu vậy, đối phương đều có thể sớm làm ra ứng phó, khiến cho Phương Lâm có chút bị động.

- Ở trước mặt đôi mắt này của ta, ngươi lại giống như con kiến hôi vậy, bị ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Lý Quan Tâm cười nói. 

Trong lòng Phương Lâm thầm rét lạnh. Người này quả nhiên lợi hại, còn có đồng thuật tốt như vậy.

- Nhìn thấu lại như thế nào? Ngươi có thể nhìn thấu được cái này sao?

Thân hình của Phương Lâm lắc lư, thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp. 

Lúc này, trên sân luyện võ, thân hình Lý Quan Tâm lay động, Phương Lâm giống như quỷ mị, hai người đều thi triển ra thân pháp đến mức tận cùng.

Phương Lâm kinh ngạc, thân pháp vt Lý Quan Tâm này cũng thực sự không kém, không ngờ có thể làm được đến trình độ này, trong cùng thế hệ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Chỉ có điều, vẫn kém hơn Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp một bậc. 

Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp chính là do phụ thân của Phương Lâm kiếp trước Phương Thanh Dạ truyền cho hắn, tinh diệu vô cùng, ngầm có biến số của thiên địa.

Tuy rằng thân pháp Lý Quan Tâm cũng không tệ, nhưng muốn so sánh cùng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, còn chưa đủ tư cách.

Nếu như cảnh giới của Phương Lâm lại cao hơn một chút, thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp lại là một tình cảnh khác, có thể nói là quỷ thần khó lường, có hàng vạn hàng nghìn biến hóa. 

Không chỉ có thân pháp không theo kịp Phương Lâm, đồng thuật của Lý Quan Tâm không ngờ cũng nhìn không thấu được Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của Phương Lâm.

- Sao có thể như vậy được?

Lý Quan Tâm không dám tin tưởng, đồng thuật này của mình có thể nhìn thấu tất cả động tác của đối thủ, nhưng hết lần này tới lần khác thật sự hoàn toàn nhìn không thấu được thân pháp của Phương Lâm, cho dù là nhìn ra được một ít môn đạo, cũng hoàn toàn là phán đoán sai lầm, không có bất kỳ quy luật nào. 

Ầm!

Phương Lâm đột nhiên đán hra một quyền, Lý Quan Tâm có dự đoán trước, nhưng vẫn chống đỡ chậm hơn một ít, bị Phương Lâm đập trúng chỗ sườn bên trái.

Một quyền này vô cùng mạnh mẽ. Lý Quan Tâm lập tức hít vào một hơi lạnh, hắn cảm giác xương sườn lúc đó đã gãy, đau đến mức phải nhíu mày. 

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Trong giây lát, Lý Quan Tâm nắm hai vai Phương Lâm, sau đó một cước đá về phía bụng Phương Lâm.

Lý Quan Tâm phản kích rất nhanh, cũng rất sắc bén, hai vai của Phương Lâm bị nắm lấy, nhất thời khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể cứng rắn nhận một đá này. 

Một đá này vừa qua, Phương Lâm cũng cảm giác bụng đau đớn, nhưng mượn lực lượng một cước này, Phương Lâm vùng khỏi sự trói buộc của Lý Quan Tâm.

Bên ngoài sân, mọi người thấy được, đều kêu lên từng đợt kinh ngạc, không ai có thể duy trì được vẻ ung dung nữa. Cho dù là Hàn Lạc Vân, Dương Kiến Nghiệp cùng với Lý Chấn Đông đều có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai người bên trong sân.

Trận tranh đấu này quả thật được tính là long tranh hổ đấu, ai cũng không có chiếm được bao nhiêu tiện nghi. 

- Ngươi rất mạnh, ngoài dự liệu của ta. Chỉ có điều, tiếp theo ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

Lý Quan Tâm khẽ xoa chỗ sườn trái đang đau đớn, cười lạnh nói.