Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 447: Đấu trước một trận




Lời này vừa nói ra, trong mắt Lý Quan Tâm đầy vẻ thâm trầm, đám người Lý gia cũng giận tím mặt.

Đám người hoàng thất đều kinh ngạc nhìn Phương Lâm, không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói ra lời khí phách như thế, lại trực tiếp muốn cướp đoạt vị trí tuyển thủ chính của Lý Quan Tâm. 

Đám người Tử Hà tông đều trầm trồ khen ngợi, bọn họ đã sớm nhìn Lý Quan Tâm vô cùng không vừa mắt, lúc này Phương Lâm phản kích như vậy, thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy vui sướng.

- Ha hả, xem ra ngươi giống như trong lời đồn đại vậy, vô cùng cuồng vọng, chỉ có điều người không có bản lĩnh lại cuồng vọng, chỉ có thể bị chết rất nhanh.

Lý Quan Tâm vừa cười khẽ vừa nói, tuy rằng thoạt nhìn hắn vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trên mặt mũi lại có một tia thâm trầm. 

Lời nói của Phương Lâm đã chọc giận Lý Quan Tâm.

- Ta không có nói đùa với ngươi, ta cảm thấy ngươi thật sự không xứng nắm giữ vị trí tuyển thủ chính này, vẫn là nhường lại cho ta đi, đỡ phải để ngươi đi làm mất mặt xấu hổ.

Phương Lâm cười hì hì nói. 

- Làm càn!

Lý Chấn Đông quát lạnh một tiếng, căm tức nhìn Phương Lâm.

Hàn Lạc Vân mỉm cười nói: 

- Lý gia chủ không cần nổi giận làm gì? Chẳng qua là đám tiểu bối đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ mà thôi, chúng ta đừng xen vào.

- Phương Lâm, ngươi quá cuồng vọng!

- Quả thực không thể nói lý! 

- Ta thấy hắn là điên rồi, lại muốn khiêu chiến với đệ nhất thiên tài của Lý gia ta!

...

Rất nhiều con cháu Lý gia đều cười lạnh, cảm thấy Phương Lâm thật sự không biết lượng sức. 

- Ngươi nghiêm túc sao? Muốn tranh đoạt vị trí tuyển thủ chính của ta sao?

Lý Quan Tâm cười như không cười nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm gật đầu. 

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại, ai nấy đều thấy được, trước khi đi Hư Thiên giáo, giữa Lý Quan Tâm và Phương Lâm này sợ rằng sẽ có một trận long tranh hổ đấu.

Nếu như hai người này thật sự đánh nhau, vậy bọn họ sẽ có trò hay để nhìn.

- Ha hả, nghe nói ngươi và Dương Huyền Phong đã giao đấu, chỉ có điều chỉ miễn cưỡng chống đỡ được mười lăm chiêu, ngươi lấy tự tin ở đâu ra, lại muốn so chiêu cùng ta? Ngươi khó tránh khỏi quá coi trọng chính mình rồi. 

Khóe miệng Lý Quan Tâm cong lên mỉm cười nói, biểu tình trên mặt hắn đầy vẻ xem thường Phương Lâm.

Phương Lâm không nhịn được nói:

- Nói thừa nói nhiều có ý nghĩa sao? 

Lý Quan Tâm nổi giận:

- Được! Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi, cho ngươi trả giá lớn cho sự cuồng vọng của mình!

Ngay lập tức, Lý Quan Tâm nhìn về phía Lý Chấn Đông: 

- Gia chủ, ta muốn cùng Phương Lâm này đấu trước một trận, cho hắn biết sự lợi hại của con cháu Lý gia ta.

Phương Lâm cũng nhìn về phía Hàn Lạc Vân nói:

- Sư phụ, Lý Quan Tâm này muốn nhường lại vị trí tuyển thủ cho ta. 

Lý Quan Tâm và con cháu Lý gia môn thiếu chút nữa bị lời nói của Phương Lâm làm tức chết, ai nói muốn nhường lại vị trí tuyển thủ chính cho ngươi, giờ còn chưa đánh, ngươi lại dám nói mạnh miệng như vậy, không sợ lát nữa sẽ thua mất mặt xấu hổ sao?

- Quan Tâm, đã như vậy, ngươi lại không cần nương tay nữa, cho hắn một bài học đi.

Lý Chấn Đông lãnh đạm nói. 

Hàn Lạc Vân vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm:

- Chỉ là một Lý Quan Tâm mà thôi, đối với ngươi cũng không phải là vấn đề, cứ việc buông tay chân ra làm là được.

Ngay cả hai người Hàn Lạc Vân và Lý Chấn Đông cũng đồng ý, giữa Lý Quan Tâm và Phương Lâm này tất nhiên phải đánh nhau. 

- Nếu như muốn đấu, lại đi tới sân luyện võ, chỉ có điều vẫn phải điểm đến thì dừng, dù sao sau đó còn phải đi tới di chỉ của Hư Thiên giáo, nếu như hai người các ngươi có ai bị thương sẽ không tốt.

Dương Kiến Nghiệp nói.

Lý Quan Tâm và Phương Lâm đều ôm quyền nói phải, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, không bị thương là không có khả năng. Bất luận là Lý Quan Tâm hay Phương Lâm, chỉ cần bắt được cơ hội, bọn họ tất nhiên sẽ ra tay không chút lưu tình, cũng có khả năng lập tức giết chết đối phương. 

Dù sao Phương Lâm và Lý gia có thù hận quá sâu, Lý Quan Tâm muốn giết chết Phương Lâm, Phương Lâm cũng muốn giết chết đệ nhất thiên tài Lý gia này.

Ngay lập tức, mọi người đi về phía sân luyện võ.

Dương Huyền Phong đi tới bên cạnh Phương Lâm, hạ giọng nói: 

- Vì sao ngươi lại muốn giao đấu với hắn lúc này, thật không sáng suốt.

Phương Lâm cười nói:

- Tại hạ tự biết chừng mực. 

Thấy Phương Lâm nói như vậy, Dương Huyền Phong cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ có điều, theo hắn thấy, trận giao đấu này phần thắng của Phương Lâm sẽ không lớn.

Dương Huyền Phong cũng đã giao đấu với Lý Quan Tâm, Lý Quan Tâm có thực lực thế nào, hắn biết rõ, toàn bộ Càn quốc, người có thể cùng Lý Quan Tâm không phân thắng bại, trừ mình ra, cũng chỉ có Hàn Hiểu Tinh.

Ba người bọn họ đã là mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Càn quốc, giữa ba người đã từng giao đấu với nhau, nhưng rất ít khi phân ra thắng bại. 

Theo Dương Huyền Phong, Lý Quan Tâm có thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là mình, dù dốc toàn lực không giữ lại chút nào, muốn chiến thắng Lý Quan Tâm cũng chỉ có bốn phần mà thôi.

Mà Phương Lâm thì sao? Tuy rằng hắn tiến bước thần tốc, trong thời gian ngắn như vậy cũng đã đột phá đến Địa Nguyên cửu trọng, nhưng cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, võ giả cùng cảnh giới, thực lực cũng chênh lệch cao thấp rất lớn.

Giống như khi Dương Huyền Phong ở thời điểm Địa Nguyên cửu trọng, lại có thể đồng thời đối địch với mười người võ giả Địa Nguyên cửu trọng bình thường, hơn nữa vô cùng dễ dàng. 

Cảnh giới của Phương Lâm không bằng Lý Quan Tâm, nhìn trên phương diện thực lực, Lý Quan Tâm càng có ưu thế lớn hơn.

Một trận giao đấu này, bất luận nhìn thế nào, phần thắng của Phương Lâm cũng rất rất thấp.

Không chỉ có là Dương Huyền Phong nghĩ vậy, bên Tử Hà tông cũng có không ít người âm thầm lo lắng, tuy rằng bọn họ đều thấy qua Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử giao đấu, thể hiện ra thực lực vô cùng cường hãn, nhưng lần này đối thủ lại là Lý Quan Tâm, đây chính là một đối thủ vô cùng cường hãn, đệ nhất thiên tài Lý gia, một trong ba người mạnh nhất trong võ giả thế hệ trẻ tuổi Càn quốc, gần như không có bị đánh bại. 

Phương Lâm có thể chiến thắng hắn được sao?

Không quan tâm nhìn thế nào, đây chính là một trận tranh đấu, khắp nơi đều là tình thế bất lợi. Nếu như Phương Lâm thua, điều này tương đương với trở thành trò cười, không biết lượng sức đi khiêu khích Lý Quan Tâm, kết quả bị đối phương cường thế đánh bại, đây quả thực mất mặt ném về đến nhà.

Nhưng bất kể như thế nào, cũng đã đến mức như vậy, đám người Tử Hà tông cũng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn Phương Lâm có thể chiến thắng Lý Quan Tâm, chèn ép dáng vẻ ngang ngược của Lý gia. 

Mà đám người hoàng thất cũng càng hy vọng nhìn thấy được Phương Lâm chiến thắng Lý Quan Tâm, không hy vọng nhìn thấy được Phương Lâm bị Lý Quan Tâm đánh bại.

Đi tới sân luyện võ, Phương Lâm và Lý Quan Tâm đứng đối diện nhau, bọn họ đều đang nhìn đối phương.

- Nếu như hiện tại ngươi hối hận, ta có thể cho ngươi dưới bậc thang. 

Lý Quan Tâm nói với Phương Lâm.

Phương Lâm mỉm cười:

- Vậy cảm ơn ý tốt của ngươi, nếu như ngươi sợ mất mặt, hiện tại cũng có thể chịu thua, ta cũng cho ngươi bậc thang đi xuống. 

Nghe vậy, Lý Quan Tâm khẽ lắc đầu, thần sắc hờ hững:

- Tuy rằng hiện tại khắp nơi đều nói ngươi là đệ nhất thiên tài luyện đan sư của hạ tam quốc, chỉ có điều trong mắt của ta, ngươi chỉ là một người tự cao tự đại cuồng vọng mà thôi, căn bản không đặt được lên mặt bàn.

Phương Lâm hoàn toàn không tức giận: 

- Người khác bình luận về ta thế nào, liên quan gì đến ta? Ngược lại Lý gia ngươi hiện tại sợ rằng có danh tiếng thối hoắc đi? Có phải đi tới chỗ nào đều có người mắng các ngươi hay không? Ta nói Lý gia các ngươi thế nào còn không biết xấu hổ đi ra đắc ý loạn như vậy? Không sợ bị người ta ở trong bóng tối ném trứng thối sao?

Lời này vừa ra, khiến cho Lý Quan Tâm và tất cả đám người Lý gia ở bên ngoài sân luyện võ đều phải tức giận không dừng, hận không thể xông lên xé xác Phương Lâm.

- Rất tốt, rất tốt, ngươi tự tìm khổ, vậy không trách được ta. 

Lý Quan Tâm cười lạnh nói.