Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 423: Núi quỷ hồ Máu




Phương Lâm đứng ở bên một bờ hồ, toàn thân đều khiếp sợ tới mức ngây người, hai mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước phía trước này.

Sở dĩ hắn nhìn chằm chằm vào đó là bởi vì hồ nước này vô cùng đặc biệt.

Hồ này tràn ngập mùi máu vô cùng nồng đậm, hơn nữa hồ nước cũng là màu đỏ tươi.

Đây là một hồ máu!

Một hồ nước do máu tươi hình thành, lọt vào trong tầm mắt đều là màu đỏ như máu, mùi máu gay mũi đủ để cho người ta thấy đầu váng mắt hoa.

Phương Lâm không nghĩ tới, ở chỗ biên giới Càn quốc sẽ có như vậy một hồ nước quỷ dị.

Rất nhanh, Phương Lâm lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, quả nhiên ở cuối hồ nước có một ngọn núi, thoạt nhìn vô cùng hoang vắng.

- Chẳng lẽ nơi này chính là Núi Quỷ Hồ Máu, một trong những cấm địa của Càn quốc sao?

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, chân mày hắn hơi nhíu lại.

Đại danh của Núi Quỷ Hồ Máu, Phương Lâm có nghe thấy, đó chính là cấm địa vô cùng nổi danh của Càn quốc, hễ là người bước vào, không có một ai có thể sống sót đi ra.

Ba cấm địa lớn của Càn quốc, hang động vô tận dưới lòng đất xem như là một chỗ an toàn nhất, hai cái khác bất luận là Núi Quỷ Hồ Máu, hay rừng sương mù dày đặc, đều có thể nói là nơi hẳn phải chết, người tiến vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Có danh tiếng như vậy, cũng đưa dẫn Núi Quỷ Hồ Máu và Rừng Sương Mù Dày Đặc trở thành nơi khiến tất cả mọi người ở Càn quốc nghe nói tới đều biến sắc, không có bất kỳ người nào dám tiến vào, thậm chí ngay cả tới gần hai địa phương này cũng không dám.

Bởi vì ở trong lịch sử, hai cấm địa này cũng đã từng phát sinhqua biến hóa kịch liệt, hút rất nhiều người đi qua gần cấm địa vào trong đó, lại không ai từng xuất hiện.

Cho nên, đám người của Càn quốc tình nguyện đi hang động vô tận dưới lòng đất thám hiểm tìm bảo, cũng sẽ không có người nào ra chủ ý vào Núi Quỷ Hồ Máu và Rừng Sương Mù Dày Đặc, làm vậy đơn giản chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Aau khi quan sát một hồi lâu, Phương Lâm gần như có thể xác định, nơi này chính là Núi Quỷ Hồ Máu.

Trong lòng Phương Lâm âm thầm kêu khổ. Chuyện gì thế này? Mình thật vất vả chạy thoát được, tiến vào Càn quốc, vốn cho rằng sẽ không có chuyện gì nữa, kết quả lại có thể tiến vào chỗ cấm địa Núi Quỷ Hồ Máu chắc chắn phải chết này, còn có ai xui xẻo hơn mình nữa không?

Tuy rằng Phương Lâm rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng thương thế trên người lại khiến cho hắn không có cách nào hành động được nhiều hơn, hắn chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi.

- Mà thôi, vào thì cũng đã vào rồi, chờ thương thế khôi phục một chút lại rời đi.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, hắn ngồi tĩnh tọa dưới đất bắt đầu chữa thương.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không dám thả lỏng cảnh giác, có trời mới biết nơi quỷ quái này sẽ có nguy hiểm gì. Phương Lâm không dám khinh thường.

Một lát sau, Phương Lâm thấy xung quanh cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hắn lại có chút yên lòng, nuốt đan dược chữa thương, tiếp tục chữa thương.

Mà khi Phương Lâm tĩnh tọa chữa thương, trong hồ máu vốn yên tĩnh giống như mặt gương đột nhiên có từng bọt nước xuất hiện, dường như trong hồ máu có thứ gì đang điên cuồng phun ra.

Phương Lâm đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào động tĩnh của hồ máu này, trong mắt hắn đầy cảnh giác.

Động tĩnh trong hồ máu càng lúc càng lớn, máu loãng cuồn cuộn, một con mãng xà cực lớn từ trong hồ máu vọt ra.

Toàn thân của con mãng xà lớn này đỏ ngầu, có hai cái răng nanh vô cùng sắc bén, đồng thời đứng ở trên đầu con mãng xà thậm chí có một mặt người quỷ dị.

Nhìn thấy vật quỷ này từ bên trong hồ máu vọt tới, Phương Lâm giật mình kinh ngạc, trong giây lát hắn móc ra gậy xương lớn.

Ầm!

Phương Lâm nhắm thẳng vào đầu con mãng xà, một gậy đập xuống, kết quả hắn trái lại bị con trắn lớn hất bay ra ngoài.

Con mãng xà lớn đỏ như máu hành động cực nhanh, mở miệng to như chậu máu, phát ra tiếng rít gào, nó nhìn Phương Lâm muốn táp tới, muốn nuốt Phương Lâm vào trong bụng.

Phương Lâm thầm mắng một tiếng, con mãng xà lớn đỏ như máu này không ngờ lợi hại như vậy, thoáng cái lại hất mình bay ngược, nếu con mãng xà lớn này muốn nuốt mình, vậy còn tốt được sao?

Lúc này, Phương Lâm ổn định thân hình, kích phát huyết mạch Phá Nhạc trong cơ thể, toàn thân hắn dường như biến thành yêu thú hình người.

Phương Lâm muốn dựa vào khí tức đại yêu của Phá Nhạc, tới chấn áp con mãng xà lớn đỏ như máu này, khiến cho nó không dám ra tay với mình.

Nào ngờ con mãng xà lớn đỏ như máu này lại có thể hoàn toàn không sợ khí tức Phá Nhạc của mình, thậm chí dường như không có nhận thấy được, vẫn lao vọt về phía mình.

Thấy vậy, Phương Lâm có phần kinh ngạc, chẳng lẽ con mãng xà lớn đỏ như máu không phải là yêu thú? Bằng không chỉ cần là yêu thú, cũng sẽ phải có bản năng e ngại mới đúng.

Chỉ có điều, lúc này Phương Lâm cũng không thời gian suy nghĩ thêm, con mãng xà lớn đỏ như máu kéo tới, Phương Lâm thi triển ra lực lượng Phá Nhạc, vung mạnh cây gậy lại một lần nữa đập xuống.

Lần này, xem như có hiệu quả, con mãng xà lớn đỏ như máu này bị đau, lui về phía sau một chút, chỉ có điều mắt nó vẫn lộ ra hung quang nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, xem Phương Lâm là con mồi.

Phương Lâm cũng trừng mắt nhìn nó, không phải là một con mãng xà sao? Hẳn không có thực lực yêu thú của tam biến, tuy rằng trên người còn bị thương, nhưng Phương Lâm cũng sẽ không sợ nó.

Nhưng trong phút chốc, sắc mặt Phương Lâm lại thay đổi, giống như gặp quỷ, biểu tình kia khỏi phải nói là đặc sắc tới mức nào.

Chỉ thấy trong hồ máu này có từng con mãng xà lớn đỏ như máu không ngừng trồi lên mặt hồ, từng đôi mắt giống như mắt người nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, tất cả đều bơi về phía bên bờ.

Nhìn thoáng qua, phải xên chừng trên trăm con. Toàn thân Phương Lâm cũng cảm thấy không tốt.

- Má của ta ơi!

Phương Lâm liên tiếp lui về phía sau, hắn thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi, có quỷ mới biết trong hồ máu này lại có thể sẽ có nhiều mãng xà lớn như vậy, một con còn tốt, nhiều con như vậy cho dù là cường giả Thiên Nguyên tới, chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy da đầu tê dại.

Lúc này, không cho phép Phương Lâm suy nghĩ nhiều, những con mãng xà lớn đỏ như máu có tốc độ cực nhanh, số lượng lại nhiều như vậy, chạy thì căn bản không chạy thoát được.

Ngay lập tức, Phương Lâm vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra trường kiếm huyết sắc lấy ra ngoài.

Trường kiếm huyết sắc vừa xuất hiện đã muốn hút máu của Phương Lâm, Phương Lâm lập tức ném nó ra ngoài, chỉ vào những mãng xà lớn.

- Ngươi không phải muốn hút máu sao? Ở đây có nhiều rắn như vậy, cho ngươi hút cũng đủ chứ? Nếu thật sự không được, nơi đó còn có một hồ máu, muốn hút bao nhiêu có bấy nhiêu.

Phương Lâm nhìn thanh trường kiếm huyết sắc kêu.

Hắn vốn chỉ là thử thời vận, không nghĩ tới trường kiếm huyết sắc này quả nhiên phóng ra ánh sáng cường đại, giống như đang đáp lại Phương Lâm.

Ngay sau đó, trường kiếm huyết sắc hóa thành một cái bóng, xẹt qua trên thân của từng con mãng xà lớn đỏ như máu này.

Hễ là trường kiếm lao qua, những con mãng xà lớn đỏ như máu vốn có khí thế hung hăng, mỗi một con đều bị cắt từ đầu tới đuôi.

Mà máu tươi trong cơ thể những con mãng xà lớn đỏ như máu này lại không ngừng tràn vào đến trong trường kiếm huyết sắc này.

Phương Lâm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hắn cũng thầm mắng, thời khắc mấu chốt trường kiếm huyết sắc này cắn ngược mình, khi hút máu lại hưng phấn như thế, thực sự đáng giận.

Chỉ có điều ai bảo thanh kiếm này chính là đại gia, Phương Lâm cũng không thể trêu chọc vào nó, còn phải cung kính với coi nó như là tổ tông vậy.

Trong chốc lát, hơn một trăm con mãng xà lớn đỏ như máu đều thành thi thể, quỷ dị chính là trên mặt đất lại thậm chí không có một chút vết máu nào, hoàn toàn bị trường kiếm huyết sắc này cho hút sạch sẽ.

Mà trường kiếm huyết sắc này hình như còn chưa thấy đủ, không ngờ quay lại, lại trực tiếp lao về phía hồ máu quỷ dị này rời đi.

- Không phải chứ? Thật sự muốn hút hồ này sao?

Phương Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, hắn vội vàng muốn đi ngăn cản, hồ máu này quá quỷ dị, hắn rất sợ trường kiếm huyết sắc gặp phải phiền toái lớn.