Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 420: Người thanh niên áo trắng




Trong lòng Phương Lâm vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này Phương Lâm cũng không có thời gian để kịp phản ứng, một quyền vô cùng mạnh mẽ này đã đến gần.

Phương Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể vung mạnh Thi Nhân Sâm nghìn năm đập tới, va chạm cùng nắm đấm kia.

Chỉ nghe bịch một tiếng, thân hình của Phương Lâm lùi về phía sau, trong miệng phun ra máu tươi, Thi Nhân Sâm nghìn năm lại kêu lên thảm thiết một hồi.

- A?

Bóng dáng kia khẽ kêu lên một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ.

Thân hình của Phương Lâm lảo đảo, đụng thật mạnh ở trên một thân cây, lại là phun ra một búng máu, sắc mặt hoảng sợ nhìn người mới tới này.

- Đáng chết đáng chết, bản đại gia sắp bị gãy, sắp bị gãy rồi!

Thi Nhân Sâm nghìn năm không ngừng kêu lên thảm thiết, giống như bị trọng thương vậy, nhưng Phương Lâm liếc mắt nhìn nó, lại phát hiện người này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hắn lập tức đảo mắt.

Người đến này là một người thanh niên, toàn thân mặc trang phục màu trắng hoàn toàn không giống với phong cách của Ẩn Sát đường, khuôn mặt vẫn tính là tuấn tú, chỉ là trên gương mặt bên trái có một vết sẹo, khiến cho khuôn mặt này của hắn vốn thanh tú, có thêm vài phần dữ tợn.

Người thanh niên này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, đứng ở cách đó không xa, mang theo vài phần hứng thú, quan sát Phương Lâm, cùng với Lâm Thi Nhân Sâm nghìn năm trong tay Phương.

- Ngươi là ai?

Phương Lâm trầm giọng hỏi.

Người thanh niên áo trắng mỉm cười, dẫn tới vết sẹo trên mặt chuyển động, có vẻ vô cùng quỷ dị.

- Ta là sát thủ của Ẩn Sát đường, người tới lấy tính mạng của ngươi.

Người thanh niên áo trắng vô cùng bình thản nói, không biết còn tưởng rằng hắn là một người tính cách vô cùng ôn hòa.

Thần sắc Phương Lâm thâm trầm, quả nhiên vẫn là người của Ẩn Sát đường, hơn nữa người thanh niên áo trắng này cho cảm giác của hắn rất khác, chính là một đối thủ vô cùng khó dây.

- Thực lực của ngươi khiến cho ta rất bất ngờ, cũng khó trách đám người Cổ Hàn Sơn không làm gì được ngươi, chỉ có điều ở trong tay ta, ngươi lại trốn không thoát.

Người thanh niên áo trắng mỉm cười nói.

Phương Lâm cười lạnh:

- Nếu ta cũng phải chết, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ẩn Sát đường các ngươi muốn giết ta như vậy hay không?

Người thanh niên áo trắng suy nghĩ một lát, nói:

- Thật ra ta cũng không biết rất rõ ràng, chỉ có điều ngươi đã là mục tiêu của Ẩn Sát đường chúng ta, vậy tuyệt đối không có khả năng còn mạng sống, hơn nữa ngươi cũng được tính là một mục tiêu tương đối khó ứng phó, cho nên phía trên mới có thể phái ta tới lấy tính mạng của ngươi.

Phương Lâm cười:

- Ngươi ở Ẩn Sát đường có địa vị rất cao sao?

Người thanh niên áo trắng cười nói:

- Cũng không tính có địa vị cao, tại hạ lầ một các sát thủ chữ Nhân đứng hàng một trăm lẻ tám, giết ngươi vẫn tính là thừa sức.

Phương Lâm nghe vậy, trong lòng liên tục cười khổ, Ẩn Sát đường này thật đúng quá để mắt tới mình, lại có thể phái tới một vị sát thủ chữ Nhân đi đối phó với mình.

Phương Lâm chính là biết, Ẩn Sát đường có ba mươi sáu vị sát thủ chữ thiên, bảy mươi hai vị sát thủ chữ Địa, một trăm lẻ tám vị sát thủ chữ Nhân.

Sát thủ chữ Thiên, vậy đều là chịu trách nhiệm đối phó với những cường giả danh tiếng chấn động một phương, hễ là sát thủ chữ Thiên ra tay, tất nhiên sẽ có nhân vật lớn chết.

Sát thủ chữ Địa lại là đối phó với cường giả từ Thiên Nguyên trở nên.

Về phần sát thủ chữ Nhân lại có phạm vi phải càng rõ ràng hơn, bởi vì một trăm lẻ tám vị sát thủ chữ Nhân có thực lực cao thấp khác nhau, người thực lực cao có thể đi giết cao thủ Thiên Nguyên, người thực lực thấp lại chỉ có thể đi giết mục tiêu dưới cảnh giới Thiên Nguyên.

Người thanh niên áo trắng này có thực lực không tầm thường, cũng là một trong các sát thủ chữ Nhân, sử dụng đi đối phó Phương Lâm luyện đan sư Địa Nguyên cửu trọng này, thật sự đã quá nể mặt.

- Nói nhiều như vậy, cũng nên đưa ngươi lên đường, con người ta nhân từ nương tay, có thể cho ngươi cơ hội lựa chọn, nói đi, ngươi lựa chọn kiểu chết thế nào? Chỉ cần ta có thể làm được, sẽ cố gắng hết mức thành toàn cho ngươi.

Người thanh niên áo trắng nói với bộ dạng trách trời thương người.

Phương Lâm nhếch miệng cười:

- Ta không muốn chết, ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Người thanh niên áo trắng lắc đầu, vẫn tươi cười nói:

- Không được, nếu như ngươi không chết, ta cũng không ăn nói được, đến lúc đó người chết chính là ta.

Phương Lâm giả vờ vẻ suy nghĩ, bỗng nhiên nói:

- Nếu vậy, không bằng ngươi rời khỏi Ẩn Sát đường, theo ta đi tới Tử Hà tông.

Người thanh niên áo trắng cười ha ha:

- Ý nghĩ không tệ, chỉ có điều không quá hiện thực, ngươi không phải là người của Ẩn Sát đường, không biết Ẩn Sát đường tàn khốc thế nào. Người tiến vào Ẩn Sát đường, muốn đi ra, trừ phi là chết.

Phương Lâm thở dài một tiếng:

- Vậy ngươi nói cả đời này của ngươi còn có ý nghĩa gì nữa?

Người thanh niên áo trắng nói:

- Ở thời điểm ta không làm sát thủ, ta cũng biết hưởng thụ phồn hoa của nhân gian.

Phương Lâm bĩu môi, chỉ có điều trong lòng vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.

- Được, không thể nói thêm nữa, nếu ngươi không lựa chọn, vậy ta lại sử dụng phương thức trực tiếp nhất đưa ngươi ra đi.

Nói xong, người thanh niên áo trắng trực tiếp đánh một chưởng đến.

Phương Lâm cắn răng, nội kình mãnh liệt tuôn ra, đánh ra một quyền.

Thân hình của người thanh niên áo trắng hơi lùi về phía sau, Phương Lâm lại phun ra một búng máu, thân hình giống như mũi tên rời cung, hoàn toàn không dây dưa, trực tiếp chạy trốn.

- Nửa bước Thiên Nguyên!

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, hắn đã đoán được thực lực của người thanh niên áo trắng này, nếu như liều mạng, mình chiếm không được bất kỳ lợi ích nào, hơn nữa thời gian kéo dài quá lâu, Cổ Hàn Sơn và nữ tử áo xanh này có thể sẽ đuổi kịp.

- Chạy đi đâu?

Tốc độ của người thanh niên áo trắng cực nhanh, hai bàn tay giống như bạch ngọc trực tiếp chộp về phía giữa lưng của Phương Lâm.

Phương Lâm nhanh tay nhanh mắt, móc ra gậy xương lớn, trực tiếp đánh xuống đầu của người thanh niên áo trắng này.

Ánh mắt của người thanh niên áo trắng chợt nghiêm lại, thân hình lùi về phía sau, hắn không dám liều mạng cùng Phương Lâm.

Phương Lâm thấy tạm thời ép người thanh niên áo trắng lui lại, hắn không quay đầu lại chạy trốn.

Cứ như vậy, người thanh niên áo trắng vài lần đuổi kịp, Phương Lâm giao đấu mấy lần, đều bị đánh đến phun máu bay ngược, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng.

Đối với Phương Lâm, thực lực nửa bước Thiên Nguyên thật sự một đối thủ khó có thể ứng phó, hơn nữa Phương Lâm trước đó lần lượt giao đấu với nữ tử áo xanh cùng với Cổ Hàn Sơn, đã bị thương không nhẹ, đoạn đường chạy trốn này hắn cũng bị cũng tiêu hao cực lớn, tuy rằng hiệu lực của Huyết Sát đan vẫn còn, nhưng đã mơ hồ có phần trứng chọi đá.

Ngay lập tức, Phương Lâm móc ra một ít đan dược ăn vào, tạm thời giảm bớt thương thế, lại thấy người thanh niên áo trắng này đã đuổi tới.

- Đáng chết, thật sự tưởng rằng ta không có thủ đoạn gì sao?

Phương Lâm thầm mắng một tiếng, vỗ một cái vào túi Cửu Cung, chỉ thấy một miếng ngọc giản bị hắn ném ra ngoài.

Ngọc giản ở giữa không trung vỡ vụn ra, chỉ thấy một cái chưởng ấn màu vàng khổng lồ từ trong ngọc giản vỡ nát này bay ra, lao thẳng đến người thanh niên áo trắng.

Vẻ tươi cười trên mặt của người thanh niên áo trắng lập tức biến mất, thay vào đó lại một phần nghiêm trọng.

- Một đòn của cường giả Thiên Nguyên!

Người thanh niên áo trắng không nghĩ tới Phương Lâm còn có hậu chiêu như vậy, hắn ngay lập tức không dám khinh thường, thi triển ra toàn lực, đánh ra một chưởng.

Phương Lâm nhìn thấy người thanh niên áo trắng lại có thể liều mạng, khóe miệng hắn cong lên lộ vẻ tươi cười, trong tay hắn lặng lẽ cầm Vô Giới thạch.

Nhưng trong phút chốc, đồng tử của Phương Lâm co lại, sau đó hồn vía hắn như muốn bay ra, hắn cũng không quay đầu đã chạy trốn.

Hóa ra người thanh niên áo trắng này vẫn chưa liều mạng, mà lấy ra một cái hộp ngọc, mở nó ra, chưởng ấn lớn màu vàng óng này trực tiếp bị bắt vào trong hộp ngọc.

- Tiểu tử, ngươi xong đời rồi, cái này rất lợi hại! Bản đại gia phải cùng với ngươi ngã xuống ở đây mất thôi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết.