Trong rừng rậm u ám, một tay Phương Lâm cầm lấy Thi Nhân Sâm nghìn năm, nhanh chóng chạy trốn, thần sắc hắn vô cùng nghiêm trọng.
Cổ Hàn Sơn và nữ tử áo xanh này ở phía sau người không ngừng theo sát, nhất là dây xích máu thịt mọc ra từ phía sau lưng Cổ Hàn Sơn còn liên tục công kích về phía Phương Lâm, lưu lại mấy vết máu ở trên người Phương Lâm.
- Tiểu tử, lần này bản đại gia sợ rằng phải cùng với ngươi chết ở nơi quỷ quái này, thực sự là trời ghen tỵ anh tài! Bản đại gia còn trẻ như vậy, cũng không muốn chết đâu.
Thi Nhân Sâm nghìn năm quỷ kêu, làm cho Phương Lâm cảm thấy tâm phiền ý loạn.
- Câm miệng!
Phương Lâm rống lên một tiếng, Thi Nhân Sâm nghìn năm lập tức không nói gì nữa.
Phương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn qua, hắn âm thầm cắn răng, tốc độ lại tăng nhanh thêm vài phần, toàn thân dường như có từng đọt kình phong thổi lên.
Phía sau Cổ Hàn Sơn và nữ tử áo xanh nhìn thấy tốc độ của Phương Lâm còn có thể tăng lên, đều cảm thấy kinh hãi.
- Cho các ngươi đuổi! Ta độc chết các ngươi!
Phương Lâm vừa chạy, vừa lấy ra một ít chai chai lọ lọ, rải thứ bên trong xuống đoạn đường mình vừa đi qua.
Nữ tử áo xanh nhận thấy có điểm không thích hợp, lập tức dừng bước lại, Cổ Hàn Sơn lại không sợ hãi, trực tiếp xông vào trong khói độc do Phương Lâm tản ra.
Phương Lâm nhìn lại, thấy Cổ Hàn Sơn có thể không để ý tới khói độc của mình, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, cho dù Cổ Hàn Sơn đã biến thành nửa người nửa yêu, nhưng cũng không phải biến thái như vậy mới phải.
Hắn không biết, Cổ Hàn Sơn vì đối phó với Phương Lâm, đã sớm dùng một loại thiên tài địa bảo có thể hóa giải phần lớn kịch độc, bởi vậy những khói độc của Phương Lâm không có tác dụng gì đối với hắn.
- Phương Lâm, ngươi chạy trời không khỏi nắng!
Cổ Hàn Sơn giận dữ gầm thét lên, vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lập tức có một cái mặt vòng tròn màu đen bay ra, kèm theo từng ánh sáng u ám lao về phía giữa lưng Phương Lâm.
Phương Lâm cắn răng, xoay người lại đánh ra một quyền, đánh bay vòng tròn màu đen kia ra ngoài, nhưng chính bản thân Phương Lâm cũng bị vòng tròn công kích, một lực lượng cực lớn kéo tới khiến Phương Lâm cảm giác được xương sườn của mình hình như bị gãy một hai cái.
Chỉ có điều lúc này Phương Lâm cũng không để ý tới những vết thương này, lúc này có thể sống mới là quan trọng nhất.
Vòng tròn màu đen lại bay tới, trong mắt Phương Lâm hiện ra vài phần hung dữ, trong giây lát ném ra Vô Giới thạch.
Ầm ầm!!!!
Vô Giới thạch với uy lực kinh người khiến vòng tròn màu đen kia trực tiếp bị đánh thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt Cổ Hàn Sơn chợt nghiêm lại, hắn đã sớm biết trên tay Phương Lâm có một khối đá cực kỳ lợi hại, vẫn luôn đề phòng. Lúc này thấy Phương Lâm sử dụng nó ra, trong lòng hắn càng có thêm vài phần cảnh giác.
Vô Giới thạch một đòn thành công, trở lại trong tay Phương Lâm, ngay sau đó Phương Lâm lại ném nó ra, lần này mục tiêu là Cổ Hàn Sơn.
Cổ Hàn Sơn đã sớm đề phòng chiêu thức này, thân hình nhảy một cái đã tránh được Vô Giới thạch.
Phương Lâm thấy vậy, trong lòng thầm than, Vô Giới thạch này tuy rằng có uy lực cực lớn, cực kỳ lợi hại, chính là một chiêu đòn sát thủ, nhưng Vô Giới thạch này đi thẳng về thẳng, chỉ cần là cố tình đề phòng, đầy đủ linh mẫn, lại có thể tránh được Vô Giới thạch.
Không đánh trúng người, Vô Giới thạch căn bản không có cách nào phát huy ra uy lực.
Đây là chỗ tai hại của Vô Giới thạch, Phương Lâm vẫn hiểu rất rõ ràng, cho nên bình thường hắn sẽ không dễ dàng vận dụng Vô Giới thạch, chỉ có tập kích bất ngờ, Vô Giới thạch mới có thể đạt được hiệu quả.
Cổ Hàn Sơn xem như là đối thủ cũ của Phương Lâm, hắn tất nhiên hiểu rõ ràng về uy lực của Vô Giới thạch, muốn dựa vào Vô Giới thạch giết chết Cổ Hàn Sơn, thật đúng là có chút không hiện thực.
Dù sao người ta lại không ngốc, sẽ không đứng ở nơi đó cho ngươi nhắm đánh.
Thu hồi Vô Giới thạch, Phương Lâm lại vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra một vật.
Một cái cung lớn vô cùng hoa lệ, trên nó có con chim màu vàng làm hoa văn trang trí, dây cung này còn lấy gân chính của yêu thú làm dây.
Cung này chính là vật bên trong túi Cửu Cung của Triệu Thần Không, cũng là một pháp bảo của hoàng thất Vân quốc, lúc này nó lại trở thành vật của Phương Lâm.
Ở bên trong túi Cửu Cung còn có một túi tên, bên trong có tổng cộng mười tám mũi tên, tất cả đều pha thêm Thiên Tinh thạch, mũi tên vô cùng sắc bén cứng rắn, đồng thời trên mỗi một mũi tên đều khắc dấu pháp trận, có thể nâng cao uy lực của mũi tên.
Lúc này, Phương Lâm kéo cung cài tên, dây cung căng ra giống như mặt trăng tròn, trong giây lát hắn xoay người lại bắn ra một mũi tên.
Ánh mắt Cổ Hàn Sơn chợt nghiêm lại, lập tức né tránh, nhưng mũi tên này đang bay với tốc độ cực nhanh, lại có thể thay đổi phương hướng, trực tiếp đuổi theo Cổ Hàn Sơn.
Cổ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không sợ hãi, cánh tay trái nắm lại, yêu khí tràn ngập ở bên trong nắm tay, đánh về phía mũi tên này bay tới.
Ầm!
Trong phút chốc, trên nắm đấm của Cổ Hàn Sơn lưu lại một cái lỗ máu, lộ ra xương trắng bên trong.
Trong lòng Cổ Hàn Sơn vô cùng kinh ngạc, mũi tên này lại có thể có thể phá vỡ thân thể yêu thú của mình, tổn thương đến gân cốt.
- Hắn không ngờ còn có pháp bảo như thế!
trong lòng tức Cổ Hàn Sơn giận, sát ý đối với Phương Lâm lại tăng lên.
Phương Lâm thấy một mũi tên có hiệu quả, trong lòng lập tức mừng rỡ, thầm cảm thán quả nhiên không hổ danh là pháp bảo của hoàng thất Vân quốc, uy lực này quả nhiên không tầm thường.
Ngay lập tức, nhìn thấy Cổ Hàn Sơn vẫn đang đuổi theo, Phương Lâm lại giương cung kéo mũi tên, bắn ra mũi tên thứ hai.
Vèo!
Mũi tên hóa thành một đạo ánh sáng u ám, lao thẳng đến chỗ Cổ Hàn Sơn, lần này Cổ Hàn Sơn không dám cứng rắn đỡ, mà hơn mười đường dây xích máu thịt phía sau lưng hắn cùng bay ra, muốn quấn lấymũi tên này.
Không ngờ mũi tên này có uy lực kinh người, lại có thể liên tiếp đập gãy vài đường dây xích máu thịt, sau đó mới miễn cưỡng bị Cổ Hàn Sơn ngăn cản xuống.
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi này, Phương Lâm đã kéo dài khoảng cách cùng Cổ Hàn Sơn, gần như phải không nhìn thấy được bóng dáng của Phương Lâm nữa.
- Đáng giận!
Hai mắt Cổ Hàn Sơn vô cùng thâm trầm, chỉ có điều hắn không có lộ ra bất kỳ vẻ đáng tiếc.
Phương Lâm nhìn thấy Cổ Hàn Sơn đã bị mình bỏ lại, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tăng tốc độ không ngừng chạy trốn.
- Cũng không biết Tô lão hiện tại như thế nào.
Phương Lâm có chút lo lắng cho Tô lão, dù sao Tô lão lấy một địch ba, lại thêm đối thủ là ba cường giả Thiên Nguyên của Ẩn Sát đường, nếu làm không tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lúc này, bản thân Phương Lâm cũng khó bảo toàn, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của mình.
Chạy một hồi, lúc Phương Lâm quay đầu nhìn lại, thấy bất luận là Cổ Hàn Sơn hay nữ tử áo xanh đều đã bị mình bỏ rơi, hình như bọn họ đã buông tha ý định truy đuổi mình.
Chỉ có điều, tảng đá lớn trước sau vẫn đè nặng ở trong lòng Phương Lâm, bởi vì sau vài lần hắn vẫn nhận thấy còn có người đang đi theo mình.
Mặc dù chỉ là trực giác rất mơ hồ, nhưng Phương Lâm rất tin tưởng vào trực giác của mình, lần này cũng không ngoại lệ.
- Tiểu tử, chúng ta không phải đã an toàn rồi sao?
Thi Nhân Sâm nghìn năm mở miệng hỏi, đôi mắt đánh khinh giống như kẻ trộm lóa liên chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Phương Lâm nhíu mày, hắn không giảm tốc độ xuống, trong miệng nói:
- Chỉ cần không có chạy ra khỏi cánh rừng này, không tính là an toàn.
Thi Nhân Sâm nghìn năm nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ buồn khổ:
- Bản đại gia thực sự là xui xẻo tám đời rồi. Theo ngươi không có chuyện gì tốt cả. Đúng rồi, ngươi vẫn nợ ta mười gốc dược liệu cổ, lúc nào mới trả cho ta vậy?
Phương Lâm thiếu chút nữa tức giận tới lệch mũi, đã là lúc này rồi, người này còn nhớ thương dược liệu cổ cái gì chứ?
Hơn nữa, không phải chỉ có ba gốc sao? Thế nào lại biến thành mười gốc rồi?
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước người Phương Lâm, không nói lời gì, một quyền đánh đến.