Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 412: Bách hoa tuyền




Vừa nghe nói có Bách Hoa Tuyền, mắt Phương Lâm lập tức lại sáng lên, giống như sắc quỷ đói khát mấy trăm năm nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế vậy.

- Ở nơi nào, ở nơi nào? 

Phương Lâm không kịp chờ đợi hỏi tới.

Lão nhân mặc áo bào màu đen không nhịn được chỉ về một phương hướng, vèo một tiếng Phương Lâm lập tức lao về phía lão nhân mặc áo bào màu đen chỉ.

Sau thời gian nửa nén hương, trước mắt Phương Lâm rõ ràng nhìn thấy được một nước suối sâu, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta ngửi vào cảm thấy vui vẻ thoải mái. 

Mà suối nước này, cũng lấp lánh từng gợn sóng ánh sáng màu hồng, từng cánh hoa trôi lơ lửng ở trên mặt suối, lại thêm xung quanh có rất nhiều loại hoa sinh trưởng vô cùng tươi tốt, tôn lên vẻ đẹp cho dòng suối này.

- Quả nhiên là Bách Hoa Tuyền!

Trong lòng Phương Lâm âm thầm tán thưởng một tiếng, Bách Hoa Tuyền chính là bảo địa vô cùng hiếm thấy, người bình thường tiến vào Bách Hoa Tuyền tắm rửa một hồi, cả đời cũng không bệnh không đau, có thể đạt được hiệu quả kéo dài tuổi thọ. 

Mà đây chỉ là hiệu quả rất bé nhỏ không đáng kể của Bách Hoa Tuyền mà thôi.

Võ giả tiến vào Bách Hoa Tuyền, có thể mượn dược tính ôn hòa ẩn chứa bên trong Bách Hoa Tuyền xoa dịu thân thể, gột rửa nội kình, khiến cho căn cơ vô cùng vững chắc.

Mặt khác nếu như có võ giả đột phá giai đoạn, ở trong Bách Hoa Tuyền tu luyện, tỷ lệ đột phá sẽ được nâng cao rất lớn, đồng thời cũng sẽ không thất bại. 

Nếu như là người bị trọng thương, ngâm ở trong Bách Hoa Tuyền cũng có thể giữ được tính mạng, chỉ cần không chết, trên cơ bản đều có thể cứu trở về.

Có thể nói, Bách Hoa Tuyền có rất nhiều công hiệu, đối người tu luyện sẽ có trăm lợi không có một hại, ở kiếp trước của Phương Lâm, Đan Thánh cung có một chỗ Bách Hoa Tuyền, chỉ có thiên tài trụ cột nhất trong cung mới có tư cách đi tới Bách Hoa Tuyền tu luyện.

Hiện tại, Phương Lâm vừa đột phá đến Địa Nguyên cửu trọng, đột phá liên tục khiến cho căn cơ Phương Lâm vẫn tồn tại một ít vấn đề không ổn, vừa lúc hắn mượn Bách Hoa Tuyền này khiến cho mình đi nhanh tới hoàn mỹ. 

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không do dự nữa, cởi quần áo trực tiếp nhảy vào trong Bách Hoa Tuyền.

Vào nước chính là cảm giác được một ấm áp, Phương Lâm thoải mái đến mức muốn rên rỉ một tiếng, giống như trở lại trong vòng ôm của mẫu thân vậy.

Lúc này, lão nhân mặc áo bào màu đen cũng đã đi tới, nhìn thấy vẻ mặt Phương Lâm thỏa mãn ngâm mình ở trong Bách Hoa Tuyền, khóe miệng khẽ giật giật. 

- Lão gia tử có muốn xuống tắm một lát hay không?

Phương Lâm nhìn lão nhân mặc áo bào màu đen này, mở miệng cười nói.

- Hừ! 

Lão nhân mặc áo bào màu đen hừ một tiếng, căn bản không để ý tới sự trêu chọc của Phương Lâm, hắn chỉ là ý chí của Đan Cực tháp hóa thân ra, không có tư cách đi sử dụng Bách Hoa Tuyền, hơn nữa Bách Hoa Tuyền đối với hắn cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Bản thân Phương Lâm ở trong Bách Hoa Tuyền, cảm giác được hai tay, hai chân trăm mạch đều bắt đầu thoải mái vậy, bất luận là máu thịt hay gân cốt, đều đang hưởng thụ sự xoa dịu của Bách Hoa Tuyền.

Không có lãng phí thời gian, Phương Lâm hưởng thụ một hồi cảm giác thoải mái này, hắn bắt đầu tu luyện. 

Thời gian, chậm rãi trôi qua.

Đảo mắt đã là nửa tháng trôi qua.

Ở ngoài Đan Cực tháp, các luyện đan sư của Càn quốc, Vân quốc vẫn đang đợi đám người Phương Lâm, Triệu Thần Không xuất hiện, người của Mạnh quốc lại đã rời đi. 

Không có cách nào, lần này Mạnh quốc thậm chú không có nổi một người tiến vào người Đan Cực tháp, chẳng lẽ còn ở chỗ này cho mất mặt xấu hổ sao? Tất nhiên bọn họ sớm rời khỏi Hắc Đỉnh thành, quay về Mạnh quốc.

- Đã hơn nửa tháng rồi, bọn họ còn chưa có đi ra, xem ra đã gặp được cơ duyên không nhỏ rồi.

Chư Cát Thương đi tới trước Đan Cực tháp, mở miệng nói. 

- Cơ duyên lớn hơn nữa, cũng chỉ giới hạn ở tầng thứ nhất mà thôi, không thể vào tầng thứ hai cũng không tốt nói.

Lục Vô Vi bĩu môi nói.

Nghe vậy, lão nhân họ Nghiêm của Vân quốc này lập tức cười lạnh nói: 

- Ta tin tưởng Triệu Thần Không có thể tiến vào tầng thứ hai.

Tô lão cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, khẽ hừ một tiếng:

- Nếu như ngay cả Triệu Thần Không cũng có thể tiến vào tầng thứ hai, vậy tôn nữ của ta và Phương Lâm chắc hẳn cũng có thể tiến vào tầng thứ ba. 

Hai lão đầu đều là nhìn đối phương không vừa mắt, các thiên tài luyện đan sư của hai nước, cũng căm thù nhìn đối phương.

Ba người Chư Cát Thương có chút bất đắc dĩ, chỉ có điều may là người của Mạnh quốc đi rồi, bằng không cục diện chắc hẳn còn nóng nảy hơn.

- A? Đan Cực tháp cửa mở ra rồi! 

Đúng lúc này, có người nhìn chằm chằm vào Đan Cực tháp kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nghe tiếng nói lập tức nhìn lại, quả nhiên trước đó cửa lớn của Đan Cực tháp vẫn đóng chặt, lúc này đang từ từ mở ra.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người đều chấn động, lập tức nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa lớn đang từ từ mở ra này, muốn xem thử cuối cùng ai là người đầu tiên đi ra khỏi Đan Cực tháp. 

Rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở trong trong phạm vi tầm nhìn của mọi người, không ngờ là Triệu Thần Không với vẻ mặt thâm trầm.

Nhìn thấy là Triệu Thần Không, sắc mặt mọi người của Vân quốc đều nhất thời biến đổi, sắc mặt của lão nhân họ Nghiêm lại càng khó coi.

Người đầu tiên đi ra cũng không phải là chuyện gì tốt lành, bởi vì hai người khác còn đang ở bên trong Đan Cực tháp, có lẽ có thể nhận được càng nhiều cơ duyên hơn, Triệu Thần Không lại đi ra. 

Trên mặt Tô lão tươi cười, chỉ cần tôn nữ của mình hoặc Phương Lâm không phải là người đầu tiên đi ra là được.

Triệu Thần Không đi ra, thấy bên ngoài có nhiều mọi người nhìn mình như vậy, hắn xiết chặt nắm đấm, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất và phẫn nộ.

Sở dĩ hắn là người đầu tiên đi ra, bởi vì sau khi Triệu Thần Không tìm hiểu được mười bảy khối bia đá trong điện cổ, hắn đã không thể tìm hiểu thêm được nữa, bị dừng ở phía trước thứ 18 tấm bia đá, trước sau không có cách nào tiến triển. 

Tìm hiểu không được hai mươi tấm bia đá thì không có cách nào sử dụng tấm bia cổ không có chữ này, Triệu Thần Không có thể nói là vò đầu bứt tai, gần như muốn nôn ra máu, nhưng hắn chính là không tìm hiểu được.

Tâm cảnh của hắn hoàn toàn rối loạn, không có cách nào điều chỉnh trở lại, muốn tìm hiểu tầng tiếp theo trong điện cổ là chuyện không thể nào làm được.

Bởi vậy, ý chí của Đan Cực tháp trực tiếp nhận định Triệu Thần Không đã dừng lại ở đây, ngày hôm nay đưa hắn ra khỏi điện cổ bia đá, để cho hắn rời khỏi Đan Cực tháp. 

Tuy rằng trong lòng Triệu Thần Không rất không cam lòng, rất không tình nguyện, nhưng hắn không có cách nào, hắn đã bị Đan Cực tháp đưa ra, lại không có cơ hội tiến vào nữa.

Triệu Thần Không hít sâu một hơi, cố gắng hết mức để cho sắc mặt mình có phần bình thản, hắn đi về phía chỗ đám người Vân quốc.

Lão nhân họ Nghiêm liếc mắt đã phát hiện ra, khí tức của Triệu Thần Không có chút hỗn loạn, giống như là bị thương, hơn nữa túi Cửu Cung bên thắt lưng cũng đã mất. 

- Thần Không, đã có chuyện gì xảy ra?

Lão nhân họ Nghiêm thấp giọng hỏi.

Triệu Thần Không lắc đầu, không muốn nhiều lời, hắn chỉ oán hận liếc mắt nhìn qua đám người Càn quốc. 

Lão nhân họ Nghiêm hình như cũng biết tâm tình của Triệu Thần Không cực kém, nhất định là ở trong Đan Cực tháp đã gặp phải chuyện gì, hắn đánh tiếng dẫn theo mọi người của Vân quốc âm thầm rời đi.

Đương nhiên, theo những người khác, người của Vân quốc lại xám xịt rời đi như thế, chắc là Triệu Thần Không ở trong Đan Cực tháp không gặp được chuyện gì tốt lành.

- Phương Lâm, còn có Tô Tiểu Đồng Càn quốc kia đều đang trong Đan Cực tháp. 

- Lần này người của Càn quốc thật đúng là lợi hại, hoàn toàn ép qua hai nước khác.

- Cũng không biết Phương Lâm và Tô Tiểu Đồng này có thể thu được bọn họ cơ duyên.

...

Lại bảy ngày trôi qua, cửa lớn của Đan Cực tháp lại một lần nữa mở ra.