Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 401: Địa nguyên bát trọng




Uống vào một ngụm Thiên Thanh Dịch, trong cơ thể Phương Lâm lập tức giống như có sông lớn đang dâng vậy, ầm ầm ầm vang dội, ngay cả Triệu Thần Không và lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng nghe thấy.

Thân thể Phương Lâm phóng ra ánh sáng rực rỡ màu vàng chói mắt, khiến toàn thân hắn có vài phần cảm giác thần thánh. 

Đây là hiệu quả mãnh liệt do Thiên Thanh Dịch mang đến!

Lúc này, Phương Lâm cảm giác được trong cơ thể có từng lực lượng dâng trào dang không ngừng điên cuồng phun ra, dũng mãnh tràn vào tứ chi bách hài của mình.

Nhưng theo sát đến, chính là một loại cảm giác sưng phồng. 

Không sai, hiệu lực của Thiên Thanh Dịch quá mức mãnh liệt, Phương Lâm lại đặc biệt bại gia tử thoáng cái uống một ngụm, nếu như là người tầm thường, sợ rằng thoáng cái sẽ biến thành một quả cầu thịt.

Cho dù là thân thể Phương Lâm rắn chắc, lúc này cũng không dễ tiếp nhận, thân thể dường như muốn vỡ ra.

Giờ này phút này, Phương Lâm không hốt hoảng chút nào, trực tiếp móc ra một viên đan dược ăn vào. 

Trên người Phương Lâm chuẩn bị rất nhiều đan dược, đan dược vừa ăn vào chính là dùng để giúp đỡ mình hóa giải hiệu lực của Thiên Thanh Dịch.

Quả nhiên, một viên đan dược vừa vào cơ thể, lúc này cảm giác căng chướng đau đớn trên toàn thân đã lập tức giảm bớt không ít, Phương Lâm hít thở cũng theo đó trở nên vững vàng hơn.

Cùng lúc đó, bia cổ không có chữ phía sau Phương Lâm cũng càng lúc càng cí nhiều dòng nước trong lành dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Phương Lâm. 

Có thể nói, trong cơ thể Phương Lâm lúc này giống như sông lớn rít gào dâng, bia cổ không có chữ lại giống như dòng nhỏ chảy xuống, không nhanh không chậm, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.

Dưới hai tầng tác dụng này, Phương Lâm rõ ràng có thể cảm giác được, cảnh giới của bản thân mình đang lấy một loại tốc độ cực nhanh tăng lên.

- Tấm bia cổ không có chữ này quả nhiên lợi hại, cũng may là ta nhận được Thiên Thanh Dịch, bằng không tu luyện sẽ không có xác suất hữu hiệu như thế. 

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, ánh sáng màu vàng trên toàn thân hắn càng nồng đậm hơn, đứng xa một chút, gần như khó có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Phương Lâm.

Sắc mặt Triệu Thần Không nghiêm trọng, nhìn Phương Lâm đang tu luyện, hắn rất muốn ra tay ngăn cản.

Chỉ có điều, Thi Nhân Sâm nghìn năm này lại đề phòng mình giống như đề phòng cướp vậy, mình cũng không có cơ hội nào có thể ra tay. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn toàn thân Phương Lâm điên cuồng phun ra ánh sáng màu vàng, trong mắt đầy thần sắc tán thưởng. Tuy rằng cảnh giới của Phương Lâm bây giờ vẫn rất bé nhỏ không đáng kể, nhưng từ ánh sáng màu vàng này có thể thấy được tiềm lực vô hạn.

- Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì? Cho dù là hậu duệ của cổ thú thuần huyết, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng thầm nói. 

Hắn nghĩ đến thiên phú đan đạo của Phương Lâm này hoàn toàn có thể dùng yêu nghiệt để hình dung, lại càng không còn lời nào để nói.

Trong nháy mắt, ba canh giờ trôi qua, toàn thân Phương Lâm đã bị ánh sáng màu vàng bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được bộ dáng của hắn, nhưng khí tức của hắn lại tràn ngập toàn bộ điện cổ bia đá, khiến cho Triệu Thần Không kinh hãi không thôi.

- Đây là bộ dạng muốn lập tức thăng cấp tới Địa Nguyên bát trọng. 

Trong lòng Triệu Thần Không chấn động, phần nhiều lại là bất lực và không cam lòng.

Mình đã ở trong Địa Nguyên bát trọng, nhưng lại không phải là đối thủ của Phương Lâm.

Nếu như Phương Lâm cũng thăng cấp đến cảnh giới tương đương với mình, vậy mình sợ rằng liều mạng cũng càng không phải là đối địch được Phương Lâm hợp. 

Nghĩ đến đây, Triệu Thần Không cảm thấy vô cùng khó chịu, đố kị trong lòng càng dâng cao, rõ ràng mình mới chắc là người nổi bật nhất, vì sao tất cả đều bị Phương Lâm che lấp?

Quả nhiên, Phương Lâm muốn đột phá!

Trong lúc ánh sáng màu vàng điên cuồng phun ra, biến thành một cái kén màu vàng kim, bao quanh Phương Lâm, thậm chí ngay cả một tia khí tức cũng không có lộ ra, tất cả đều thu vào bên trong. 

- Sắp đột phá.

Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng thầm nghĩ.

Thi Nhân Sâm nghìn năm cũng quay đầu liếc mắt nhìn qua, trên gương mặt đáng khinh đầy vẻ thán phục. 

- Tiểu tử này lại càng lợi hại hơn, này nhờ có bản đại gia chuyên tâm che chở, không được, phải đòi thêm một gốc dược liệu cổ mới được, bằng không bản đại gia quá thiệt.

Thi Nhân Sâm nghìn năm thầm thì.

Bản thân Phương Lâm ở trong cái kén vàng, khí tức trong người đã tăng lên tới một đỉnh điểm, gần như không có cách nào có thể lại tăng cường được nữa. 

Phương Lâm cũng hiểu rõ ràng, mình nhất định phải đột phá!

Trong phút chốc, cái kén vàng ầm ầm vỡ nát, biến thành từng ánh sáng màu vàng, đột nhiên vọt vào trong cơ thể Phương Lâm.

Cùng lúc đó, khí tức Phương Lâm lại một lần nữa nâng cao lên một mảng lớn, đưa lên đến một độ cao mới. 

Địa Nguyên bát trọng!

Giờ phút này, Phương Lâm đột phá. Từ sau khi rời khỏi hang động vô tận dưới lòng đất, cảnh giới của Phương Lâm ngừng lại thật lâu lại một lần nữa đột phá, thành công bước chân vào cảnh giới Địa Nguyên bát trọng.

Ở cảnh nội Càn quốc, trong thế hệ trẻ tuổi, tu vi Địa Nguyên bát trọng cũng chỉ có số ít người như Dương Huyền Phong có thể ép qua được Phương Lâm, những người khác đều bị Phương Lâm ném lại sau lưng. 

Cho dù là Thanh Kiếm Tử trước đây là tồn tại Phương Lâm phải ngước mắt nhìn lên, theo Phương Lâm biết, cũng chỉ là cảnh giới Địa Nguyên bát trọng mà thôi.

- Còn chưa đủ!

Phương Lâm gầm khẽ, cơ hội khó có được, chỉ là Địa Nguyên bát trọng làm sao có thể khiến cho Phương Lâm thỏa mãn được? 

Hắn phải không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối cùng, trực tiếp nhảy vào Địa Nguyên cửu trọng, thậm chí đi thăm dò cảnh giới Địa Nguyên thập trọng thần bí không biết kia, bước lên trên con đường phụ thân mình năm đó từng đi qua.

Địa Nguyên thập trọng là một lời đồn đại, là một thần thoại, tương truyền hễ là võ giả bước vào cảnh giới này đều có thể xưng là thiếu niên Chí Tôn, vô địch trong cùng thế hệ.

Kiếp trước bản thân Phương Lâm là Đan Tôn, đời này tất nhiên hắn cũng làm tốt tất cả các mặt, thực lực võ đạo là cửa ải tuyệt đối không thể qua loa. 

Mà hiệu lực của Thiên Thanh Dịch vẫn còn, Phương Lâm lại liên tiếp ăn vào hai viên đan dược, tiếp tục luyện hóa hiệu lực của Thiên Thanh Dịch.

- Tiểu tử này ngược lại biết cơ hội khó có được, không dễ dàng lại thỏa mãn như vậy.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng thầm nói. 

Ánh mắt của Triệu Thần Không chớp hiện, Phương Lâm lại còn muốn tiếp tục đột phá, hắn nhìn thấy, sợ rằng có chút thèm muốn mạo hiểm tiến lên.

Lúc này, Triệu Thần Không chỉ hy vọng Phương Lâm tu luyện xuất hiện xui xẻo, khiến cho bản thân bị tổn thương, tốt nhất là tổn thương đến căn cơ.

- Này, nói ngươi đấy, ánh mắt của ngươi như vậy là sao? Thế nào lại bỉ ổi như vậy? 

Thi Nhân Sâm nghìn năm trừng mắt với Triệu Thần Không, vẻ mặt xem thường nói.

Triệu Thần Không thiếu chút nữa tức giận đến mức nôn ra máu, ngươi là Nhân Sâm thành tinh mọc ra mặt ngươi mới bỉ ổi, lại còn không biết xấu hổ nói ta bỉ ổi? Tại sao ngươi không tự mình đi soi gương đi?

Đương nhiên, Triệu Thần Không cũng không có tính toán với Thi Nhân Sâm nghìn năm này, như vậy sẽ chỉ làm tâm tính của mình chịu ảnh hưởng. 

Chỉ có điều, Thi Nhân Sâm nghìn năm lại lải nhải không ngừng, dường như giờ phút này nó biến thành cái máy nói, trong miệng hoàn toàn không dừng lại được.

Triệu Thần Không nghe đến phiền não, nói quát:

- Im lặng! 

Thi Nhân Sâm nghìn năm trợn mắt:

- Tiểu tử ngươi còn dám quát ta sao? Xem bản đại gia có tát chết ngươi hay không!

Tuy rằng Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu rất lợi hại, nhưng thật sự bảo hắn đi đánh Triệu Thần Không, hắn tuyệt đối là không dám, người này chính là điển hình chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. 

Hai lỗ tai Phương Lâm không nghe chuyện xung quanh nữa, một lòng tập trung tu luyện.

Phía sau bia cổ không có chữ phóng ra ánh sáng màu xanh càng thêm chói lòa, thậm chí có một chữ đặc biệt mơ hồ, lặng lẽ hiện lên ở trên bia cổ không có chữ.

Khi lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy chữ mơ hồ xuất hiện này, sắc mặt lập tức đại biến. 

- Tiểu tử này lại có thể có thể phối hợp với bia cổ chặt chẽ đến mức độ này, thật sự là quá giỏi.

Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng tán thưởng không thôi.