Phương Lâm đến cũng khiến cho một ít đệ tử Đan Đồng chú ý.
- Mau nhìn kìa. Người kia có phải là Phương Lâm hay không?
- Chính là hắn. Phương Lâm này mặc dù lười nhác mấy, cũng không dám vắng mặt khi đan đàn giảng bài.
- Hắc hắc, lần trước hắn lại ngủ trong lúc đang học. Lần này không biết sẽ làm ra trò cười gì cho thiên hạ?
- Mặc kệ hắn. Người này chính là một kẻ lăn lộn ăn rồi chờ chết. Nghe nói còn là thân thể cây khô gặp mùa xuân gì đó. Hừ hừ, cho dù có thiên phú tốt lại thế nào! Không cố gắng vẫn sẽ bị mai một.
…
Sắc mặt Phương Lâm vẫn bình thường, bộ dạng thảnh thơi an nhàn, giống như căn bản không nghe thấy những tiếng châm chọc và chế giễu của đám người xung quanh.
- Phương Lâm, bên này.
Lục Tiểu Thanh ở cách đó không xa vẫy tay về phía Phương Lâm, ra hiệu hắn nhanh đi qua.
Phương Lâm cười, bước nhanh tới, ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh có phần oán trách nói:
- Tại sao lại tới muộn vậy? Nếu như buổi giảng bài bắt đầu ngươi còn chưa tới, sẽ bị xem là vắng mặt!
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Gặp phải Mạnh trưởng lão nên ở lại một hồi. Nếu không cũng không đến muộn như vậy.
Lục Tiểu Thanh còn chưa lên tiếng, một thiếu niên ở bên cạnh nàng đột nhiên nói:
- Ngươi tới hay không cũng không khác gì nhau. Dù sao ngươi tới cũng chỉ để ngủ gà ngủ gật.
Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm vẫn cười không để ý tới. Nhưng Lục Tiểu Thanh lại hết sức tức giận, trừng mắt với người kia.
- Tôn Hạo, ngươi nói vậy là có ý gì?
Lục Tiểu Thanh chất vấn thiếu niên kia.
Phương Lâm ở một bên khuyên nhủ:
- Thôi đi, Tôn sư đệ cũng không phải cố ý.
Nào ngờ Tôn Hạo này căn bản không cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Lâm xem thường, nói:
- Có người nào không biết Phương Lâm ngươi là một phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết, không có thiên phú lại không biết vươn lên. Lần trước đan đàn giảng bài, ngươi lại ở phía dưới ngủ. Loại người như ngươi, Tôn Hạo ta xấu hổ khi làm bạn.
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới phía xa ngồi xuống.
Lục Tiểu Thanh tức giận nói không ra lời. Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của nàng.
- Không có việc gì. Ta cũng không tức giận, sư muội tức giận như vậy làm gì?
Phương Lâm cười ha hả nói.
Lục Tiểu Thanh xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Phương Lâm, mở miệng nói:
- Phương Lâm, ngươi vì sao không tức giận? Lẽ nào ngươi thật sự tính lăn lộn ăn rồi chờ chết sao? Ngươi có thiên phú tốt như vậy, vì sao không thể vươn lên một chút hả?
Phương Lâm nhìn thần sắc Lục Tiểu Thanh, biết nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phương Lâm thu lại dáng vẻ tươi cười, nói lời son sắt:
- Sư muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ thông qua sát hạch.
Lục Tiểu Thanh “A” một tiếng, cũng không biết là tin tưởng hay thất vọng, nhưng không nói nữa.
Lúc này, một nhóm hơn mười người từ phía xa đi tới. Bọn họ đều là mặc trang phục đệ tử Đan Đồng nhưng khí thế lại rất dồi dào. Nhất là người dẫn đầu nhìn quanh một vòng, rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều lộ vẻ kính nể, e sợ và ngưỡng mộ hắn.
- Khang sư huynh, đã giữ lại vị trí cũ cho sư huynh.
Trên mặt mấy đệ tử Đan Đồng đều lộ vẻ lấy lòng, nói với người thanh niên họ Khang này.
Mặt Khang Lộc không đổi sắc, khẽ gật đầu, đi theo sau tới vị trí đầu của đan đàn, trực tiếp ngồi xuống.
Những đệ tử Đan Đồng đi theo Khang Lộc, từng người đều ngồi xuống ở gần đó. Đám người này chiếm vị trí tốt nhất của đan đàn.
Chỉ có điều thấy tình cảnh như vậy, các đệ tử Đan Đồng ở đây lại không có ai lộ vẻ bất mãn. Thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy đương nhiên.
Bởi vì người kia là Khang Lộc, cho nên có tư cách chiếm vị trí tốt nhất.
Trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng hiện nay, Khang Lộc người này chính là người có hy vọng thông qua sát hạch trở thành đệ tử chính thức nhất. Tuy rằng hắn đã thất bại hai lần, nhưng hai lần trước cũng chỉ là thiếu một chút. Nhất là lần thứ hai, chẳng qua là kém chút xíu.
Nếu không phải là Đan tông có quy định nghiêm ngặt, sau lần thứ hai sát hạch, Khang Lộc đã có khả năng làm đệ tử chính thức.
Lần sát hạch thứ ba sắp đến, Khang Lộc có thể thông qua gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Cũng bởi vậy địa vị của hắn ở trong các đệ tử Đan Đồng cực cao, có rất nhiều người theo đuôi.
Khang Lộc đến sau, đan đàn vốn còn có chút xôn xao, đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù vẫn có người nói chuyện, nhưng đều hạ thấp giọng, rất sợ chọc cho Khang Lộc không vui.
Khang Lộc ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần, thoáng lộ ra gương mặt gầy gò cùng vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.
- Khang sư huynh, lần này trong đám đệ tử Đan Đồng mới nhập môn có một người đáng để chú ý một chút.
Có người ở bên cạnh Khang Lộc nói.
Khang Lộc không có mở mắt, thản nhiên nói:
- Người nào?
Người kia nói:
- Người này họ Phương tên Lâm, lúc sát hạch nhập môn được phát hiện là thân thể cây khô gặp mùa xuân.
Khang Lộc ồ một tiếng, trong giọng nói có vài phần kinh ngạc và hiếu kỳ.
Người còn lại nghe vậy lại bĩu môi, nói với Khang Lộc:
- Khang sư huynh, ta cũng biết Phương Lâm này. Tuy rằng hắn có thiên phú không tệ, nhưng là một người không biết tiến tới. Nhập môn một tháng, hắn chỉ đi tới Bách Thảo viên một lần. Ngay cả trong lúc đan đàn giảng bài giữa tháng cũng ngủ gật. Người như vậy, căn bản không đáng để quan tâm.
Khang Lộc nghe vậy, nở nụ cười, nói:
- Hóa ra người đã ngủ gật trong lúc đan đàn giảng bài chính là Phương Lâm này. Đã như vậy, lại không cần tiếp tục quan tâm tới người này làm gì. Không có bất kỳ giá trị gì.
Mấy người nghe vậy đều gật đầu, cảm thấy lời Khang Lộc nói vô cùng có lý.
- Yên lặng!
Tiếng quát tiếng lớn ầm ầm vang lên. Một bóng người từ trên không hạ xuống, đứng ở trên thạch đài cao vút.
Toàn thân người này mặc áo bào trắng, mái tóc dài bay lượn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đó là một vị nữ tử.
- Hôm nay lại là Mộc Yến trưởng lão giảng bài. Thật sự là một lần hiếm có!
- Vận khí của chúng ta lại tốt như vậy. Nhập môn một tháng đã gặp được Mộc Yến trưởng lão, quả nhiên thanh tú thoát tục giống như trong lời đồn đại!
- Tuy rằng Mộc Yến trưởng lão có vẻ ngoài thanh tú, nhưng lại hết sức nghiêm khắc. Chúng ta phải lắng nghe bài giảng, bằng không đợi lát nữa lúc vấn đáp, sẽ bị trách cứ.
…
Khuôn mặt Mộc Yến trưởng lão lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn tất cả đệ tử Đan Đồng một lượt.
- Rất tốt. Ba nghìn đệ tử, không một ai vắng mặt. Bắt đầu giảng bài!
Mộc Yến trưởng lão nói, giọng nói không lớn, lại có thể vang lên rõ ràng ở bên tai của mỗi một đệ tử Đan Đồng.
Nghe vậy, ba nghìn đệ tử bao gồm cả kẻ lười biếng Phương Lâm này đều đứng dậy, hướng về phía bốn bức tượng xung quanh đan đàn bái lạy.
Bốn bức tượng này chính là bốn vị đại sư đan đạo từng xuất hiện trong một mạch Đan tông, cũng là bốn vị đại sư có thành tựu cao nhất từng xuất hiện ở Tử Hà tông.
Sau khi bốn người thành tựu đại sư, liền lưu lại bốn loại truyền thừa, cất giữ ở trong bốn bức tượng này, lưu lại cho các đệ tử hậu bối Đan tông có duyên.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, truyền thừa của bốn vị đại sư này lưu lại vẫn không có người nào thu được. Nhưng bốn bức tượng này vẫn tượng trưng cho địa vị cao cả trong toàn bộ một mạch Đan tông.
Sau khi bái lạy, ba nghìn đệ tử lại ngồi trên mặt đất, nghe Mộc Yến trưởng lão giảng bài.
Bởi vì đối tượng giảng bài là đệ tử Đan Đồng, bởi vậy Mộc Yến trưởng lão sẽ không nói về một ít con đường luyện đan cao thâm. Phần nhiều là giảng giải về kiến thức thảo mộc.
Kiến thức thảo mộc chính là cơ sở luyện đan. Nhưng mặc dù là cơ sở, kiến thức về một đạo thảo mộc cũng là kiến thức uyên thâm rộng lớn. Cho dù là những luyện đan sư có chút thành tựu, cũng sẽ không ngừng học tập kiến thức thảo mộc.
Ngược lại những luyện đan sư có kiến thức nông cạn sẽ cảm thấy kiến thức thảo mộc chính là đường nhỏ, không đáng để tốn quá nhiều tinh lực. Nhưng chính bởi vì loại ý nghĩ này, thành tựu suốt đời của bọn họ cũng sẽ không quá cao.
Tuy rằng Mộc Yến trưởng lão là người rất nghiêm túc, nhưng cũng rất có kinh nghiệm giảng giải, rất nhiều kiến thức thảo mộc khó có thể hiểu được nàng lại giảng giải thấu đáo, lời lẽ dễ hiểu, khiến cho phần lớn đệ tử Đan Đồng ở đây đều có thể hiểu được.
Lục Tiểu Thanh nghe cực kỳ nghiêm túc, trong tay cầm giấy bút, thường xuyên ghi lại những lời Mộc Yến trưởng lão nói. Có không ít người cũng giống như nàng.
Phương Lâm ngồi ở chỗ đó, toàn thân giống như đang ngẩn người, lưng thẳng ngây người nhìn lên trên không trung.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Lâm nhắm hai mắt lại, tự nhiên phát ra tiếng ngáy.
Phương Lâm lại ngủ!
Khi tiếng ngáy vang lên, Lục Tiểu Thanh mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm. Ở trong trường hợp quan trọng như vậy, người này tự nhiên lại ngủ gật? Chẳng lẽ điên rồi sao?
- Mau dậy đi!
Lục Tiểu Thanh vội vàng đẩy Phương Lâm một cái, nhưng đã quá muộn. Tiếng ngáy chói tai ở trong đan đàn yên tĩnh đặc biệt vang dội. Ngay lập tức từng đôi mắt nhìn về phía Phương Lâm. Trong đó bao gồm cả Mộc Yến trưởng lão trên thạch đài.
Mặt Mộc Yến trưởng lão không đổi sắc, nhưng đôi mắt kia lại lạnh đến dọa người.
Khang Lộc quay đầu lại liếc nhìn, khóe miệng cong lên, lộ vẻ khinh thường.
- Phương Lâm này thật đúng là bùn nhão không trát nổi tường.
Tôn Hạo trước đó đã cười nhạo Phương Lâm, cũng cười lạnh nói.
Phương Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh, lại hỏi Lục Tiểu Thanh:
- Buổi giảng bài kết thúc rồi sao?
Lục Tiểu Thanh thực sự hận không thể ấn đầu Phương Lâm xuống đất. Người này tự nhiên ngủ tới mơ hồ, còn hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Lục Tiểu Thanh không dám nói lời nào. Nàng chỉ có thể cầu khẩn Phương Lâm người này bị trách phạt nhẹ một chút.
Phương Lâm cũng đã hiểu được tình huống lúc này. Trong lòng hắn có phần bất đắc dĩ.
“Ôi, thân thể quá kém, vừa ngẩn người ra như thế tự nhiên lại ngủ mất.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Nhất thời hắn lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh tới tận xương đang nhìn mình chăm chú.
- Ngươi tên là gì?
Giọng nói của Mộc Yến trưởng lão vang lên. Trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Mỗi một đệ tử Đan Đồng phía dưới đều dùng ánh mắt có chút hả hê nhìn Phương Lâm. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy Phương Lâm lần này sẽ gặp xui xẻo.
Lần trước Phương Lâm ngủ gật trong lúc đan đàn giảng bài, đã bị một vị trưởng lão giảng bài lúc đó hung hăng khiển trách một trận. Lần này Phương Lâm lại ngủ, hơn nữa còn rơi vào trong tay của Mộc Yến trưởng lão. Vậy sẽ không đơn giản chỉ là khiển trách một trận nữa.
Tính tình Mộc Yến trưởng lão lại nổi tiếng trong tất cả trưởng lão, vô cùng nghiêm khắc. Đã từng có đệ tử Đan Đồng cười nói với người khác trong lúc nàng giảng bài, bị nàng lập tức đánh gãy tay chân.
Lần này Phương Lâm lại trực tiếp ở phía dưới ngủ. Rất nhiều đệ tử đều có thể dự đoán ra kết quả thê thảm của Phương Lâm này.
Đối mặt với câu hỏi của Mộc Yến, Phương Lâm chỉ có thể trả lời:
- Đệ tử Phương Lâm.
Mộc Yến gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt chợt lạnh lùng, quát:
- Phương Lâm lớn mật! Ngươi có biết tội của ngươi không?
Phương Lâm tỏ vẻ đáng thương nhìn Mộc Yến, ủy khuất nói:
- Đệ tử có tội gì?
Mộc Yến giận dữ cười ngược, nói:
- Trong lúc ta giảng bài, ngươi lại dám ngủ. Ta giảng bài mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải đệ tử như ngươi. Ngươi còn dám hỏi có tội gì?
Phương Lâm nhìn về phía Mộc Yến cung kính hành lễ vãn bối, mở miệng nói:
- Trưởng lão, đệ tử cũng không phải ngủ gật, mà là sau khi nghe trưởng lão giảng bài, trong lòng có cảm giác, rơi vào trầm tư mà thôi. Mong trưởng lão minh giám.