Đây là một lão nhân, già đến độ sắp mục nát, khi hắn nghe được hai chữ bản tôn, bóng người này vốn chỉ là hư ảo lại chấn động mãnh liệt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, giống như nghe được chuyện gì vô cùng kinh khủng.
Chỉ thấy lão nhân này ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Phương Lâm, nhưng hắn có khả năng nhìn thấy được lại chỉ là một mảnh ánh sáng vô cùng chói mắt.
Không có cách nào nhìn thẳng!
Lão nhân càng hoảng sợ hơn, tuy rằng hắn chỉ là một tia tàn niệm nhưng vẫn vô cùng cường đại, nhưng hắn lại không có cách nào nhìn thẳng vào người phía trên này, có thể tưởng tượng được, đối phương lại là tồn tại đáng sợ tới mức nào.
- Đan Tôn?
Lão nhân phát ra tiếng kêu sợ hãi, cúi đầu xuống.
Phương Lâm mỉm cười:
- Ngươi chỉ là một tia tàn hồn lại vẫn giữ vững tỉnh táo, thực sự là khó có được, bản tôn đến, ngươi còn không quỳ xuống.
Nửa câu sau, trong lời nói của Phương Lâm đã là mang theo uy nghiêm và khí phách thuộc về cường giả.
Lão nhân kia không nói gì, hư ảo thoáng cái quỳ xuống trên mặt đất, cung kính dập đầu lạy Phương Lâm ba cái.
- Vãn bối Lạc Hải Sinh, bái kiến Đan Tôn tiền bối.
Lão nhân cung kính vô cùng nói.
Trong lòng Phương Lâm thầm suy tư một chút, quả thật hắn không quen biết Lạc Hải Sinh nào cả, vậy người này chắc là cường giả đan đạo xuất hiện sau khi mình kiếp trước đã chết đi.
- Lạc Hải Sinh, ngươi chỉ còn lại một tia tàn hồn này, ký ức lúc sống có còn không?
Phương Lâm mở miệng hỏi.
Lạc Hải Sinh nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ buồn bã và mê mang.
- Vãn bối cũng không nhớ rõ tất cả mọi chuyện khi còn sống, chỉ nhớ rõ tên của mình, cùng với trách nhiệm phải duy trì thế giới trong đỉnh này.
Lạc Hải Sinh có phần khổ sở nói.
Phương Lâm nghe vậy, cũng khe khẽ thở dài.
Năm tháng vô tình, bao nhiêu cường giả xưng bá một phương tung hoành thiên hạ, có thể cuối cùng vẫn đánh không lại năm tháng tồn tại đáng sợ nhất này.
- Thế giới trong đỉnh này còn có gì nữa không?
Phương Lâm lại hỏi, hắn luôn cảm thấy thế giới trong đỉnh này hình như vẫn che giấu cái gì đó.
Lạc Hải Sinh gật đầu:
- Nơi đây còn có một mồi lửa vãn bối lưu lại khi còn sống.
Nghe vậy, ánh mắt Phương Lâm lập tức sáng ngời, ở đây còn có mồi lửa, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn đấy.
- Mồi lửa ở nơi nào, giao cho ta.
Phương Lâm vô cùng bá đạo nói, giọng nói không cho Lạc Hải Sinh có quyền chống lại.
Lạc Hải Sinh cũng không có muốn chống cự, Phương Lâm đã nhìn thấu thế giới trong đỉnh này, lại thêm thân phận Đan Tôn của Phương Lâm, tất cả mọi thứ ở nơi đây, Phương Lâm có thể tùy ý thu vào.
Ngay lập tức, chỉ thấy bóng người Lạc Hải Sinh trở nên mơ hồ, dần dần tiêu tan, duy nhất có một ngọn lửa màu xanh vô cùng yếu ớt vẫn phiêu đãng ở nơi trước đó Lạc Hải Sinh vẫn đứng.
Phương Lâm hiểu rõ, sở dĩ mồi lửa màu xanh này tồn tại là do tàn hồn của Lạc Hải Sinh tồn tại, nếu như mình muốn lấy đi mồi lửa này, như vậy tàn hồn của Lạc Hải Sinh cũng sẽ tiêu tan ở trong thiên địa, hoàn toàn biến mất.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng Phương Lâm cũng không có suy nghĩ nhiều, Lạc Hải Sinh này vốn đã chết, lưu lại một đạo tàn hồn cũng vì bảo vệ mồi lửa, chờ đợi người hậu thế lấy đi.
Bất luận là ai lấy đi, kết quả cũng sẽ như vậy.
Phương Lâm đưa tay, ngọn lửa màu xanh này lắc lư bay tới.
Sau một khắc, Phương Lâm không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp thu nó vào trong cơ thể.
Ầm!!!
Trong giây lát đó, toàn thân Phương Lâm đều bị ngọn lửa màu xanh bao vây, lửa mạnh hừng hực thiêu đốt dường như muốn Phương Lâm cháy sạch ngay cả cặn bã cũng không còn.
Sắc mặt Phương Lâm có vẻ thống khổ, cắn chắt răng, toàn lực luyện hóa ngọn lửa màu xanh này.
Đây là lần thứ ba Phương Lâm hấp thu hồn mạng đan hỏa, so với hai lần trước, lần này có phiêu lưu lớn hơn nữa.
Bởi vì hồn mạng đan hỏa trong cơ thể hắn càng nhiều, độ khó sau đó hấp thu hồn mạng đan hỏa gần như là nâng cao gấp bội.
Trong cơ thể Phương Lâm đã có hai đạo hồn mạng đan hỏa, lúc này hấp thu đạo thứ ba, thiếu chút nữa muốn lấy cái mạng nhỏ của Phương Lâm.
Ầm ầm ầm!!!
Ở trong lúc ngọn lửa màu xanh tàn sát bừa bãi thân thể của Phương Lâm, ngọn lửa màu tím và ngọn lửa màu đỏ thẫm trong cơ thể Phương Lâm cũng phóng thích ra, không ngừng phát sinh va chạm cùng ngọn lửa màu xanh.
Đây là hồn mạng đan hỏa theo bản năng bài xích, Phương Lâm chỉ có hóa giải loại bài xích này, mới có thể thuận lợi thu loại ngọn lửa thứ ba thu vào trong cơ thể.
Đây là một quá trình gian nan, vô cùng thống khổ, cần phải có nghị lực và quyết đoán cực lớn, cũng hoàn toàn tiến hành đánh cược tính mạng của mình.
Cho dù là thiên tài luyện đan sư đi nữa, sau khi hấp thu hai loại hồn mạng đan hỏa, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm lần thứ ba nữa.
Nhưng Phương Lâm hết lần này tới lần khác muốn làm như vậy, hắn có tự tin tuyệt đối, cho nên hắn căn bản không có để một đạo hồn mạng đan hỏa kia vào mắt.
Nói trắng ra chính là tâm quá lớn.
Cùng lúc đó, bốn ngọn đèn cổ ở xung quanh tế đàn đột nhiên có hào quang bắn ra bốn phía, giống như một lần nữa phát ra sức sống vậy.
Đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, bốn ngọn đèn cổ này đồng thời phóng ra một đường ánh sáng, đồng loạt rơi xuống trên người Phương Lâm.
Thấy vậy, Phương Lâm lại có vẻ vô cùng đặc biệt.
- Đây là có chuyện gì?
- Thật kỳ quái! Đèn cổ này làm sao vậy?
- Chẳng lẽ Phương Lâm này nhận được cơ duyên gì sao?
...
Sắc mặt Chư Cát Thương nghiêm trọng, những người khác cũng không có tùy ý mở miệng, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đèn cổ xuất hiện loại tình huống này, thật sự khó có thể giải thích.
Chỉ có điều, rất hiển nhiên đèn cổ xuất hiện biến hóa như vậy nhất định có liên quan đến Phương Lâm, bằng không ánh sáng của đèn cổ cũng sẽ không chiếu xuống trên người Phương Lâm.
Bên trong thế giới trong đỉnh, tất cả ngọn lửa đã hoàn toàn biến mất, xung quanh đều là một mảnh đen như mực.
Mà Phương Lâm lại ngồi xếp bằng ở trên hư không, ngọn lửa màu xanh đã dần dần dung nhập vào trong cơ thể Phương Lâm.
Đột nhiên, Phương Lâm mở mắt, trong giây lát nhìn về phía tối tăm phía dưới.
Gào!!!
Chỉ nghe một tiếng gào khủng khiếp vang lên, một con thú lớn màu đen dữ tợn vọt ra,
Mặt Phương Lâm không đổi sắc, lạnh giọng quát mắng:
- Lăn!
Lời nói thốt ra, mang theo uy áp thuộc về Đan Tôn, trong nháy mắt thú lớn màu đen này phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại biến mất.
Phương Lâm cũng không cảm thấy thoải mái, hóa ra nơi đây vẫn trấn áp một con yêu thú, chắc hẳn đây cũng là lý do Lạc Hải Sinh không có ngã xuống, trấn áp nơi đây.
Hiện tại, tàn hồn của Lạc Hải Sinh không còn, hồn mạng đan hỏa cũng bị Phương Lâm hấp thu, con thú lớn màu đen này cho rằng tìm được cơ hội, đã muốn từ thế giới trong đỉnh này chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, vận khí của con thú lớn này thật sự không tốt lại gặp phải Phương Lâm, ở bên trong thế giới trong đỉnh này, Phương Lâm có thể không hề e ngại sử dụng uy áp Đan Tôn.
Rrải qua tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Phương Lâm cũng đã nhìn ra, tuy rằng uy lực của con thú lớn màu đen này còn sót lại, nhưng thọ nguyên đã không nhiều, toàn thân trên dưới đều tràn ngập tử khí, bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu vong.
Nhưng cũng khó trách được, Lạc Hải Sinh cũng đã chết không biết bao nhiêu năm, cho dù thọ nguyên của thú lớn màu đen này dài, thực lực cường hãn, cũng khó có thể tránh khỏi năm tháng ăn mòn, chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng con thú lớn màu đen này trước sau là một tai họa ngầm, bản thân mình lập tức phải rời khỏi thế giới trong đỉnh, không có Lạc Hải Sinh trấn áp, con thú lớn màu đen này chẳng phải sẽ lao ra khỏi thế giới trong đỉnh, làm hại một phương sao?
Suy nghĩ một lát, Phương Lâm đột nhiên có chủ ý.