Bóng đêm bao phủ ở trên Hắc Đỉnh thành, lúc này đã là sau nửa đêm, nhưng trên quảng trường của Hắc Đỉnh thành vẫn có tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Ba lôi chủ vẫn đang trong giai đoạn bảo vệ lôi đài.
Chỉ có điều, bất luận là Tô Tiểu Đồng hay Triệu Thần Không, hoặc là Phương Lâm đều đã không có khả năng bị đánh bại.
Sau khi Quách Chân đi khiêu chiến Tô Tiểu Đồng, kết quả thua ở trong tay Tô Tiểu Đồng, càng gặp phải đả kích khổng lồ.
Mạnh quốc có thể nói là bị tiêu diệt hoàn toàn, tất cả mọi người đều ủ rũ, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.
Chỗ Vân quốc còn đỡ hơn một chút, chí ít còn có một Triệu Thần Không có thể đại diện bọn họ.
Về phần Càn quốc lại có khí thế dâng cao, ngoại trừ hai người Lý gia trong lòng đặc biệt khó chịu ra, những người khác đều cao hứng bừng bừng.
Bởi vì trong ba lôi chủ có hai người đến từ Càn quốc.
Đại hội luyện đan sư lần này, Càn quốc có thể nói là thể hiện ra danh tiếng thật lớn, một lần hành động đè xuống khí thế kiêu ngạo của Vân quốc và Mạnh quốc.
Ở bên trong Hắc Đỉnh thành, tất cả tin tức đều được truyền đi với tốc độ nhanh nhất, để cho tất cả mọi người trong ba nước đều biết được.
Khi giới luyện đan Càn quốc biết được Phương Lâm và Tô Tiểu Đồng không ngờ đều chiếm lấy một vị trí lôi chủ, toàn bộ Càn quốc đều sôi trào, rất nhiều luyện đan sư Càn quốc đều có một cảm giác vui mừng, mở mày mở mặt.
Đã bao nhiêu năm, Vân quốc vẫn ở phía trên Càn quốc, mỗi lần các luyện đan sư của Vân quốc nhìn thấy luyện đan sư Càn quốc, đều là một bộ dạng cao ngạo, khiến cho các luyện đan sư của Càn quốc khó có thể chịu được.
Hiện tại, loại cảm giác sỉ nhục và áp bức khi bị người ta xem nhẹ này cuối cùng qua, sau đại hội luyện đan sư lần này, các luyện đan sư Vân quốc mất đi tất cả kiêu ngạo, trái lại các luyện đan sư Càn quốc đã có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.
Về phần Vân quốc và Mạnh quốc, đó chính là bầu không khí hoàn toàn khác hẳn.
Nhất là Mạnh quốc, khi đám người Mạnh quốc biết được Quách Chân tự nhiên bị Phương Lâm đánh bại, mất đi vị trí lôi chủ, trên dưới Mạnh quốc đều có mây đen mù sương bao phủ.
Quách Chân là hi vọng của người Mạnh quốc bọn họ, ban đầu bọn họ vẫn trông cậy Quách Chân có thể chiếm một danh ngạch lôi chủ, có vị trí ngang hàng cùng Triệu Thần Không.
Hiện tại xem ra, đừng nói là địa vị ngang hàng, có thể bảo vệ được mấy phần bộ mặt cũng đã không tệ.
Ở chỗ Vân quốc, cũng không có chuyện vui mừng hớn hở khi một lần đại hội luyện đan sư kết thúc như lần trước nữa, bởi vì lần này tuy rằng Vân quốc vẫn cho thấy một mặt vô cùng cường thế, nhưng kết quả lại không theo ý người.
Tuy rằng Triệu Thần Không vững vàng chiếm một danh ngạch lôi chủ, nhưng hai lôi chủ khác đều đến từ Càn quốc, nhất là Phương Lâm, hắn hoàn toàn đoạt hết danh tiếng vốn thuộc về Triệu Thần Không.
Chỉ có điều so với Mạnh quốc, bên phía Vân quốc hiển nhiên vẫn tốt hơn nhiều, chí ít không có quá mất mặt.
Khi phía đông dần dần có tia sáng hiện ra, lúc này mọi người bên trong Hắc Đỉnh thành mới chợt hiểu, một đêm lại trôi qua như thế?
Lúc này, ba lôi chủ vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, bọn họ đều đã kiên trì được năm vòng khiêu chiến, tất cả đều giành được thắng, bảo vệ được vị trí lôi chủ cuối cùng.
Đến giây phút này, thật ra đại hội luyện đan sư trên cơ bản đã kết thúc, nhưng phần làm người khác chú ý nhất lại còn chưa có bắt đầu.
Đã có ba lôi chủ tồn tại, vậy khẳng định phải phân ra cao thấp, xem trong ba người, ai mới là một người mạnh nhất.
Đây cũng là giai đoạn cao trào nhất trong mỗi một lần đại hội luyện đan sư – tranh đấu tìm đài chủ mạnh nhất!
Năm nay lại khác với những lần trước kia, bởi vì có thêm một danh ngạch đi tới Đan Minh Huyền quốc bồi dưỡng một năm, danh ngạch này tất nhiên là rơi vào trên người lôi chủ mạnh nhất.
Cho nên, ba người nhất định phải phân ra cao thấp, đi tiến hành tranh thủ danh ngạch đi tới Đan Minh Huyền quốc này.
Bất luận là Triệu Thần Không hay Tô Tiểu Đồng đều rất mong muốn vị trí này, dù sao Huyền quốc chính là một mảnh thiên địa rộng lớn, ở nơi đó có thể tiếp xúc được đan đạo cấp bậc cao hơn, học tập được càng nhiều kiến thức đan đạo hơn.
Một năm bồi dưỡng đủ để cho bọn họ thăng hoa.
Cho nên, bọn họ nhất định phải tranh lấy danh ngạch này, cho dù Tô Tiểu Đồng và Phương Lâm đều đến từ Càn quốc, cũng phải dốc toàn lực phân ra cao thấp.
Lúc này, ba người đứng ở trên lôi đài thu hút ánh mắt của mọi người, có hơn phân nửa mọi người đều đang nhìn Phương Lâm.
Ai có thể nghĩ tới một Phương Lâm lúc đầu không được tất cả mọi người coi trọng, lại cứng rắn trở thành một trong ba đại lôi chủ, lúc này còn muốn đi tranh vị trí đài chủ mạnh nhất này, nếu quả thật để hắn tranh được, vậy sau đại hội luyện đan sư năm nay, Phương Lâm sẽ một lần bay lên trời, trở thành một con hắc mã vô cùng bắt mắt.
Chư Cát Thương và hai người Lục, Trần đang hiện thân, nói với ba người Phương Lâm:
- Hiện tại ba người các ngươi đã ngồi vững vị trí lôi chủ, các ngươi nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại tiến hành tranh đấu đài chủ mạnh nhất, lôi chủ mạnh nhất sẽ nắm giữ danh ngạch đi tới Huyền quốc bồi dưỡng một năm.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sôi trào, trong mắt Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không nóng như lửa, trên mặt đầy vẻ kiên nghị.
Mà Phương Lâm ngược lại có vẻ hơi lười nhác, dường như không có hứng thú gì với danh ngạch đi tới Huyền quốc bồi dưỡng vậy.
Ngay lập tức, ba người trực tiếp ngồi xuống khoanh chân ở trên lôi đài, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, khôi phục tinh lực.
Ai cũng biết, sau nửa ngày nữa sẽ là một hồi rồng tranh hổ đấu chân chính.
Mà đáng xem nhất chính là Phương Lâm có thể xông tới cuối, đẩy ngã hai kẻ địch lớn Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không này hay không?
Thậm chí có người lại trực tiếp bố trí bàn đặt cược ở trên quảng trường, thu hút mọi người đến đây đặt tiền cược.
- Ta cá là Phương Lâm có thể trở thành người mạnh nhất!
- Ta cá là Tô Tiểu Đồng!
- Hừ! Triệu Thần Không mới là mạnh nhất!
...
Bàn đặt cược này ngược lại vô cùng náo nhiệt, đều có người đặt tiền cược, dược liệu, bảo vật, Tinh Nguyên đan gì đó khiến người ta hoa cả mắt.
Chỉ có điều, nhiều người vẫn đặt cược cho Triệu Thần Không, tuy rằng Phương Lâm có biểu hiện vô cùng chói mắt, nhưng bất luận nhìn thế nào, bọn họ vẫn cảm thấy Triệu Thần Không càng có hi vọng hơn, dù sao thân thể Bách Luyện Dược lại thêm danh hiệu đệ nhất thiên tài hạ tam quốc, không có khả năng là giả, đặc biệt có sức thuyết phục.
Đương nhiên, cũng có không ít người coi trọng Phương Lâm và Tô Tiểu Đồng, nhưng cuối cùng vẫn không bằng số người coi trọng Triệu Thần Không.
Lúc này, chắc hẳn tâm tính thả lỏng nhất chính là Phương Lâm.
Hắn thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi xuống lôi đài, đi tới chỗ đặt cược lòng vòng một lần, vẻ mặt hâm mộ.
Nếu như có thể, hắn thật muốn đặt tiền cược cho mình.
Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, Chư Cát Thương lại xuất hiện, nhìn ba người:
- Chúng ta đã bàn bạc xong về trận quyết đấu cuối cùng, ba người các ngươi lập tức đi tới Đan Cực tháp.
Lời này vừa nói ra, ba người Phương Lâm đều có vẻ nghi hoặc, các luyện đan sư bên trong Hắc Đỉnh thành lại muốn bùng nổ.
- Đi Đan Cực tháp? Chẳng lẽ là muốn để cho ba người bọn họ xông vào bí cảnh kia?
- Rất có thể, bằng không sẽ không có khả năng bảo bọn họ lập tức qua Đan Cực tháp.
- Có trò hay để xem rồi.
...
Ba người Phương Lâm không hiểu nguyên nhân, nhưng nếu Chư Cát Thương đã nói như vậy, bọn họ cũng lập tức đi tới Đan Cực tháp.
Mọi người ở đây cũng đều lên đường, rất nhanh bọn họ lại tập trung ở trước Đan Cực tháp.
Đan Cực tháp ở trung tâm của Hắc Đỉnh thành, có tổng cộng tầng bảy, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, giống như một tòa tháp cao bình thường.
Mà ở phía dưới Đan Cực tháp lại xây dựng một chỗ tế đàn có phong cách cổ xưa, dường như đã tồn tại rất nhiều năm.