Lời Phương Lâm nói lại giống như ném một tảng đá vào mặt hồ yên tĩnh, một hòn đá bắn lên ngàn tầng sóng.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.
- Hắn lại muốn khiêu chiến với Quách Chân?
- Phương Lâm này mỗi lần đều muốn làm ra động tác lớn.
- Lần này, hắn sợ rằng phải phạm sai lầm.
- Cũng không nhất định, hắn là người không dễ luận theo lẽ thường.
...
Mọi người bàn luận ầm ĩ, có người xem thường khi thấy Phương Lâm khiêu chiến Quách Chân, cảm thấy hắn làm vậy là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cũng có người mơ hồ có phần chờ mong vào Phương Lâm, hi vọng Phương Lâm lại một lần nữa có thể khiến tất cả mọi người chấn động.
Đương nhiên, gần như phần lớn mọi người đều giữ vững lý trí, cho rằng Phương Lâm khiêu chiến Quách Chân trên cơ bản không có bất kỳ phần thắng nào.
Dù sao, vừa rồi Sở Hà khiêu chiến với Tô Tiểu Đồng đã bị thất bại thảm hại, tuy rằng trước đó Phương Lâm có biểu hiện rất xuất sắc, nhưng ở trên cửa ải này lại phải chứng thực luyện đan sư thực lực chân chính, không phải sử dụng một ít bàng môn tả đạo là có thể làm được.
Hiện nay, Phương Lâm cũng chưa từng luyện đan ở trước mặt mọi người, bởi vậy bọn họ cũng hoàn toàn không biết trình độ luyện đan của Phương Lâm rốt cuộc thế nào.
Đoàn người Mạnh quốc tất nhiên châm chọc khiêu khích, bọn họ cảm thấy Phương Lâm không biết lượng sức, Đoàn người Vân quốc lại là bộ dạng giống như xem kịch vui.
- Phương Lâm, ngươi có nắm chắc không?
Một người thanh niên của Càn quốc có chút lo lắng hỏi.
Phương Lâm cười hì hì:
- Hẳn phải có.
Nói xong, hắn cũng không đợi xem mọi người phản ứng thế nào, đã từng bước một bước lên lôi đài.
Trên lôi đài, Quách Chân lộ ra nụ cười lạnh nhìn Phương Lâm, giống như con sói hoang ẩn nấp ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy.
- Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi sẽ là người đầu tiên tới khiêu chiến ta.
Quách Chân mở miệng nói, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức và xem thường.
Mặt Phương Lâm mỉm cười:
- Hai người khác ta không có nắm chắc, nhưng đối phó với ngươi chắc hẳn là tạm được.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc khi Phương Lâm lớn mật nói như thế.
Thoáng cái, sắc mặt Quách Chân trầm xuống, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
Phương Lâm nói lời này, ý tứ rất rõ ràng, mình ở trong mắt hắn lại có thể trở thành trái hồng mềm dễ bóp.
Như vậy bảo Quách Chân làm sao có thể chịu được?
- Rất tốt, ta còn chưa từng gặp qua người nào cuồng vọng giống như ngươi vậy.
Quách Chân cười nói, chỉ có điều nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười kia thật khủng khiếp.
Phương Lâm xoa xoa mũi:
- Ta có thể hoàn toàn không cuồng vọng, ta gọi đây là tự tin.
Quách Chân liên tục cười lạnh, trong lòng hắn càng nhận định Phương Lâm chính là một kẻ cuồng vọng không biết sống chết.
- Tiểu tử này cũng thật ngông cuồng đi?
- Hắn lại dám nói với Quách Chân như vậy, quả thật đủ can đảm.
- Chỉ có điều, nếu Phương Lâm này bị thua lại vô cùng mất mặt.
- Hắc hắc, ai bảo hắn lớn lối như vậy.
...
Không ít người đều lắc đầu, cảm thấy Phương Lâm còn chưa bắt đầu so tài lại nói như vậy, thật sự có chút sơ suất.
Mạnh quốc mọi người càng vô cùng phẫn nộ, đều gọi mắng lên.
Trên hai lôi đài khác, trên mặt Tô Tiểu Đồng có phần kinh ngạc, mặt Triệu Thần Không lại không đổi sắc.
- Tô Kiếm Xuyên, lão thân vốn cho rằng người điên cuồng nhất trong đại hội lần này là Triệu Thần Không, hiện tại xem ra, Phương Lâm của Càn quốc ngươi còn muốn điên cuồng hơn cả Triệu Thần Không.
Cốc bà tử nhìn Tô lão ngồi ở một bên nói, trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ sự lạnh lùng.
Lão nhân họ Nghiêm cũng lên tiếng:
- Triệu Thần Không điên cuồng là vì hắn có bản lĩnh, cũng không biết Phương Lâm ngông cuồng như thế lại có bản lĩnh gì? Nếu như không có, vậy cũng chỉ là tăng thêm phần bị chê cười mà thôi.
Tô lão mỉm cười, hoàn toàn không nổi giận:
- Có bản lĩnh hay không, các vị đợi lát nữa sẽ biết.
Nhìn thấy Tô lão bình tĩnh như thế, lão nhân họ Nghiêm và Cốc bà tử đều có chút kinh ngạc không hiểu, chẳng lẽ Phương Lâm này thật sự thâm tàng bất lộ? Bằng không, lão nhân này làm sao có thể trấn tĩnh tự nhiên như thế?
Chỉ có điều, Cốc bà tử vẫn có lòng tin cực lớn đối với Quách Chân, theo nàng, trừ phi là Triệu Thần Không, bằng không luyện đan sư trong đại hội lần này sẽ không có ai có thể so sánh được với hắn.
Lúc này, trên lôi đài, Quách Chân không nói một lời, trực tiếp vỗ vào túi Cửu Cung, chỉ nghe bịch một tiếng, một lò luyện đan xuất hiện ở trước người của Quách Chân.
Nhìn thấy cái lò luyện đan này, trong mắt Phương Lâm lộ ra vài phần kinh ngạc, mọi người phía dưới lại kêu lên kinh ngạc một hồi.
- Ngũ Nhạc đỉnh! Không ngờ là Ngũ Nhạc đỉnh!
- Di vật của luyện đan sư truyền kỳ trong Mạnh quốc sao?
- Quả nhiên là nó, không nghĩ tới bị Quách Chân này nhận được.
...
Lò luyện đan của Quách Chân có hình thái phong cách cổ xưa vừa dày vừa nặng, là loại đỉnh năm chân vô cùng hiếm thấy.
Ở trên thân đỉnh càng khắc năm ngọn núi với khí thế cường đại, khiến người ta nhìn một chút, lại có một loại cảm giác núi cao phải ngửa đầu nhìn.
Đỉnh này có tên là Ngũ Nhạc!
Tương truyền, vào mấy trăm năm trước ở Mạnh quốc xuất hiện qua một vị nhân vật kinh tài tuyệt diễm, lấy tinh thạch Ngũ Nhạc cùng địa hỏa chế tạo ra một cái Ngũ Nhạc đỉnh.
Luận về giá trị của lò luyện đan, Ngũ Nhạc đỉnh hoàn toàn không kém hơn so với Mãng Cốt đỉnh của Tô Tiểu Đồng.
Dù sao cũng là tinh thạch quan trọng nhất của năm ngọn núi cao bị lấy tới chế tạo ra một lò luyện đan, thật sự có thể nói là một khoảng cực lớn.
Quách Chân lấy ra lò luyện đan này tất nhiên là muốn chấn áp Phương Lâm, khiến cho Phương Lâm biết được sự chênh lệch của mình.
- Lò luyện đan này của ngươi không tệ, có thể đưa cho ta hay không vậy?
Vẻ mặt Phương Lâm thèm nhỏ dãi hỏi.
Quách Chân nhìn Phương Lâm giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, cười nhạo nói:
- Ngươi đang nằm mơ sao?
Phương Lâm tiếp tục nói:
- Hay là chúng ta đánh cược, ta thắng, ngươi đưa Ngũ Nhạc đỉnh này cho ta, ta thua, ta đưa lò luyện đan của ta cho ngươi.
- Phương Lâm này điên rồi sao?
- Hắn lại muốn Ngũ Nhạc đỉnh của Quách Chân?
- Thực sự khiến ta cười chết mất.
- Đã thấy kẻ ngốc, nhưng chưa thấy qua kẻ nào ngốc như vậy.
...
Mọi người đều cười ha hả, bọn họ đang cười nhạo Phương Lâm, cảm thấy Phương Lâm thật sự rất ngu xuẩn, lại còn muốn Ngũ Nhạc đỉnh của Quách Chân, trừ phi là đầu óc của Quách Chân bị rút gân mới có thể cho ngươi.
- Lò luyện đan của ngươi đâu? Lấy ra ta xem là loại gì.
Quách Chân khinh thường nói.
Phương Lâm bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện:
- Lò luyện đan của ta rất kém cỏi, kém hơn Ngũ Nhạc đỉnh của ngươi, cũng không nên chê cười ta đấy.
Nói xong, ở trong ánh mắt trêu tức của mọi người, Phương Lâm lấy ra lò luyện đan của mình.
Khi ánh mắt mọi người rơi vào lò luyện đan do Phương Lâm lấy ra, tất cả mọi người là thần sắc chấn động, sau đó mở to hai mắt nhìn.
Cùng lúc đó, Mãng Cốt đỉnh trước người Tô Tiểu Đồng đột nhiên chấn động, hình như có vẻ vô cùng bất an.
Một tiếng rồng ngâm dường như đến từ muôn đời vang vọng ở bên tai của tất cả mọi người, âm thanh đến từ lò luyện đan của Phương Lâm.
Một tiếng rồng ngâm này khiến cho tất cả mọi người, cho dù là nhân vật lớn như Chư Cát Thương vậy cũng không có cách nào duy trì được bình tĩnh.
- Đây là âm thanh gì? Uy áp thật khủng khiếp!
- Ta nghe được cái gì?
- Rồng! Thật sự là âm thanh của rồng!
...
Cốc bà tử, lão nhân họ Nghiêm thoáng cái đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn tới phía trên lôi đài này.
Tô lão cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hắn cũng không biết Phương Lâm lại còn nắm giữ một cái lò luyện đan khủng khiếp như vậy.