Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 353: Trí Nhớ Của Tô Tiểu Đồng




Phương Lâm cảm thấy rất không có ý nghĩa gì cả, loại trò trẻ con phân biệt thảo dược này, hắn thấy, thật sự quá trẻ con, một chút độ khó cũng không có.

Đương nhiên, đây cũng vì hắn là Phương Lâm, kiếp trước là Đan Tôn, thiên hạ có thảo dược hiếm thấy gì mà hắn chưa từng nhìn thấy qua? Hạng mục phân biệt thảo dược nàythật sự không có cách nào khiến cho Phương Lâm cảm thấy hứng thú được.

Chỉ có điều những người khác thấy bộ dạng Phương Lâm lười biếng không quan tâm như vậy, bọn họ đều cho rằng hắn đã không chịu cầu tiến, đoán chừng là bởi vì hôm qua bị công kích quá lớn.

Lão già mặc áo xám này thu Hàn Thi Quả trong tay vào, lại lấy ra một loại thảo dược khác, để cho mọi người tiến hành phân biệt.

Từng gốc thảo dược nối tiếp nhau được đưa ra, trên cơ bản không có làm khó được bất kỳ kẻ nào, vẫn luôn có người nhanh chóng đưa ra trả lời.

Chỉ có điều những người trả lời này phần lớn là người của Vân quốc và Mạnh quốc, ở chỗ Càn quốc chỉ có Lý Phong và hai người khác trả lời được một lần.

Như vậy vừa so sánh, lại có vẻ như Càn quốc ở đây yếu hơn rất nhiều, khí thế của Vân quốc và Mạnh quốc lại hoàn toàn ép qua Càn quốc.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Càn quốc không phải là thiên tài, mà sĩ khí thật sự có chút giảm sút, hơn nữa Vân quốc cố ý chèn ép, cho nên đám người Càn quốc cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

Mạnh quốc tuy rằng không đối phó với Vân quốc, nhưng mừng rỡ khi nhìn thấy Càn quốc bị Vân quốc kìm chế, dù sao trong ba nước vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, không tồn tại hai phe liên thủ đối phó với bên kia.

- Tô lão đầu, lần này người của Càn quốc các ngươi sợ rằng có chút không được.

Trên chỗ ngồi cách đó không xa, giọng điệu lão nhân họ Nghiêm đầy chế nhạo nói với Tô lão.

Thần sắc Tô lão vẫn như cũ, thản nhiên nói:

- Ngươi nói lời này, không cảm thấy còn quá sớm sao?

Lão nhân họ Nghiêm cười ha ha:

- Tô lão đầu, ngươi chỉ là mạnh miệng, trừ tôn nữ của ngươi ra, trong đám người Càn quốc các ngươi lần này, còn có ai đặt lên được mặt bàn?

Tô lão liếc mắt nhìn lão nhân họ Nghiêm, nói:

- Có lên được mặt bàn hay không, cũng không phải ngươi nói là tính.

Nói xong, Tô lão chính là nhắm mắt dưỡng thần, không muốn để ý tới lão đầu trọc khiến cho người ta chán ghét này.

Lão nhân họ Nghiêm thấy thế, cười hắc hắc hai tiếng, cũng không có lên tiếng nữa.

Cốc bà tử vẫn ngồi ở bên cạnh, có vẻ vô cùng lạnh lùng, đối với lời hai người nói chuyện với nhau, nàng cũng thờ ơ.

Lúc này, lão già mặc áo xám này đứng ở trong sân lại là lấy ra một loại dược liệu.

- Ha hả, một gốc dược liệu này có thể không bình thường, trong các ngươi sợ rằng không có bao nhiêu người có thể nhận ra được, cho dù nhận ra được, cũng không có cách nào nói ra đặc điểm và dược tính của vật này.

Lão già mặc áo xám vừa cười vừa nói, thần sắc mang theo vài phần đắc ý.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung ở trên dược liệu kia, chỉ thấy vật ấy giống như một tảng đá có kích thước lớn bằng nắm tay, mặt ngoài có màu xám đen, nếu như vứt trên mặt đất, chắc hẳn chín phần chín mọi người đều sẽ cho rằng đây là một khối đá không có tác dụng gì.

- Đây là vật gì?

Không ít người đều nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhiều người lại chìm vào trong suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Triệu Thần Không cũng khó có thể nhận ra được.

Tuy rằng Triệu Thần Không chính là thân thể Bách Luyện Dược hiếm thấy, có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, nhưng dù sao vẫn là người trẻ tuổi, kiến thức vô cùng có hạn.

Chỉ có điều, không chỉ có là hắn, những người khác cũng như vậy, vật ấy thật sự rất kỳ quái, hoàn toàn không giống như dược liệu.

Lúc này, Tô Tiểu Đồng lại đứng lên, giọng nói thanh thúy vang vọng ở bên tai của mọi người:

- Vật ấy tên là Thiên Trầm Căn, chính là rễ cây Tang Tử năm nghìn năm lột xác thành, nếu như đào nó lên, có thể thấy được tâm rễ có màu tím, công dụng của nó rất lớn, nhưng phần lớn dùng để chế luyện đan dược đã ngoài tứ phẩm.

Tất cả mọi người ở đó đều yên tĩnh, từng ánh mắt kỳ dị tập trung ở trên người của Tô Tiểu Đồng.

Tô Tiểu Đồng bình tĩnh tự nhiên, sau khi nói xong, chính là thản nhiên ngồi xuống, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.

Lão già mặc áo xám này sửng sốt một hồi, mới cười gượng nói:

- Tôn nữ của Tô lão quả nhiên lợi hại, liếc mắt lại nhìn ra được đây là Thiên Trầm Căn.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc vô cùng, sĩ khí bên phía Càn quốc cũng thoáng cái trở nên phấn chấn.

- Tô Tiểu Đồng này thật lợi hại!

- Dù sao cũng là đệ nhất luyện đan thiên tài của Càn quốc.

- Xem ra Càn quốc lần này cũng không phải hỏng bét như vậy.

...

Trên mặt Tô lão cũng lộ ra một vẻ tươi cười hiếm thấy, hiển nhiên biểu hiện tôn nữ của hắn không để cho hắn thất vọng.

Phương Lâm liếc mắt nhìn qua Tô Tiểu Đồng, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Ngoại trừ đan đạo, Tô Tiểu Đồng đối với chuyện trong dĩ vãng, trí nhớ đều rất kém cỏi, đặc biệt là tên và khuôn mặt người khác, gần như là xem qua lại quên đi.

Có thể hết lần này tới lần khác, đối với tất cả những thứ có liên quan tới đan đạo, nàng lại có thể trò chuyện rất rõ ràng, hoàn toàn không quên.

Đây là một loại chuyện vô cùng kỳ dị, chí ít theo Phương Lâm thấy, Tô Tiểu Đồng có thiên phú như vậy, sợ rằng thật sự là sinh ra vì đan đạo.

Tiếp theo, lão già mặc áo xám này tiếp tục lấy ra các loại dược liệu khác nhau, có loại hiếm thấy, có loại kỳ lạ, nói chung không có cái nào bình thường, dễ dàng phân biệt rõ ràng cả.

Tô Tiểu Đồng gần như là thành tồn tại duy nhất của Càn quốc ở đây có thể có địa vị ngang hàng cùng Vân quốc, Mạnh quốc, có hơn phân nửa dược liệu đều do nàng thoáng cái buột miệng trả lời, khiến người ta liên tục gật đầu.

- Tô lão ca, thiên phú của nha đầu Tiểu Đồng kia giỏi như vậy, có nghĩ tới chuyện để cho nàng đi học tập đan đạo ở nơi tốt hơn hay không?

Chư Cát Thương nhìn Tô lão hỏi.

Tô lão nghe vậy, trên mặt có vài phần cay đắng:

- Ta cũng hi vọng nàng có thể đi tới địa phương tốt hơn, không cần vùi đầu ở Càn quốc nho nhỏ, chỉ là nàng không muốn.

Lục Vô Vi ở một bên bĩu môi nói:

- Nha đầu kia vì sao không muốn chứ?

Trần Mộc và Chư Cát Thương đều liếc mắt nhìn hắn, Lục Vô Vi hình như cũng nghĩ tới điều gì, im lặng không nói.

- Ai, chỉ là khổ cho hài tử này.

Chư Cát Thương lắc đầu thở dài.

Trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, bởi vì một gốc thảo dược, trên đài thi đấu đã phát sinh mâu thuẫn.

Trong tay của lão già mặc áo xám này cầm một gốc mầu trắng kích cỡ bằng đầu người, nhìn thoáng qua giống như một đóa hoa.

- Vật ấy chính là Tuyết Ngọc Hoa, các loại đặc tính đều hoàn toàn tương tự với Tuyết Ngọc Hoa.

Quách Chân lạnh giọng nói.

Triệu Thần Không lại lắc đầu cười nói:

- Vật ấy không phải là Tuyết Ngọc Hoa, mà là Tuyết Kiến Hoa, tuy rằng tên gọi chỉ khác có một chữ, nhưng dược tính lại hoàn toàn không giống nhau.

Quách Chân cười lạnh:

- Tuyết Kiến Hoa có thể lớn như vậy sao?

Triệu Thần Không không nhanh không chậm nói:

- Tuyết Ngọc Hoa cũng sẽ không nhỏ như vậy.

Không ít người đều nhìn Quách Chân, lại nhìn Triệu Thần Không, bọn họ đều cảm thấy hai người nói rất có đạo lý.

Chỉ có điều vật màu trắng này cũng thật sự kỳ quái, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hình dáng lại có mười phần tương tự với Tuyết Ngọc Hoa, Tuyết Kiến Hoa, gần như không tìm được điểm gì khác nhau.

Cho nên, mới có chuyện hai người Quách Chân cùng Triệu Thần Không tranh chấp.

Đôi mi thanh tú của Tô Tiểu Đồng nhíu lại, nàng không có mở miệng, nhưng thật sự không có cách nào phân biệt rõ được đây rốt cuộc là cái gì.

Trên mặt của lão già mặc áo xám lộ ra ý cười, hình như mừng rỡ khi nhìn thấy Quách Chân cùng Triệu Thần Không tranh luận.

- Có cái gì để tranh cãi chứ, không phải là một gốc Tịnh Đế Tuyết Liên sao?

Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Phương Lâm vang lên.