Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt buồn bực của Phương Lâm.
Từ quảng trường trở lại chỗ ở, đoàn người Càn quốc đều có cảm giác nặng nề, nhất là Phương Lâm, quả thực sắp phiền muộn tới hỏng rồi.
Những người khác giễu cợt châm biếm, Phương Lâm ngược lại không để ở trong lòng, chỉ là đá thử vàng này vì sao một chút phản ứng cũng không có, điều này thật kỳ quái.
Lúc này, Tô lão cũng đã trở về, nhìn thấy mọi người, nhất là khi liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp nói không nên lời.
Phương Lâm cũng hiểu rõ, Tô lão nhất định đã nhìn thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra ở trên quảng trường tất cả, chắc hẳn cũng vô cùng thất vọng về mình.
Chỉ có điều, Tô lão ngược lại không nói gì thêm, chỉ bảo mọi người nghỉ ngơi, ổn định tâm trạng, không nên quá lưu ý tới những chuyện khác, cố gắng hết sức ứng phó với đại hội luyện đan sư ngày hôm sau.
Phương Lâm có chút bất ngờ, còn tưởng rằng Tô lão sẽ nói gì đó.
Trên thực tế, Tô lão thật sự rất muốn nói gì đó, nhưng hắn phát hiện lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng, sĩ khí đã giảm xuống rất rõ ràng, cũng không có khả năng dựa vào mình nói mấy câu là có thể làm cho sĩ khí hoàn toàn tăng trở lại.
Một đêm này, Phương Lâm trắng đêm không ngủ, còn có Tô lão cũng thức trắng đêm không ngủ giống hắn.
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, toàn bộ Hắc Đỉnh thành đã trở nên náo nhiệt.
Bởi vì một ngày này là ngày đại hội luyện đan sư chính thức bắt đầu, ở trên quảng trường, tất cả đã đều được bố trí xong, bên trong thành có rất nhiều các luyện đan sư cũng tập trung ở đây, muốn nhìn thấy phong thái của các thiên tài luyện đan sư của hạ tam quốc.
- Mau nhìn kìa, người của Vân quốc đến rồi!
- Đó chính là Triệu Thần Không, nghe nói là đệ nhất thiên tài trong đại hội luyện đan sư lần này.
- Người Vân quốc lần này tới đây, mỗi một người đều là thiên tài đấy.
...
Mười người Vân quốc dưới sự dẫn đầu của Triệu Thần Không, ung dung bình tĩnh đi tới trên quảng trường, lập tức liền có vô số lời tán thưởng không ngừng vang lên bên tai.
Đám người Triệu Thần Không có vẻ vô cùng bình tĩnh, hình như đã sớm quen với những lời tán thưởng như vậy, Triệu Thần Không vẫn vô cùng nhàn nhã nhìn về phía mọi người phất tay thăm hỏi.
Gần như cùng lúc, người của Mạnh quốc cũng xuất hiện, do Quách Chân đi ở phía trước, chín người khác đều mặc áo bào đen, đi ở phía sau Quách Chân.
- Là người của Mạnh quốc!
- Quách Chân này hình như có thiên phú không kém Triệu Thần Không bao nhiêu.
- Nghe nói người này chính là đan độc sư.
- Cái gì? Lão tử ghét nhất là đan độc sư.
- Xuỵt, đừng có lên tiếng! Hiện tại cũng không thể tùy tiện nói ra lời này.
...
So với thời điểm mười người Vân quốc xuất hiện, được hoan nghênh, đoàn người Mạnh quốc xuất hiện lại đưa tới không ít ánh mắt ghẻ lạnh.
Dù sao thân phận độc đan sư của Quách Chân quá mức mẫn cảm, ở đây đều là luyện đan sư, trên cơ bản đều là không có thiện cảm gì với đan độc sư.
Đối với những lời bàn luận xung quanh kia, Quách Chân không có bất kỳ lưu ý gì, ngược lại trong mắt mơ hồ lộ ra sự xem thường đối với mọi người.
Phía sau đám người Mạnh quốc chính là đoàn người của Càn quốc mới vội vàng đến.
- Hắc hắc, người của Càn quốc đến rồi.
- Có người nói trong bọn họ, có một tên thật giả lẫn lộn.
- Ha ha, cái gì mà thật giả lẫn lộn, rõ ràng là thiên phú dị bẩm có được hay không.
- Đúng đúng đúng, thiên phú dị bẩm.
...
So với Vân quốc được hoan nghênh, Mạnh quốc bị ghẻ lạnh, đoàn người Càn quốc xuất hiện lại bị không ít các luyện đan sư châm chọc và chế giễu.
Mà nguyên nhân của sự chế giễu này gần như chính là từ trên người Phương Lâm.
Ngoại trừ Tô Tiểu Đồng ra, tám người khác của Càn quốc đều có chút oán giận Phương Lâm, đương nhiên, chỉ có hai người Lý gia biểu hiện ra sự bất mãn này, tuy rằng trong lòng những người khác bất mãn, nhưng đều che giấu rất tốt.
Người của Vân quốc và Mạnh quốc nhìn thấy được đoàn người của Càn quốc, nhất là nhìn thấy được Phương Lâm, trên mặt bọn họ ít nhiều lộ ra vẻ châm chọc.
- Hôm nay, chính là ngày Hắc Đỉnh thành ta tiến hành đại hội luyện đan sư ba nước, tuấn kiệt thiên kiêu của ba nước tập trung ở đây, có thể thấy được Đan Minh ta phồn vinh hưng thịnh.
Chư Cát Thương đứng ở trên quảng trường, cao giọng nói với mọi người.
Vừa dứt lời, Trần Mộc với trang phục nghiêm túc mở miệng:
- Đại hội luyện đan sư lần này chính là cơ hội để các luyện đan sư trẻ tuổi một lần so tài và học tập, cũng là cơ hội thuc đẩy Đan Minh ba nước càng phồn vinh tiến lên, hi vọng các vị cố gắng quý trọng cơ hội lần này, lấy ra thái độ và thực lực tốt nhất của bản thân để ứng phó, khiến cho đại hội lần này được tiến hành viên mãn.
Dừng lại một lát, ánh mắt Trần Mộc nhìn lướt qua mọi người, thần sắc trở nên nghiêm nghị:
- Đại hội luyện đan sư lần này, mong các ngươi an phận thủ thường, nếu như có bất kỳ hành vi gây rối nào, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Hắc Đỉnh thành! Quyết không tha thứ!
Lúc nói lời này, khí thế toàn thân của Trần Mộc đều trở nên khác thường, Trần Mộc vốn thoạt nhìn nho nhã, nói năng có nề nếp, có chút giống như với người đọc sách bảo thủ.
Nhưng lúc này, Trần Mộc thật giống như đã biến thành một người khác, toàn thân lộ ra sát khí nghiêm nghị, tuy rằng hắn chưa từng làm gì cả, lại làm cho người ta phải sợ.
Các luyện đan sư ở lâu trong Hắc Đỉnh thành đều biết, quản lý Hắc Đỉnh thành là do ba người quyết định, Chư Cát Thương ôn hòa khiêm nhường, ở Hắc Đỉnh thành lại có địa vị tối cao, chính là tôn sư của thành chủ.
Trần Mộc nghiêm khắc thận trọng cổ hủ, chính là phụ tá của Chư Cát Thương, quản lý hình luật của Hắc Đỉnh thành, có thể nói là có quyền lực cực lớn, đồng thời đối với xử phạt người vi phạm giới luật của Hắc Đỉnh thành, luôn luôn áp dụng thủ đoạn trừng phạt nghiêm khắc trọng hình, khiến người ta sợ hãi.
Đã từng có một đám luyện đan sư từ bên ngoài đến, ỷ vào mình có vài phần thủ đoạn, đồng thời người đông thế mạnh, làm loạn ở bên trong Hắc Đỉnh thành.
Sau đó chưa tới ba ngày, người này đã bị Trần Mộc phái người bắt lại, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người bên trong thành, từng bước một chặt đầu, treo ở trên đầu thành.
Cục diện ngày đó, không ít người trong Hắc Đỉnh thành vẫn còn nhớ được, so sánh với Chư Cát Thương, các luyện đan sư bên trong thành càng e ngại Trần Mộc thân là Phó thành chủ hơn.
Về phần Lục Vô Vi lại là một người kỳ lạ, bình thường chuyện gì cũng không quản, chỉ xuất hiện ở một ít trường hợp cần thiết.
Sau khi Trần Mộc nói xong một ít chuyện cần chú ý, hắn lập tức lui xuống, giao lại sự việc cho Chư Cát Thương tiếp tục.
- Ta nghĩ, chắc hẳn các vị cũng biết, đại hội luyện đan sư lần này sẽ lựa chọn ra ba người được tiến vào Đan Cực tháp, ngoài việc đó ra, trên đại hội lần này, người có biểu hiện xuất sắc nhất có thể nhận được một viên Thái Nguyên đan.
Lời Chư Cát Thương nói ra, lại ném ra một tin tức vô cùng kinh người.
Tất cả mọi người nghe vậy đều xôn xao, ngay cả ba người lão nhân họ Nghiêm, Tô lão cùng với Cốc bà tử đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Rất hiển nhiên, ngay cả ba người bọn họ trước đó cũng hoàn toàn không biết về phần thưởng liên quan tới Thái Nguyên đan.
- Ông trời của ta ơi, lại còn muốn lấy ra một viên Thái Nguyên đan làm thưởng.
- Gia Cát thành chủ từ lúc nào lại trở nên rộng rãi như thế?
- Một viên Thái Nguyên đan đủ để cho những người tuổi trẻ này điên cuồng.
...
Không ít người bàn luận ầm ĩ, trong lời nói đều lộ ra vẻ kinh ngạc và hâm mộ.
Thái Nguyên đan chính là đan dược ngũ phẩm, chỉ có luyện đan sư ngũ đỉnh mới có khả năng chế luyện ra, hơn nữa dược hiệu của Thái Nguyên đan có thể khiến cho người dùng lập tức đột phá hai cảnh giới nhỏ, đồng thời rèn luyện toàn thân, khiến cho căn cơ càng vững chắc, sẽ không xuất hiện vấn đề nâng cao quá nhanh khiến cảnh giới không vững.
- Còn nữa, luyện đan sư thu được Thái Nguyên đan có thể đi tới Đan Minh Huyền quốc, tiến hành một năm bồi dưỡng.
Chư Cát Thương lại không ngừng nói ra lời nói khiến cho người ta muốn chết.