- Lư sư huynh cố gắng lên!
- Giáo huấn nghiêm khắc tên Phương Lâm cuồng vọng này!
- Lư sư huynh ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình!
…
Lư Cửu Hà vừa xuất hiện, liền đưa tới không ít đệ tử chính thức kêu gào. Hiển nhiên người ủng hộ Lư Cửu Hà nhiều vô cùng.
Mặt Lư Cửu Hà mỉm cười, trong sự vây quanh của mọi người, ung dung đi tới khu vực trung tâm của đan đàn, cúi người hành lễ với lão nhân họ Chu đang đứng trên thạch đài.
Lão nhân họ Chu khẽ gật đầu, nói:
- Phương Lâm còn chưa tới. Lại chờ một lát.
Nghe vậy, trong đám người nhất thời vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Không ít người cảm thấy Phương Lâm quá mức vô lễ. Trưởng lão và Lư Cửu Hà đều đến, ngươi chỉ là một đệ tử hạ đẳng lại còn chưa xuất hiện. Thật sự là quá đáng.
Trên mặt Lư Cửu Hà thu lại nụ cười mỉm, nói với lão nhân họ Chu:
- Trưởng lão, nếu như Phương Lâm chậm chạp không đến, lại phải làm thế nào?
Lão nhân họ Chu nhìn Lư Cửu Hà, thản nhiên nói:
- Lại chờ thêm hai nén hương. Nếu như Phương Lâm không xuất hiện, liền tính hắn chịu thua.
Lư Cửu Hà có hơi bất mãn. Tại sao phải chờ hai nén hương? Chờ một nén hương không được sao?
Nhưng đây là quyết định của Chu trưởng lão, Lư Cửu Hà hắn cũng chỉ có thể oán giận ở trong lòng vài câu.
Rất nhanh, một nén hương trôi qua, Phương Lâm vẫn chưa thấy xuất hiện. Trong đám người, tiếng bàn luận lớn hơn nữa. Ngay cả những đệ tử Đan Đồng trong lòng lặng lẽ ủng hộ Phương Lâm, cũng nghi ngờ có phải Phương Lâm lâm trận rút lui hay không.
Lư Cửu Hà đứng ở trên đan đàn, nụ cười trên mặt lại dần dần lộ rõ. Lại chờ một nén hương nữa, nếu như Phương Lâm vẫn không xuất hiện, vậy mình lại không chiến mà thắng.
Tuy rằng không chiến mà thắng có chút đáng tiếc, nhưng ít ra bảo vệ được mặt mũi của mình và Bách Niên Chi. Lúc này Lư Cửu Hà ước gì Phương Lâm không xuất hiện là hay nhất.
Lão nhân họ Chu âm thầm nghi ngờ, tiểu tử Phương Lâm này đã chạy đi đâu? Thế nào đến giờ còn chưa thấy mặt? Chẳng lẽ hắn thật sự lâm trận lùi bước? Không phải chứ.
Ở phía xa quan tâm cuộc so tài này, hai người Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến cũng âm thầm bối rối. Mạnh Vô Ưu thậm chí muốn đi tới viện của Phương Lâm tìm Phương Lâm.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, hai người Triệu Đăng Minh và Ngô Chấn lại lộ ra vẻ mặt tươi cười. Phương Lâm không xuất hiện hợp với ý của bọn họ.
Nén hương thứ hai cũng đang chậm rãi thiêu đốt, dần dần qua hơn phân nửa. Lúc này sắp giữa trưa, Phương Lâm vẫn không thấy xuất hiện.
Bốn phía xung quanh lục tục có người rời đi. Bọn họ cho rằng Phương Lâm sẽ không xuất hiện, cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Nhưng khi tất cả mọi người cảm thấy Phương Lâm không dám xuất hiện, Phương Lâm lại một đường chạy chậm chen vào đoàn người.
- Thật ngại quá! Ngủ quá say, đã dậy muộn. Không có tới muộn chứ?
Phương Lâm cười hì hì nói.
Mọi người bất đắc dĩ một hồi. Cho dù là Chu trưởng lão ở trên thạch đài, sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
- Đùa gì vậy? Chúng ta đều đang chờ hắn, hắn tự nhiên còn đang ngủ?
- Quả thực không để đám người chúng ta vào mắt, thật sự vô lễ!
- Người như thế đáng lẽ nên trực tiếp chịu thua đi. Còn qua làm gì cho mất mặt xấu hổ?
…
Trong lúc nhất thời, bởi vì lời Phương Lâm nói khiến cho không ít người công khai lên án. Mỗi một người giận không kìm chế được, giống như nhận sỉ nhục vô cùng lớn.
Sắc mặt Lư Cửu Hà thâm trầm, nói:
- Phương Lâm, tất cả mọi người đang đợi ngươi, ngươi lại tới muộn như vậy, muốn bị tội gì?
Phương Lâm liếc mắt nhìn Lư Cửu Hà, bĩu môi nói:
- Sư huynh tới sớm như thế làm cái gì? Nói rõ là giữa trưa bắt đầu, sáng sớm sư huynh đã tới, cố ý muốn gây khó dễ cho ta sao?
Biểu tình Lư Cửu Hà vô cùng đặc sắc. Lại còn có người nào như ngươi không? Rõ ràng là bản thân ngươi tới muộn, còn nói ngược lại ta. Làm người làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Chu trưởng lão có phần không nhìn được, ho khan một tiếng, giả vờ răn dạy nói:
- Phương Lâm, bản tọa ở chỗ này chờ ngươi lâu như vậy, ngươi quá đáng rồi.
Phương Lâm vội vàng xin lỗi Chu trưởng lão. Chu trưởng lão cũng không nói gì thêm. Đối với loại hành vi tới muộn này của Phương Lâm, hắn lại mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lư Cửu Hà hừ một tiếng, cũng không có dây dưa thêm nữa. Cuộc so tài chân chính là ở trên phương diện luyện đan, mà không phải trên miệng lưỡi.
Chu trưởng lão nhìn xung quanh, ra hiệu mọi người yên tĩnh trở lại.
Khi tiếng ầm ĩ trong toàn bộ đan đàn dần dần biến mất, Chu trưởng lão cao giọng nói:
- Hôm nay, lão phu ở đan đàn chủ trì cuộc so tài luyện đan giữa Lư Cửu Hà cùng Phương Lâm. Lư Cửu Hà thắng, Phương Lâm lại xin lỗi Khang Lộc. Phương Lâm thắng, Bách Niên Chi sẽ thuộc về Phương Lâm. Hai người các ngươi đã hiểu rõ chưa?
Phương Lâm cùng Lư Cửu Hà đều là gật đầu, điểm này không thể nghi ngờ, sớm đã nói rõ ràng.
Chu trưởng lão còn nói thêm:
- Lần này so tài, lấy Ngưng Huyết đan làm đề. Bản tọa sẽ cung cấp cho các ngươi nguyên liệu. Lò luyện đan các ngươi tự mình chuẩn bị. Thời hạn là sáu canh giờ. Bắt đầu đi.
Vừa dứt lời, Lư Cửu Hà liền vỗ túi Cửu Cung. Một lò luyện đan màu xanh nhạt ầm một tiếng rơi xuống trước người của hắn.
- Đây là Thanh Nham đỉnh, hình như chỉ có đệ tử thượng đẳng mới có khả năng nắm giữ.
- Cũng không phải. Đệ tử thượng đẳng cũng không phải mỗi người có một Thanh Nham đỉnh, mà cần phải đi tới Đan các đổi.
- Không sai. Thanh Nham đỉnh này ở Đan các xem như là lò luyện đan tương đối đắt. Chỉ có đệ tử thượng đẳng có vốn liếng phong phú, mới có thể lấy được.
- Lư sư huynh xem ra quá coi trọng so tài lần này. Ngay cả Thanh Nham đỉnh cũng đã lấy ra.
- Phương Lâm vừa mới trở thành đệ tử hạ đẳng, chắc hẳn chỉ có thể sử dụng Hắc Thạch đỉnh bình thường nhất tới luyện đan.
- Nhất định phải thua, không có gì cần thảo luận.
…
Lư Cửu Hà vừa lấy ra Thanh Nham đỉnh, liền khiến cho rất nhiều người cảm thấy thương tiếc Phương Lâm. Nhưng nhiều người lại chế giễu Phương Lâm. Ngươi chính là một đệ tử hạ đẳng, không biết tự lượng sức mình muốn khiêu chiến đệ tử thượng đẳng. Hiện tại một cái Thanh Nham đỉnh của Lư Cửu Hà cũng đủ để cho Phương Lâm ngươi biết khó mà lui đi?
Lư Cửu Hà khinh miệt liếc mắt thoáng nhìn Phương Lâm. Chính là cái nhìn này, khiến cho Lư Cửu Hà hoàn toàn sửng sốt.
Chỉ thấy trước người Phương Lâm xuất hiện một lò luyện đan với ánh vàng rực rỡ. Trong lúc ánh sáng màu vàng lóe lên, quả thực sáng mù hai mắt Lư Cửu Hà.
Mọi người ở xung quanh cũng vang lên tiếng kêu kinh ngạc. Những người vừa rồi còn đang thảo luận về Thanh Nham đỉnh, lúc này hoàn toàn bị Kim Viêm đỉnh Phương Lâm móc ra làm kinh hãi, há hốc mồm một câu cũng không nói ra được.
- Đây… đây… lò luyện đan này làm sao lại đột nhiên xuất hiện vậy?
Một đệ tử Đan Đồng ngốc nói.
Bên cạnh một đệ tử chính thức liếc mắt xem thường nhìn hắn, nói:
- Chợt xuất hiện cái đầu ngươi ấy. Đây là Kim Viêm đỉnh.
Nói xong, trên mặt đệ tử chính thức này nhất thời lộ vẻ hâm mộ.
- Đây chính là Kim Viêm đỉnh. Bên trong Đan các hình như chỉ có năm cái. Đệ tử thượng đẳng cũng không có tư cách đổi được. Trước đó đã nghe nói Phương Lâm được thủ tọa ban thưởng một cái lò luyện đan thượng hạng, không ngờ là Kim Viêm đỉnh. Thật khiến ta hâm mộ chết đi được!
Đệ tử chính thức này thì thào tự nói.
Lư Cửu Hà kinh ngạc nhìn Kim Viêm đỉnh trước người Phương Lâm, lại nhìn Thanh Nham đỉnh của mình, nhất thời có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt hận không thể chui vào khe nứt.
Điều này quá khinh người. Ta lấy ra Thanh Nham đỉnh, chính là để công kích Phương Lâm ngươi. Ngươi trở tay lại móc ra Kim Viêm đỉnh. Đây quả thực là đang tát bôm bốp lên trên mặt mình.
Lư Cửu Hà rất phiền muộn, phần nhiều hơn lại là hâm mộ đố kị. Dựa vào cái gì ngươi một đệ tử hạ đẳng là có thể nắm giữ Kim Viêm đỉnh. Còn ta chịu khổ nhiều năm trở thành đệ tử thượng đẳng, lại chỉ có thể sử dụng Thanh Nham đỉnh?
Phương Lâm xoa xoa Kim Viêm đỉnh, cố ý lớn tiếng thở dài nói:
- Ai, không có lò luyện đan gì tốt, chỉ có thể chịu đựng sử dụng Kim Viêm đỉnh này.