- A?
Phương Lâm lập tức lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Dương Phá Quân nhìn Dương Vạn Sơn, thấy người này cũng không có bất kỳ phản ứng nào, lập tức lại nói:
- Ở nơi sâu nhất trong Ngự Thú viên, giam giữ hai con yêu thú tứ biến, thực lực cực kỳ cường hãn, là gia gia thái thượng hoàng và rất nhiều cao thủ của hoàng thất liên thủ trấn áp.
Nghe vậy, Phương Lâm cảm thấy hứng thú. Yêu thú cảnh giới tứ biến, đây chính là tương đương với võ giả nhân tộc cảnh giới Linh Mạch, cao thủ Thiên Nguyên ở trước mặt yêu thú cảnh giới tứ biến hoàn toàn chính là chuyện một tát đập chết.
Phương Lâm không nghĩ tới, ở trong Ngự Thú viên nho nhỏ này của hoàng thất, lại vẫn giam giữ hai con yêu thú cảnh giới tứ biến cường đại, lẽ nào người của hoàng thất sẽ không sợ có một ngày nào đó hai con yêu thú này chạy ra làm hại mọi người sao?
- Ha hả, chắc hẳn Phương Lâm cảm thấy rất hứng thú đối với con yêu thú tứ biến, chúng ta liền trực tiếp qua xem thử đi.
Dương Vạn Sơn cười nói.
Chỉ có điều Dương Phá Quân lại có vẻ do dự:
- Yêu thú tứ biến cực kỳ lợi hại, chúng ta đi, sợ là có chút không quá an toàn.
Dương Vạn Sơn cười ha ha, vỗ nhẹ vào Dương Phá Quân vai:
- Tứ đệ à, ta vẫn cảm thấy ngươi là huynh đệ có lá gan lớn nhất trong chúng ta, thế nào hiện tại ngược lại trở nên nhát gan như vậy? Hai con yêu thú tứ biến này đều bị pháp trận trấn áp, cũng không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Dương Phá Quân bị lời này của Dương Vạn Sơn kích thích, cũng không nói cái gì.
Phương Lâm lại là nhận thấy được một ít điểm khác thường. Hình như Dương Vạn Sơn này rất hi vọng bọn họ đi tới nơi sâu nhất xem hai con yêu thú tứ biến này. Hắn có rắp tâm gì vậy?
Cũng khó trách Phương Lâm sẽ nghĩ như vậy, hắn vẫn cảm thấy Dương Vạn Sơn này không là người tốt lành gì, hiện tại lại dùng lời lẽ cố ý kích thích Dương Phá Quân, đồng thời cổ động bọn họ đi vào nơi sâu nhất Ngự Thú viên, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút dụng ý bất lương.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không nói gì thêm, đây đều là cảm giác và ngờ vực vô căn cứ của mình hắn mà thôi, có thể Dương Vạn Sơn người ta cũng không có tâm tư gì.
Ngay lập tức, đoàn người đi về phía nơi sâu nhất của lồng giam, càng đi sâu vào trong, yêu khí quả nhiên càng thêm nồng đậm mạnh mẽ, mọi người đều cảm nhận được uy áp vô hình, từ bên trong nơi tối tăm sâu thẳm này tràn ngập ra.
Sắc mặt Phương Lâm cũng thay đổi, uy áp nồng đậm như vậy, đây tuyệt đối yêu thú đã ngoài cảnh giới cảnh giới tam biến mới có khả năng có được.
- Trước mặt chính là nơi giam giữ yêu thú tam biến, tổng cộng có mười hai con yêu thú tam biến.
Dương Vạn Sơn chỉ vào lồng giam trước mặt nói.
Đi trong chốc lát, phía trước quả nhiên là xuất hiện mười hai cái lồng giam cực lớn, trong mỗi một tòa lồng giam đều giam giữ một con yêu thú dữ tợn khủng khiếp.
Yêu thú nơi đây đều là đạt tới cảnh giới tam biến, tương đương với võ giả cảnh giới Thiên Nguyên, thực lực cường hãn, tùy tiện một con chạy đến cũng có thể giẫm cho mấy người ở đây thành bánh thịt.
- Mười hai con yêu thú tam biến, mạnh nhất chính là Cương Bối Hùng, toàn thân da thép vô cùng cứng rắn, lực lượng càng cực kỳ khủng khiếp, võ giả cùng cảnh giới sợ rằng không ai có thể với chống lại.
Dương Vạn Sơn nói.
Phương Lâm nhìn lại, quả nhiên ở một tòa trong lồng giam đó hắn nhìn thấy được Cương Bối Hùng hình thể cao lớn đứng dậy cao chừng năm người, một đôi chân gấu cực lớn, dày vô cùng, này nếu như bị vỗ lên một chút, sợ rằng lập tức sẽ bị đập chết.
Phương Lâm nhìn chằm chằm và chân của con Cương Bối Hùng, không khỏi liếm môi một cái.
- Chân gấu, đã lâu không được ăn.
Trong miệng Phương Lâm nói thầm.
Dương Phá Quân ở bên cạnh nghe được Phương Lâm nói thầm, nhất thời biểu tình sửng sốt, lập tức cổ quái nhìn Phương Lâm.
Người này chẳng lẽ điên rồi? Lại còn muốn ăn chân gấu Cương Bối Hùng? Phải biết rằng Cương Bối Hùng này chính là loại nổi tiếng thích ăn thịt người sống.
Giống như nhận thấy được bên ngoài có người, Cương Bối Hùng vốn nhắm mắt lại nằm trên mặt đất ngủ gật, bỗng nhiên thoáng cái mở mắt, mở miệng to như chậu máu quay về phía mọi người rít gào.
Gào!!!
Tiếng hô đinh tai nhức óc truyền đến, cho dù là có pháp trận ngăn cản cũng khiến cho mọi người kinh hãi không thôi, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.
- Thật đúng là một con Cương Bối Hùng thuần huyết, đáng tiếc bị nhốt ở chỗ này, mất đi cơ hội tiếp tục trưởng thành.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm tán thưởng.
Người khác không biết, Phương Lâm lại biết, Cương Bối Hùng chính là chủng tộc từ năm tháng cổ xưa còn sống sót, huyết mạch xa xưa.
Ở năm xưa, Cương Bối Hùng thuần huyết trưởng thành đến mức tận cùng, có thể biến thành Liệt Thiên Hùng càng đáng sợ hơn.
Liệt Thiên Hùng thấp nhất cũng là cảnh giới ngũ biến, toàn thân cứng rắn giống như đá, hơn nữa lông tóc giống như kim thép, ngay cả thần binh lợi khí cũng khó có thể lưu lại vết thương gì ở trên người Liệt Thiên Hùng.
Phương Lâm đã từng săn giết qua một con Liệt Thiên Hùng, sử dụng mật gấu và yêu huyết của nó luyện đan, đồng thời bỏ chân gấu vào hầm nát ăn.
Con Cương Bối Hùng trước mắt này chắc là huyết mạch loại tinh khiết khác không thể nghi ngờ, chỉ là bị nhốt ở đây, trở thành thú nuôi nhốt, nói vậy, gần như không bất kỳ khả năng nào có thể tiếp tục lớn lên.
Chỉ có điều cũng khó trách, hoàng thất trấn áp nó ở chỗ này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ khiến cho Cương Bối Hùng này tự nhiên trưởng thành, nếu như tiến hóa thành Liệt Thiên Hùng, vậy hoàng thất ai còn có thể trấn áp hắn? Đã sớm giẫm đạp Hoàng Đô thành đống đổ nát.
- Ừ?
Đúng lúc này, trong túi thú truyền đến một trận dao động. Phương Lâm mở ra nhìn, phát hiện là lông cầu màu vàng kia đang kêu lên ầm ĩ, trên con mắt to đầy vẻ lo lắng.
Phương Lâm nhíu mày, chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, nhìn lại, bốn người trung niên trước vẫn ở sau người Dương Vạn Sơn này, không ngờ đã không thấy bóng dáng.
- Không tốt!
Phương Lâm quát to một tiếng, Dương Phá Quân bên cạnh nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Nhị hoàng huynh của ngươi gài bẫy chúng ta.
Sắc mặt Phương Lâm khó coi nói.
Dương Phá Quân xoay người, phát hiện phía sau một người cũng không thấy, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
- Đi mau!
Phương Lâm cũng không để ý nhiều, vỗ Dương Phá Quân một cái, hai người lập tức theo con đường cũ nhanh chóng quay về.
Nhưng đến chỗ nối liền giữa tầng bên trong và tầng giữa, hai người đều há hốc mồm. Pháp trận lại bị đóng lại.
Nói cách khác, hai người Phương Lâm và Dương Phá Quân bị nhốt ở tầng bên trong cùng của Ngự Thú viên.
- Tại sao có thể như vậy được?
Dương Phá Quân khó có thể tin nổi nói.
Phương Lâm cười lạnh một tiếng:
- Nhị hoàng huynh này của ngươi thực sự có thủ đoạn độc ác, muốn nhốt hai chúng ta đều chết ở chỗ này.
Thần sắc Dương Phá Quân cực kỳ khó coi, trong lòng tức giận dâng lên, móc ra trường thương màu vàng, hung hăng công kích vào lối ra của pháp trận này.
Đáng tiếc, pháp trận này không chút sứt mẻ, Dương Phá Quân dùng hết khí lực, cũng khó có thể chấn động được nó.
- Không nên lãng phí khí lực, chúng ta không phá nổi pháp trận này, hơn nữa phía sau còn có chuyện khó giải quyết hơn sắp tới.
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Phá Quân sửng sốt, không rõ Phương Lâm nói vậy là có ý gì.
Phương Lâm xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào lồng giam giam giữ Cương Bối Hùng này. Chỉ thấy màn ánh sáng trên lồng giam này đang dần dần ảm đạm xuống.
- Cái gì?
Dương Phá Quân hoảng sợ biến sắc. Pháp trận này nếu như biến mất, chỉ dựa vào một nhà giam, làm sao có thể nhốt được Cương Bối Hùng khủng khiếp kia?