- A... Ta cũng không nhớ rõ bên trong Ngự Thú viên còn có thú quý như vậy.
Dương Phá Quân có chút nghi ngờ nói.
- Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy con thú này, trước khi tới nơi này, ta cũng chưa từng chú ý tới.
Dương Vạn Sơn nói.
Phương Lâm cũng không có để ý, là gì cũng không sao, mấu chốt là tiểu tử này thật sự rất đáng yêu, khiến cho Phương Lâm hoàn toàn không động đậy được.
Thấy Phương Lâm vẫn nằm úp sấp ở chỗ này không muốn rời đi, mọi người cũng có phần bất đắc dĩ, không ngờ Phương Lâm còn có một phương diện như vậy, thật sự có phần khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Xèo xèo!
Con thú nhỏ cầu lông bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, trong đôi mắt to mang theo vẻ lo lắng, hình như đang ra hiệu gì đó với Phương Lâm.
Phương Lâm cũng nhìn không ra, chẳng qua là cảm thấy con thú lông tròn nhỏ này thật sự thú vị, càng nhìn càng yêu thích, hoàn toàn không muốn rời đi.
- Phương Lâm, nếu như ngươi thật sự thích con thú nhỏ này, lại tặng cho ngươi.
Dương Phá Quân nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Phương Lâm cảm động xoay người lại:
- Thật vậy sao?
Dương Phá Quân không để ý nói:
- Chẳng qua là một con kỳ trân dị thú mà thôi. ở Ngự Thú viên có rất nhiều, cũng sẽ không thiếu một hai con.
Dương Vạn Sơn lại khẽ nhíu mày:
- Tứ đệ, tuy rằng Phương Lâm chính là bằng hữu của hoàng thất ta, nhưng con thú nhỏ này không biết lai lịch thế nào, đưa cho Phương Lâm lung tung, sợ rằng không thỏa đáng lắm.
Dương Phá Quân lấy ra ngọc giản đưa tin, nói:
- Ta hỏi phụ hoàng một chút, nếu như hắn đồng ý, con thú nhỏ này sẽ đưa cho Phương Lâm.
Ngay lập tức, Dương Phá Quân lại sử dụng ngọc giản đưa tin liên lạc với Dương Kiến Nghiệp một hồi.
Thần sắc của Dương Vạn Sơn có chút khó coi, chỉ có điều cũng không có quá mức lộ ra, bốn người phía sau trao đổi ánh mắt với nhau, không nói được một lời.
Sau một lát, Dương Phá Quân lại vừa cười vừa nói:
- Phụ hoàng đã đồng ý, hơn nữa còn nói cho ta biết, con thú nhỏ màu vàng này là nằm trên thân của dị thú khác tiến đến, hoàn toàn không biết lai lịch của nó, nhưng nó bị nhốt ở chỗ này hai năm, lại cũng không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, sẽ không có tính công kích gì.
Dương Vạn Sơn mỉm cười:
- Nếu phụ hoàng cũng đồng ý, vậy vi huynh tất nhiên cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Vẻ mặt Phương Lâm hưng phấn, xoa xoa tay nhìn con thú nhỏ màu vàng ở bên trong pháp trận này.
Dương Phá Quân đi tới trước pháp trận, lấy ra một lệnh bài, đặt ở trên màn ánh sáng pháp trận, nhất thời màn ánh sáng pháp trận biến mất một miếng nhỏ, con thú nhỏ màu vàng này thoáng cái lao ra ngoài phần lộ ra.
Phương Lâm một tay nâng nó ở trong tay. Vừa vào tay hắn càng cảm giác được thân thể của con thú nhỏ màu vàng này cực kỳ mềm mại, giống như một quả cầu thịt nhỏ, có thể tùy ý bóp nặn.
Con thú nhỏ màu vàng ngồi ở trong tay của Phương Lâm, cũng không khiếp sợ, chỉ là lại kêu lên hai tiếng, chớp chớp đôi mắt, hình như hết sức tò mò về Phương Lâm.
Phương Lâm xoa xoa đầu nhỏ của nó, trong miệng thì thầm:
- Nhìn ngươi toàn thân đều là lông vàng, ta gọi ngươi là Tiểu Kim.
Ai ngờ quả cầu lông này tự nhiên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, dường như vô cùng bất mãn đối với cái tên Phương Lâm đặt.
Phương Lâm cười ha ha một tiếng:
- Ta sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Kim.
Nói xong, hắn liền bỏ nó vào trong túi thú giắt bên thắt lưng.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Phương Lâm nhận được một con thú nhỏ đáng yêu, tuy rằng nhìn như không có tác dụng gì, nhưng tâm tình của hắn đặc biệt không tệ, bước đi cũng nhảy nhót, nếu không có người ở đây, hắn cũng muốn khẽ khẽ hát vang.
Đám người Dương Vạn Sơn đều có phần bất đắc dĩ, thế nào lại cảm giác Phương Lâm này có chút không quá bình thường, nhận được một con thú nhỏ không dùng được còn cao hứng như thế, thực sự khó có thể lý giải được.
Bọn họ tất nhiên sẽ không lý giải được. Phương Lâm đối với những con thú có bề ngoài nhỏ nhắn đáng yêu là có yêu thích tới mức nào. Kiếp trước Phương Lâm cho dù bản thân là Đan Tôn, ở trong chỗ ở của mình cũng nuôi rất nhiều thú nhỏ đáng yêu.
Kỳ trân dị thú bên trong Ngự Thú viên coi như khiến cho Phương Lâm mở rộng tầm mắt, phương diện này có rất nhiều dị thú hắn cũng chưa từng thấy qua, ví dụ như thứ gì đó có hình dáng giống như gậy trúc, lại có một con rắn lạ, còn có con ếch có ba mắt, dù sao lại không có gì bình thường.
So ra, Phương Lâm nhận được con thú nhỏ màu vàng này, xem như là đặc biệt bình thường trong đó, ngoại trừ đáng yêu ra, sẽ không có đặc điểm gì khác.
Từng tầng giữa thông qua một đạo pháp trận, chính là đi tới tầng trong cùng của Ngự Thú viên.
Ở chỗ này, tất cả tồn tại giam giữ đều là yêu thú, không có bất kỳ một con thú tầm thường nào. Vừa tiến vào đây trong nháy mắt, Phương Lâm lập tức cảm nhận được yêu khí lạnh tới thấu xương, có một loại cảm giác như trở lại nghĩa địa vạn thú.
Đương nhiên, yêu khí ở đây so với nghĩa địa vạn thú, vẫn là Tiểu Vu gặp Đại Vu, hoàn toàn không có gì có thể so sánh được. Chắc hẳn một trăm Ngự Thú viên cũng không nhất định có thể so sánh được với một nghĩa địa vạn thú.
- Phương Lâm, yêu khí nơi đây rất nặng, ăn viên thuốc này sẽ dễ chịu hơn.
Dương Vạn Sơn đưa một viên đan dược tới, bản thân bọn họ cũng ăn một viên.
Phương Lâm mỉm cười, không tiếp nhận đan dược:
- Cảm ơn lòng tốt của nhị hoàng tử, chỉ có điều yêu khí ở đây không có ảnh hưởng gì đối với ta.
Dương Phá Quân cũng quay đầu lại nói với Dương Vạn Sơn:
- Nhị hoàng huynh có chỗ không biết. Ta với Phương Lâm đều xông qua nghĩa địa vạn thú, yêu khí nơi đó mới gọi là khủng khiếp, so sánh một chút, yêu khí ở đây không đáng kể chút nào.
Sắc mặt của Dương Vạn Sơn xấu hổ, trong lòng hơi giận, ngươi nói ngươi là có ý gì? Hai người các ngươi không sợ yêu khí ở đây, không phải ta có vẻ quá yếu sao?
Chỉ có điều Dương Vạn Sơn dù sao cũng là người thông minh, rất dễ dàng che giấu đi.
Tầng ngoài và tầng giữa của Ngự Thú viên đều là rừng cây. Nhưng đến tầng bên trong lại là một bức cảnh tượng khác.
Ngục giam!
Không sai, tầng bên trong của Ngự Thú viên này là một ngục giam u ám lạnh như băng, lồng giam giống như được chế tạo bằng tinh thép lớn bằng cánh tay, mỗi một lồng giam đều tách riêng, tất cả yêu thú bị giam giữ bên trong.
Gào gào gào!!!
Ngao ngao ngao!!!
Ầm ầm ầm!!!
Giống như nhận được khí tức của con người, nhà giam vốn vẫn hết sức yên tĩnh, đột nhiên bạo phát ra đủ loại tiếng.
Tiếng yêu thú kêu gào, tiếng gầm gừ, cùng với tiếng đập vào nhà giam liên tiếp vang lên, giống như luyện ngục nhân gian, người bình thường nếu như đi tới nơi này, sợ rằng đã sớm khiếp sợ tới tiểu cả ra quần.
- Không sao, nhà giam ở đây đều lấy tinh thép bách luyện đúc ra, còn có pháp trận gia cố, bọn chúng không xông ra được.
Dương Vạn Sơn vừa cười vừa nói.
Mọi người dọc theo lối đi, tiến về phía trước đi, trong lồng giam hai bên giam giữ rất nhiều yêu thú khác nhau, chúng đều dùng ánh mắt oán hận, hung bạo nhìn chằm chằm vào đám người Phương Lâm.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng phát hiện ra, yêu thú ở đây hình như thường có cảnh giới không cao, phần lớn đều là yêu thú cảnh giới nhất biến, nhị biến vẫn không nhìn thấy bất kỳ một con yêu thú cảnh giới tam biến nào.
- Ở đây không có yêu thú cảnh giới tam biến sao?
Phương Lâm không khỏi hỏi.
Dương Phá Quân nói:
- Tất nhiên là có, chỉ có điều yêu thú tam biến mạnh hơn cường giả Thiên Nguyên, cho nên đều bị giam giữ ở chỗ sâu hơn.
Phương Lâm lại hỏi:
- Nơi này có yêu thú ngoài cảnh giới tam biến hay không?
Nghe vậy, thần sắc Dương Phá Quân khẽ biến:
- Có!