Trên mặt Dương Vạn Sơn mỉm cười, ung dung chậm rãi tiến đến. Ở phía sau hắn có bốn nam tử trung niên, đều là mặc quan phục, hiển nhiên là quan to của triều đình Đại Càn, nếu không cũng không có tư cách đi cùng Dương Vạn Sơn.
Phương Lâm và Dương Phá Quân đứng dậy, đều là ôm quyền hành lễ về phía Dương Vạn Sơn.
- Nhị hoàng huynh, chúng ta đang nói chuyện phiếm.
Dương Phá Quân cung kính nói.
Dương Vạn Sơn nhìn Phương Lâm, lại nhìn Dương Phá Quân, cười nói:
- Vừa lúc gặp phải các ngươi, không bằng chúng ta đang đi vào Ngự Thú viên đi dạo, được không?
- Ngự Thú viên?
Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ nghi hoặc.
Dương Phá Quân giải thích:
- Bên trong hoàng thành xây dựng một vườn, bên trong nuôi nhốt rất nhiều kỳ trân dị thú, xem như là một chỗ du ngoạn rất tốt.
Dương Vạn Sơn mỉm cười nói:
- Phương Lâm vẫn là lần đầu tiên tới Hoàng Thành, tất nhiên phải du ngoạn một hồi, bằng không chẳng phải là uổng phí một chuyến đi tới đây sao?
Phương Lâm nghe vậy, cũng không từ chối. Dù sao hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi lòng vòng cũng tốt.
Ngay lập tức, đoàn người đi về phía Ngự Thú viên, trong lúc đó Phương Lâm cũng làm quen với bốn người trung niên đi phía sau lưng Dương Vạn Sơn. Quả nhiên đều là triều đình quan to, có địa vị rất cao ở trong triều đình.
Hơn nữa, Phương Lâm nhìn ra được bốn quan viên này chắc là tâm phúc thân tín của Dương Vạn Sơn, trong lời nói cử chỉ đều là lấy Dương Vạn Sơn làm đầu.
Đồng thời, Phương Lâm chú ý thấy bốn người này mơ hồ có sự thù địch với Dương Phá Quân, tuy rằng vô cùng nhỏ, nhưng Phương Lâm vẫn có thể nhận thấy được.
Dương Phá Quân thân là một kẻ vũ phu, thần kinh tương đối thô, tất nhiên là không nhạy bén bằng Phương Lâm, hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường.
Mọi người đi hơn nửa canh giờ, mới đến được cái gọi là Ngự Thú viên này.
Chỉ thấy bên ngoài Ngự Thú viên có rất nhiều thủ vệ thân mặc giáp đỏ, khí tức của mỗi người nội liễm, có vẻ cực kỳ không tầm thường.
- Bởi vì Ngự Thú viên chính là trọng địa, đề phòng yêu thú bên trong chạy ra, cho nên tất cả người trấn thủ nơi đây đều là cao thủ.
Dương Vạn Sơn nhìn ra được Phương Lâm kinh ngạc, cười giải thích.
- Bên trong còn có yêu thú sao?
Phương Lâm nghe vậy càng kinh ngạc hơn, hắn còn tưởng rằng bên trong Ngự Thú viên này chỉ có một chút kỳ trân dị thú mà thôi, không nghĩ tới ngay cả yêu thú cũng có.
- Ha ha, nếu như không có yêu thú, nơi đây đối với đám người chúng ta lại không có lực hút gì.
Dương Vạn Sơn cười nói.
Phương Lâm gật đầu, cũng đúng là như thế, hắn ngay từ lúc đầu đã không có hứng thú lắm với Ngự Thú viên này, nhưng nghe nói bên trong còn có một vài yêu thú, thoáng cái hắn lại trở nên hăng hái, rất muốn mở mang kiến thức một hồi.
- Ra mắt hai vị điện hạ!
Thị vệ trưởng mặc giáp đỏ canh giữ ở viên lối vào của Ngự Thú viên hành lễ với Dương Vạn Sơn cùng Dương Phá Quân.
Dương Vạn Sơn gật đầu, nói:
- Chúng ta muốn vào vườn du ngoạn, vẫn mong Mạc thống lĩnh mở cửa.
Người thống lĩnh cao lớn kia nghe vậy, gật đầu, lập tức móc ra một lệnh bài, đặt ở trong miệng của một bức tượng thú đặt ở bên cạnh lối vào, vừa lúc phù hợp.
Chỉ thấy một trận ánh sáng chớp động. Màn ánh sáng vốn che kín lối vào này đã biến mất.
- Hai vị điện hạ mời.
Mạc thống lĩnh nhường đường, làm ra tư thế mời vào.
Dương Vạn Sơn đi ở đằng trước, Phương Lâm và Dương Phá Quân ở phía sau, bốn người thân tín của Dương Vạn Sơn đi ở cuối cùng.
Chỉ có điều một người nam tử trung niên trong đó lại trao đổi ánh mắt với Mạc thống lĩnh. Trong mắt hai người đều mang theo vài phần thâm ý.
Tiến vào Ngự Thú viên lại là một cảnh tượng khác hẳn.
Đập vào mắt đều là rừng cây rậm rạp. Một đám người bọn họ đi ở trong rừng, trên con đường nhỏ được lát bằng đá cuội. Bốn phía xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng rít gào của một vài mãnh thú.
- Ngự Thú viên này có ba tầng, tầng ngoài đều là một ít mãnh thú tầm thường có thể thấy được trong núi. Tầng giữa lại là kỳ trân dị thú tương đối hiếm thấy. Tầng bên trong chính là nơi giam giữ yêu thú.
Dương Vạn Sơn vừa đi vừa nói chuyện.
- Chúng ta đi tới chỗ này, không có mãnh thú nhảy ra công kích chúng ta sao?
Phương Lâm nháy mắt hỏi.
Dương Vạn Sơn mỉm cười. Không đợi hắn giải thích, từ một phía trong rừng rậm đột nhiên có một con báo vằn xông tới, lao thẳng về phía mọi người.
Phương Lâm đang muốn ra tay, đã thấy những người khác đều không có bất kỳ động tác gì.
Ầm!
Con báo săn này thoáng cái đụng vào trên màn ánh sáng, nức nở một tiếng, xám xịt chui trở về trong rừng rậm.
- Hóa ra hai bên đường này đều có pháp trận.
Phương Lâm kinh ngạc nói.
- Ở đây dù sao cũng là vườn của hoàng gia, tất nhiên sẽ làm tốt tất cả các biện pháp.
Dương Phá Quân nói.
- Tứ hoàng tử nói không sai. Ở đây chỉ là tầng ngoài, cường độ pháp trận vẫn tính là bình thường, chỉ để ngăn cản những mãnh thú kia lao tới. Nếu như đến tầng bên trong, pháp trận nơi đó mới gọi nghiêm mật, chỉ có điều những yêu thú đó vẫn sẽ thường xuyên công kích pháp trận, muốn chạy ra khỏi Ngự Thú viên.
Một nam tử trung niên nói.
Vẻ mặt Phương Lâm hiếu kỳ:
- Vậy có yêu thú nào từng trốn ra hay không?
Nam tử trung niên kia mỉm cười, lắc đầu nói:
- Theo ta được biết, chắc là không.
Dương Vạn Sơn nói:
- Không phải là không có. Hơn mười năm trước lại có một con yêu thú vô cùng lợi hại từ tầng bên trong trốn thoát, còn giết một đội thủ vệ cung thành, chỉ có điều cuối cùng bị cao thủ hoàng cung trấn áp, lập tức giết chết nó.
Dương Phá Quân nói tiếp:
- Chỉ có điều đây đã là chuyện hơn mười năm trước. Có người nói lần đó, sau khi bất ngờ phát sinh, tầng pháp trận bên trong lại được gia cố qua, sau đó mấy năm nay không có bất kỳ yêu thú nào từng trốn ra được.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện trời đất, bầu không khí vô cùng hài lòng, bất tri bất giác chính là đi vào tầng bên trong.
- A? Đây là cái gì?
Phương Lâm nhìn dị thú cách đó không xa đang nằm ở trên cây, hiếu kỳ hỏi.
Dị thú này có ba cái tay, chỉ có điều cái tay thứ ba lại mọc ở trên đỉnh đầu, hình dáng bên ngoài giống như tay, nhưng cảm giác nên sử dụng râu để hình dung thì càng thích hợp hơn.
- Con thú này tên là Xúc Thiên, cực kỳ hiếm thấy, hình như là năm năm trước vừa bắt vào, còn chưa có thành niên.
Dương Vạn Sơn nói.
- Bộ dạng thật xấu.
Vẻ mặt Phương Lâm ghét bỏ nói.
Mọi người không nói gì. Đây chính là một con kỳ trân dị thú có được hay không? Tuy rằng bộ dạng có hơi kỳ quái, nhưng giá trị chính là cực kỳ xa xỉ, có tư chất trở thành yêu thú.
- Oa!
Bỗng nhiên, Phương Lâm quát to một tiếng, chạy tới phía trước cách đó không xa, sau đó ngồi xổm xuống, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào một con vật nhỏ trước mắt.
Chỉ thấy ở trước mặt Phương Lâm là một quả cầu lông lớn bằng nắm tay nằm ở phía trên tảng đá, lộ ra con mắt tròn vo, đầy hiếu kỳ nhìn Phương Lâm.
Quả cầu lông này có hai cái chân rất ngắn nhỏ, nếu không nhìn kỹ, cũng khó có thể phát hiện nó lại còn mọc chân.
Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ yêu thích, mắt dường như đều xuất hiện ánh sáng, hận không thể đưa tay ra sờ tiểu tử lông xù này.
Tiểu tử này cũng hoàn toàn không khiếp sợ, lại cứ như thế cách pháp trận nhìn Phương Lâm, mắt vẫn thỉnh thoảng chớp vài cái.
Mọi người đã đi tới, thấy Phương Lâm giống như tiểu hài tử nhìn con thú nhỏ giống như quả cầu lông nằm trên mặt đất, cũng có chút buồn cười.
- Đây là cái gì?
Đầu của Phương Lâm cũng không ngẩng lên hỏi, hình như sợ mình nhất thời dời mắt đi, động vật nhỏ đáng yêu này sẽ chạy mất.