Lý Thánh Danh nghe vậy, nhất thời giận dữ, sắc mặt trở nên được cực kỳ khó coi, cả đám người Lý gia ở cách đó không xa cũng tức giận không thôi. Ngay cả Lý Chấn Đông, trong mắt cũng có sát cơ lóe lên.
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn đám người Lý gia đối diện, cầm chén trà trong tay lặng lẽ không một tiếng động đặt ở trên bàn, không có bất kỳ lời nói nào, nhưng trong lúc vô hình lại dường như có một uy áp, bao phủ ở trên người đám người Lý gia, hình như chỉ cần bọn họ có bất kỳ động tĩnh khác thường, sẽ nghênh đón mưa rền gió dữ.
- Phương Lâm, ngươi thành công chọc giận ta, rất tốt! Rất tốt!
Lý Thánh Danh nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải lúc này còn chưa có tuyên bố bắt đầu so tài, hắn thật sự muốn xông qua xé Phương Lâm thành mảnh nhỏ.
Phương Lâm đảo mắt:
- Chọc giận ngươi thì làm sao? Dù sao Lý gia các ngươi từ trên xuống dưới có người nào không hận ta sao? Nhưng các người làm gì được ta sao? Có sư phụ ta ở đây, ngươi xem thử gia chủ của các ngươi, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Cách đó không xa Lý Chấn Đông bỗng nhiên vỗ bàn một cái, khiến cái bàn gỗ trước người bị nát bấy, hắn đứng dậy căm tức Phương Lâm.
- Tiểu tử ngươi quá càn rỡ!
Lý Chấn Đông hét lớn, trong mắt có sát cơ lộ ra.
Phương Lâm bị dọa cho giật mình, Lý Chấn Đông này nếu như thật sự phát điên lên, một ngón tay có thể tiêu diệt mình.
Hàn Lạc Vân cười nhạt:
- Lý gia chủ muốn làm cái gì? Ra tay với đệ tử của ta sao?
Lý Chấn Đông xoay đầu lại, tức giận trừng mắt với Hàn Lạc Vân:
- Hắn dám sỉ nhục ta, nếu không để cho ta giết chết hắn, ta với Hàn Lạc Vân ngươi sẽ không yên đâu!
Một đám người của Lý gia cũng khí thế hung hăng. Có Lý Chấn Đông chỗ dựa, bọn họ cũng sẽ không quá mức e ngại Hàn Lạc Vân.
Thần sắc của Hàn Lạc Vân không có biến hóa chút nào, nhưng khí thế lại hoàn toàn không kém gì Lý Chấn Đông, chậm rãi đứng dậy:
- Lý Chấn Đông, không nên thấy người ta cho mặt mũi lại không biết xấu hổ.
Lý Chấn Đông quả thực tức muốn nổ phổ. Bản thân hắn là gia chủ Lý gia, cường giả đỉnh cao của Càn quốc, không ngờ hết lần này tới lần khác bị người sỉ nhục, đổi lại thành ai cũng chịu không nổi.
- Hàn Lạc Vân! Ta không giết được ngươi, lẽ nào ta còn không giết được tiểu súc sinh Phương Lâm kia sao?
Lý Chấn Đông gầm lên phẫn nộ, trong giây lát một chưởng đánh về phía Phương Lâm.
Hàn Lạc Vân lập tức ra tay, ngăn cản một chưởng này của Lý Chấn Đông lại.
Trong lúc hai người sắp ra tay đại chiến, Dương Kiến Nghiệp đứng ra nói:
- Hai vị vẫn đều kìm chế một chút, nơi đây chính là Hoàng Đô, nghĩ lại sau đó hãy làm.
Sắc mặt Lý Chấn Đông tái mét, Hàn Lạc Vân lại mang theo một vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Thấy hai người chắc hẳn không đánh nổi, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Hàn Lạc Vân và Lý Chấn Đông này đánh nhau, chỉ sợ là sẽ kinh động tới toàn bộ Càn quốc.
- Lý gia chủ, xem ra đầu óc của ngươi vẫn tương đối tỉnh táo.
Hàn Lạc Vân thoáng hiện ra vẻ giễu cợt nói.
Vẻ mặt Lý Chấn Đông thâm trầm, ngồi về vị trí của mình. Chỉ có điều ai cũng nhìn ra, lúc này Lý Chấn Đông chính là một thùng thuốc nổ, sợ rằng động cái sẽ bạo phát.
Đám người Lý gia mỗi người đều nén giận, nhưng Lý Chấn Đông cũng tỉnh táo lại, bọn họ tự nhiên cũng không thể lại làm gì.
Lý Chấn Đông kìm chế như vậy, cũng bởi vì kiêng kỵ Dương Kiến Nghiệp liên thủ với Hàn Lạc Vân, hắn không sợ bất kỳ người nào trong hai người, nhưng nếu như Dương Kiến Nghiệp liên thủ với Hàn Lạc Vân, vậy Lý Chấn Đông tuyệt đối không phải là đối thủ.
Hơn nữa nơi này là Hoàng Đô, cao thủ của hoàng thất nhiều như mây, chỉ cần Dương Kiến Nghiệp vung cánh tay lên một cái, hoàn toàn có năng lực khiến tất cả đám người Lý gia đều ngã ở chỗ này.
Giờ phút này, Lý Chấn Đông cực kỳ hối hận, thế nào lại không đợi thêm một ít cao thủ của gia tộc tới đây, nói vậy, cũng sẽ vững lòng hơn.
Cục diện giương cung bạt kiếm nóng nảy này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, khiến cho Phương Lâm gây ra tất cả những điều này, lại giống như người không có liên quan, cười híp mắt đứng ở trong võ trường.
Đối diện với hắn, Lý Thánh Danh này chính là không có cách nào giữ vững bình tĩnh giống như Phương Lâm vậy, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đánh bại Phương Lâm, khiến Phương Lâm bị hung hăng giẫm xuống dưới chân, khiến cho Phương Lâm mất hết mặt mũi, khiến cho Tử Hà tông mất hết mặt mũi.
- Bắt đầu đi.
Giọng nói của Dương Kiến Nghiệp vừa cất lên, Lý Thánh Danh này chính là không kịp chờ đợi vọt tới.
Phương Lâm cười hì hì, lấy gậy xương lớn ra, đập một gậy về phía Lý Thánh Danh hung hăng xông tới.
Lý Thánh Danh không tránh né chút nào, từ bên trong túi Cửu Cung lấy ra một thanh búa lớn, hung hăng vung lên.
Ầm!!!!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, gậy xương lớn của Phương Lâm và búa lớn của Lý Thánh Danh hung hăng va chạm vào nhau, chấn động tới mức màng tai người ong ong vang dội.
Chỉ thấy sắc mặt Phương Lâm thoáng đổi, thân hình liên tục lùi về phía sau vài bước, mà Lý Thánh Danh này cũng chênh lệch không bao nhiêu, lui về phía sau mấy bước, nhưng trong tay hắn lập tức cầm cái búa lớn vọt tới.
- Lực lượng thật kinh người!
Phương Lâm âm thầm nói một tiếng, hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, cũng giơ gậy xương lớn lên nghênh đón.
Ầm ầm ầm!!!
Thế tấn công của hai người được triển khai, một người giơ gậy xương lớn, một người vung búa lớn, nhìn thế nào cũng có sức sống mạnh mẽ.
Mà hai người giao đấu cũng đặc biệt sôi nổi, mỗi lần giao phong đều sẽ khiến cho trong tai người ta chấn động.
Bất luận là Phương Lâm hay Lý Thánh Danh này, đều lấy lực lượng thuần túy ra đối đầu, thậm chí ngay cả nội kình cũng không có sử dụng.
Phương Lâm âm thầm chấn động kinh ngạc. Lý Thánh Danh này có thực lực quả nhiên không phải tầm thường, thảo nào lại được lựa chọn tới tranh đoạt vị trí dự bị này, sợ là hoàn toàn không kém gì Lý Thông Thiên đã chết ở trong hang động vô tận dưới lòng đất.
Nhất là lực lượng thân thể của Lý Thánh Danh này, cho dù Phương Lâm luyện hóa tinh huyết bất diệt, nắm giữ lực lượng có thể so sánh với yêu thú, nhưng cũng khó chiếm được thượng phong gì.
Hơn nữa cây búa lớn trong tay Lý Thánh Danh, mỗi lần vung lên, đều có từng trận gió đập vào mặt, hình như cũng là một món bảo vật không tệ.
Nếu như không phải gậy xương lớn của Phương Lâm vô cùng cứng rắn, binh khí tầm thường, sợ là căn bản lại nhịn không được chống đỡ được công kích của cái búa lớn này.
Phương Lâm giật mình, mà Lý Thánh Danh này cũng kinh hãi không thôi. Hắn rất có lòng tin đối với lực lượng của chính mình, cho dù là đối mặt với Lý Quan Tâm mạnh nhất Lý gia, ở trên phương diện lực lượng thuần túy, đều phải kém hơn Lý Thánh Danh một bậc.
Lý Thánh Danh tự hỏi, phóng tầm mắt ra người cùng thế hệ trong toàn bộ Càn quốc, ngoại trừ đại hoàng tử Đại Càn quốc Dương Huyền Phong ra, chắc hẳn là không có người nào có thể thắng nổi mình ở trên phương diện lực lượng.
Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn va chạm tới Phương Lâm, một luyện đan sư, lực lượng tự nhiên hoàn toàn không kém gì mình, đây quả thực là một chuyện khó có thể tin nổi.
Phương Lâm ngươi không phải luyện đan sư sao? Luyện đan sư chắc là loại tay trói gà không chặt mới đúng, thế nào lực lượng lại lớn như thế?
Lý Thánh Danh không nghĩ ra, nhưng hắn chỉ biết một điểm, chính là nhất định phải giẫm Phương Lâm xuống dưới chân.
- Ta thật ra muốn xem thử, lực lượng của ngươi rốt cuộc có thể thắng được ta hay không?
Lý Thánh Danh giận dữ gầm thét lên, trên hai cánh tay mơ hồ có ánh sáng màu đỏ tràn ngập ra, khí tức cả người dường như đều cường thịnh hơn rất nhiều.
Búa lớn lại một lần nữa bổ tới, Phương Lâm đón đánh, nhưng không ngờ lần này lực lượng của đối phương không ngờ vượt xa, thoáng cái lại đánh Phương Lâm bay ra ngoài.
Thấy vậy, trên mặt đám người Lý gia đều lộ ra vẻ sảng khoái, đám người hoàng thất lại mơ hồ lo lắng cho Phương Lâm.
- Ngươi lại chỉ có chút trình độ như vậy thôi sao?
Lý Thánh Danh dữ tợn cười to, giống như mãnh thú hình người, lực lượng mười phần, lần lượt đánh Phương Lâm bay ra ngoài.