- Ha hả, trước lúc đó, đánh cược của chúng ta có phải nên thực hiện hay không?
Hàn Lạc Vân vừa cười khẽ vừa nói.
Nghe vậy, Dương Kiến Nghiệp cười gượng, gương mặt Lý Chấn Đông lại thâm trầm.
- Ai, chúng ta đều xem thường Phương Lâm này.
Dương Kiến Nghiệp nói xong, lấy ra một món bảo vật, bảo thủ hạ đưa qua cho Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân mỉm cười, nhận lấy bảo vật, sau đó nhìn về phía Lý Chấn Đông.
- Lý gia chủ, sẽ không phải nói không giữ lời chứ?
Hàn Lạc Vân thu lại vẻ tươi cười, giọng điệu lạnh lùng nói.
Lý Chấn Đông hừ một tiếng, cho dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi tiếp nhận.
Chỉ thấy Lý Chấn Đông vỗ vào túi Cửu Cung, cũng lấy ra một món bảo vật, ném Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân vung tay lên, bảo vật kia lại vững vàng rơi vào trong tay hắn.
- Cảm ơn Lý gia chủ đã tặng.
Trong miệng Hàn Lạc Vân nói, lại không nhìn liếc mắt bảo vật kia, trực tiếp bỏ vào trong túi, hình như hoàn toàn cũng không để ý xem Lý Chấn Đông đưa ra là thứ gì.
Rất nhanh, hai người của Lý gia bắt đầu nội chiến.
- Phương Lâm, đợi lát nữa cần phải hạ thủ lưu tình đấy.
Dương Vạn Sơn đứng ở bên cạnh Phương Lâm, cười nói với Phương Lâm.
Gương mặt Phương Lâm cười gượng:
- Nhị hoàng tử lại không cần nói giỡn nữa, đợi lát nữa vẫn hi vọng ngài có thể lưu lại cho ta mấy phần mặt mũi, đừng làm cho ta thua quá khó coi là tốt rồi.
Dương Vạn Sơn cười ha ha một tiếng, vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, thoạt nhìn ngược lại tương đối hiền hoà, chỉ có điều Phương Lâm vẫn có thể nhạy cảm nhận thấy được, Dương Vạn Sơn này là một người rất dối trá.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều không giống nhau. Mấy người nhi tử của Dương Kiến Nghiệp này cho Phương Lâm cảm giác tất nhiên cũng khác nhau.
Quen thuộc nhất là Dương Phá Quân, chính là một người lòng dạ ngay thẳng, nói khó nghe một chút chính là người không có tâm cơ gì, từ đầu đến cuối chỉ là vũ phu.
Mà lục hoàng tử Dương Kiếm Phong lại là một tương đối dễ ở chung, tính tình tương đối chân thực.
Dương Phong Trì này lại có vẻ hơi cao ngạo, dường như ai cũng không được hắn để vào mắt.
Về phần Dương Vạn Sơn này nhìn như hiền hoà, trên thực tế lại là người có lòng dạ thâm sâu, trong mắt cất giấu vẻ giả dối và tâm cơ, càng cho người ta có một loại cảm giác dối trá.
Lý gia nội chiến, còn buồn chán hơn so với ở trong tưởng tượng rất nhiều, người thanh niên của Lý gia tên là Lý Đồng, hiển nhiên không dốc hết toàn lực, rất nhẹ nhàng đã bị Lý Thánh Danh này đánh bại.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là bọn họ đã sớm bàn bạc được. Lý Thánh Danh có thực lực tất nhiên cao hơn Lý Đồng, nhưng nếu như nghiêm túc giao đấu, muốn chiến thắng cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Chỉ có điều vì có thể làm cho Lý Thánh Danh giữ lại thực lực, không bị những người khác phát hiện ra thủ đoạn và con át chủ bài của hắn, cho nên Lý Đồng rất dễ dàng bị khiến cho Lý Thánh Danh đánh bại, thuận lợi để cho Lý Thánh Danh đi tranh đoạt vị trí dự bị này.
Tuy rằng làm như vậy có chút không tốt, nhưng người nào cũng không nói ra, dù sao đây là kết quả rút thăm, Lý gia người ta nội chiến, muốn đánh thế nào thì đánh như thế.
Kế tiếp là Dương Vạn Sơn cùng Phương Lâm đánh một trận, lại là tiêu điểm chú ý của mọi người, trong hai người nếu như có ai chiến thắng, lại phải cùng Lý Thánh Danh đi tranh đoạt vị trí dự bị.
Theo gần như phần lớn mọi người thấy, phần thắng của Dương Vạn Sơn rõ ràng là muốn cao hơn Phương Lâm, dù sao Dương Vạn Sơn chính là nhị hoàng tử của Càn quốc, luận về thực lực ở trong rất nhiều hoàng tử, có thể đứng vào trước ba.
Mà Phương Lâm thì sao? Tuy rằng ở sàng lọc vòng thứ nhất hắn có biểu hiện kinh người, ngoài dự liệu của mọi người, nhưng mọi người đều cảm thấy hắn dùng đan dược, nếu như luận về bản lĩnh thật sự, chắc hẳn không phải là đối thủ của Dương Vạn Sơn.
Nhất là đám người hoàng thất, bọn họ càng hiểu rõ thực lực của Dương Vạn Sơn thế nào, cho dù là hoàng tử trưởng Dương Huyền Phong muốn chiến thắng Dương Vạn Sơn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Ở trong này, sợ rằng ngoại trừ Hàn Lạc Vân ra, sẽ không có người nào coi trọng Phương Lâm.
Ngay cả Dương Phá Quân quen thuộc với Phương Lâm, cũng không cho là Phương Lâm có thể đánh bại Dương Vạn Sơn, dù sao đều là hoàng tử, Dương Phá Quân cũng từng so tài cùng Dương Vạn Sơn, coi như là hiểu rõ.
Hai người tới giữa võ trường, hai bên cách nhau mười bước xa, bất luận là Dương Vạn Sơn hay Phương Lâm, đều không có bất kỳ ý định nào coi thường đối phương.
- Phương Lâm, cẩn thận.
Dương Vạn Sơn nhắc nhở một tiếng, đột nhiên lấy ra một thanh trường kiếm với lưu quang nhiều màu, thân hình nhẹ nhảy lên, lao thẳng đến chỗ cả Phương Lâm.
Phương Lâm thấy đối phương vận dụng binh khí, cũng không có nương tay, vỗ vào túi Cửu Cung, một cây gậy xương lớn này với dáng vẻ khoa trương xuất hiện ở trong tay.
Nhìn thấy Phương Lâm không ngờ móc ra một binh khí kỳ quái như vậy, tất cả mọi người đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Ánh mắt Dương Vạn Sơn này chợt giật mình, tốc độ không giảm, một kiếm đâm về phía Phương Lâm.
Phương Lâm không hề dịch chuyển, trực tiếp vung gậy xương lớn lên đập tới.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm cùng lúc vang lên, trong lòng Dương Vạn Sơn này thầm cả kinh, cảm giác được cánh tay nặng xuống, một lực mạnh từ chỗ đối phương truyền đến.
Sau một khắc, Dương Vạn Sơn chính là liên tục lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững.
Phương Lâm mặt không đổi sắc, dưới chân đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, trong tay cầm gậy xương lớn mang theo tiếng xé gió lại một lần nữa vung lên.
Dương Vạn Sơn nhíu mày, vận chuyển nội kình, tốc độ toàn thân tăng mạnh, thoáng cái tránh thoát gậy xương lớn của Phương Lâm.
Lại sau đó, Dương Vạn Sơn xuất hiện ở phía sau Phương Lâm, không sử dụng kiếm, mà một quyền đánh về phía gáy của Phương Lâm.
Nơi này chính là nhược điểm cơ thể người, còn là tử huyệt.
Dương Vạn Sơn tuy rằng thâm hiểm dối trá, nhưng dù sao vẫn e ngại Hàn Lạc Vân ở đây, không thể ra tay độc ác, bởi vậy muốn một quyền đánh vào trên gáy của Phương Lâm, khiến cho Phương Lâm tạm thời mất đi năng lực hành động.
Chỉ có điều hắn hiển nhiên là đánh giá thấp phản ứng của Phương Lâm, Dương Vạn Sơn còn chưa hạ nắm đấm xuống, Phương Lâm trong giây lát quay người lại, cũng là một quyền đánh ra.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau, Dương Vạn Sơn hoàn toàn tự tin, một quyền này hắn chứa đủ nội kình, hắn tin tưởng Phương Lâm trong lúc vội vàng khó có thể tiếp nhận được.
- Cái gì? Sao có thể như vậy được?
- Nhị hoàng tử không ngờ rơi vào hạ phong!
- Phương Lâm này có lợi hại như thế?
...
Nhưng kết quả lại khiến cho Dương Vạn Sơn và tất cả mọi người đều thất kinh.
Thân thể Dương Vạn Sơn không tự chủ được lùi về phía sau, bước chân lảo đảo, tay trái vung quyền này còn cảm giác tê dại từng đợt, trái lại Phương Lâm vẫn là không chút dịch chuyển đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả chân mày cũng không có nhíu một cái.
Lần này lập tức đã nhìn ra được cao thấp.
Dương Vạn Sơn vừa tức vừa buồn bực, hối hận vừa rồi vì sao không cần kiếm, ngay lập tức trong lòng hắn nảy sinh ý định ác độc, cũng không cố kỵ cái gì nữa.
Dương Vạn Sơn hắn muốn thắng! Thắng được Phương Lâm, lại thắng Lý Thánh Danh, đoạt được vị trí dự bị này. Có một cái cơ hội như vậy, hắn có thể ở trên chuyện tranh đoạt vị trí thái tử, có một trợ giúp rất lớn.
Cho nên, Dương Vạn Sơn tuyệt đối phải đánh bại Phương Lâm, nếu như hắn lại thất bại ở đây, vậy hắn sau này càng không có năng lực cùng những hoàng tử khác tranh vị trí thái tử này.
- Nhận của ta một kiếm!
Dương Vạn Sơn gầm khẽ, trường kiếm trong tay bay ra, giống như một con giao long lao ra khỏi, bay thẳng về phía Phương Lâm.
Ánh mắt Phương Lâm khẽ híp lại, gậy xương lớn vừa nhanh vừa độc, đập thanh kiếm bay tới lệch ra ngoài.
Chỉ có điều chính bản thân Phương Lâm cũng không chịu nổi, trên thanh kiếm bay tới này lại ẩn chứa kiếm khí vô cùng sắc bén, cắt ra mấy vết máu trên tay phải của Phương Lâm.