Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 273: Nhân sâm nghìn năm




Nơi sâu nhất trong hang động vô tận dưới lòng đất, nghĩa địa vạn thú biến thành một mảnh đống đổ nát, pháp trận màu vàng kia phát động một đòn cường hãn, phá hủy toàn bộ nghĩa địa vạn thú, vô số thi thể xương cốt của yêu thú biến thành tro bụi, cho dù là mấy thi thể đại yêu cũng ở trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Nhưng duy nhất chỉ có có một gốc cây nhân sâm mọc chân đang vui sướng chạy tới chạy lui ở trong đống đổ nát nghĩa địa vạn thú này, vừa chạy nó còn vừa hấp thu thi khí nồng đậm của nơi đây.

Đây là một gốc cây thi nhân sâm nghìn năm, chính là hấp thu thi khí còn sống sót, đồng thời thông linh tính, mở ra linh trí, có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa, so với nhân sâm nghìn năm bình thường càng ít ỏi hiếm thấy hơn.

Khi thi nhân sâm nghìn năm hút no thi khí, lại ngồi ở trên một đống lớn đá vụn, lặng lẽ tự suy nghĩ một chút cuộc sống của mình.

Trong lúc bất chợt, một bàn tay bẩn thỉu từ phía dưới đưa ra ngoài, bắt lấy nhân sâm nghìn năm, thiếu chút nữa dọa cho nó sợ gần chết.

Ầm ầm ầm!!!

Một bóng người từ bên dưới rất nhiều đá vụn che phủ đứng lên, đầy bụi đất, khắp gương mặt cháy đen, thình lình là Phương Lâm người đã biến mất ở dưới ánh sáng màu vàng tấn công.

- Đáng chết! Thiếu chút nữa thì không còn mạng!

Guong mặt Phương Lâm ngăm đen, bộ dạng này chật vật tới mức nào lại không cần nói nữa. Chỉ có điều hắn rất may không bị thương tích gì.

- Tên khốn kiếp này nhanh thả đại gia ta ra, nếu không ta đá chết ngươi!

Nhân sâm nghìn năm này ở trong tay Phương Lâm không ngừng giãy dụa, đồng thời lại xuất hiện một cáu miệng rộng, quay về phía Phương Lâm chửi ầm lên.

Phương Lâm vui mừng, cười hì hì, sau đó vung mạnh thi nhân sâm nghìn năm này liên tục đập loạn ở trên mặt đất.

- A!!! Đau chết đại gia!

- Ngươi không được chết tử tế!

- Ta đá chết ngươi! Ta đá chết ngươi!

...

Thi nhân sâm nghìn năm liên tục kêu lên thảm thiết, chỉ có điều Phương Lâm đập xuống nhiều lần như vậy, nó lại hoàn toàn không có chuyện gì, không giống với nhân sâm bình thường, đụng cái sẽ xuất hiện tổn thương.

Phương Lâm tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, quả nhiên là nhân sâm nghìn năm, chính là chịu được đập như vậy.

- Hắc hắc, trước đây ngươi không phải rất đắc ý sao? Hiện tại ngươi lại đắc ý cho ta xem?

Trên tay Phương Lâm đập không ngừng, trong miệng vẫn lẩm bẩm.

Hắn chính là bị gốc cây nhân sâm nghìn năm này chọc tức, nhất là ở trên vách đá, quả thực chính là bị nó trêu chọc đến mức giống như kẻ ngu si.

Hiện tại thật vất vả nó mới rơi xuống trong tay của Phương Lâm hắn, hắn tất nhiên phải từ từ giáo huấn nhân sâm nghìn năm đáng chết này một chút, nếu không trong lòng hắn luôn nghẹn một hơi không chịu nổi.

Đập loạn một hồi như vậy, chính là đập cho thi nhân sâm nghìn năm thật thảm, mặc dù không có bị đập ra nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đau đến mức nó liên tục kêu lên thảm thiết.

Ngay từ lúc đầu nó vẫn rất có khí phách, không ngừng uy hiếp và thoá mạ Phương Lâm, hai cái đùi dùng sức đạp.

Nhưng rất nhanh, nó đã bị đập cho phải đàng hoàng, chỉ có thể không ngừng kêu lên thảm thiết, đến cuối cùng cất tiếng cầu xin tha thứ.

- Ta sai! Ta sai rồi! Ngài là người đại nhân có đại lượng, tha cho ta đi!

Nhân sâm nghìn năm khóc tới gọi trời gọi đất.

Phương Lâm ngừng tay, nắm lấy cây nhân sâm kia ở trong tay cẩn thận quan sát, không khỏi nhất thời kinh sợ.

Nhân sâm này không ngờ đã xuất hiện ngũ quan, mặt không khác gì với mặt người.

Chỉ có điều, nhân sâm này bộ dạng cũng quá bỉ ổi, Phương Lâm chỉ là liếc mắt nhìn, cũng có một loại kích động muốn đánh chết nó.

Đáng thấy kẻ bỉ ổi, nhưng chưa thấy qua kẻ nào bỉ ổi như vậy, toàn bộ một nhân sâm lưu manh rõ ràng.

Hơn nữa, Phương Lâm vẫn cảm giác được, nhân sâm này tràn ngập thi khí cực kỳ dồi dào, hoàn toàn loại cảm giác sức sống dồi dào giống như nhân sâm bình thường.

Nhân sâm vốn là hấp thu tinh hoa của thiên địa sinh ra linh dược, nhưng một gốc nhân sâm này mọc ra chân và ngũ quan, lại là một thân thi khí.

Phương Lâm nhíu mày. Hắn còn tưởng rằng là một gốc cây đại bổ nhân sâm nghìn năm, hiện tại xem ra, nhân sâm này đoán chừng là ăn không được, thi khí khổng lồ như vậy, ăn vào sợ rằng phải lập tức biến thành hoạt tử nhân.

- Ngươi rốt cuộc là một thứ gì vậy?

Phương Lâm nhìn chằm chằm vào nó, mở miệng hỏi.

Nhân sâm nghìn năm này trừng hai mắt nhìn Phương Lâm, khinh thường nói:

- Ngươi ngay cả đại gia ta là gì cũng không biết, lại dám đối xử với ta như thế? Tốt lắm, bản đại gia ta cho ngươi biết, ta là nhân sâm vương nghìn năm đại từ đại bi. Ngươi nếu như thả ta đi, ta lại không làm khó dễ ngươi, nếu như còn dám nói một lời bất kính với bản đại gia, cẩn thận ta hô một tiếng, để cho các tiểu đệ nhân sâm cả ta chém ngươi thành vạn mảnh!

Phương Lâm suy nghĩ sâu xa gật đầu, sau đó lại cầm gốc nhân sâm đáng khinh này vung lên, đập đến mức nó kêu trời trách đất.

- Đừng đập đừng đập, đại gia ta sai rồi! Cứu mạng!

Nhân sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết, âm thanh này so với giết lợn còn muốn khó nghe hơn. Người không biết còn tưởng rằng nó đang gặp hành hạ không thể nào chịu nổi.

Chỉ có điều nhắc tới cũng kỳ quái, nhân sâm nghìn năm này đặc biệt rắn chắc kiên cố, Phương Lâm hung hăng đập xuống nhiều như vậy, nhưng một chút vết tích cũng không có lưu lại ở trên thân của gốc thi nhân sâm này.

- Ngươi là thi nhân sâm?

Phương Lâm lại một lần nữa ngừng tay, chất vấn.

Nhân sâm nghìn năm lần này không dám nói hươu nói vượn nữa, yếu ớt ừ một tiếng, giống như là tiểu tức phụ ngoan ngoãn bị khi dễ.

Phương Lâm lộ ra vẻ tiếc nuối:

- Hóa ra ngươi thật sự là một gốc cây thi nhân sâm. Ôi, đáng tiếc, căn bản cũng không có thể ăn được.

Nhân sâm nghìn năm rùng mình một cái, thận trọng hỏi:

- Vậy là ngươi không phải có thể thả ta sao?

Phương Lâm liếc nó liếc mắt:

- Tuy rằng không thể ăn, nhưng đập chơi vẫn rất vui. Không có việc gì lấy ra đập vài cái, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, ta quyết định mang ngươi theo trên người.

- A! Ngươi là tên trời giết!

Nhân sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết.

...

Ở bên ngoài hang động vô tận dưới lòng đất có rất nhiều người đều đã rời đi, người của ba thế lực lớn tiến vào, đã trở về, chỉ có điều lần này ba thế lực lớn có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, mấy thiên tài lợi hại nhất, tất cả ngã xuống ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất.

Tứ hoàng tử của hoàng thất, Lý Thông Thiên của Lý gia, Thanh Kiếm Tử, Phương Lâm cùng với Cổ Hàn Sơn của Tử Hà tông, những người này đều là thanh niên thiên tài rất có danh tiếng ở Càn quốc, kết quả một người cũng không đi ra được.

Nhất là Tử Hà tông, Nghiêm Trạch tức giận đến mặt mũi trắng bệch, liên tục chất vấn những người may mắn còn sống sót đi ra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bọn họ làm sao biết được có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nói một lượt chuyện bên trong nghĩa địa vạn thú đột nhiên xuất hiện biến động.

- Trưởng lão, có thể Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm bọn họ không chết, dù sao chúng ta cũng không có tận mắt nhìn thấy được, chỉ là một hồi suy đoán.

Mạnh Triều Dương sống sót nhìn Nghiêm Trạch nói.

Chỉ có điều trên thực tế, những người may mắn còn sống sót bọn họ cũng không cho rằng Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm còn có thể sống sót. Dù sao biến cố ở nghĩa địa vạn thú này xuất hiện đột nhiên thật đáng sợ, đơn giản là hủy thiên diệt địa. Hai người lại là tiến sâu vào trong nghĩa địa vạn thú, trên căn bản là không có hi vọng còn mạng sống.

Ở chỗ của hoàng thất, Dương Thanh Dao cũng không xác định Dương Phá Quân có bỏ mạng hay không.

Ngược lại là Lý gia bên này, bất luận là Lý U Băng, hay đám con cháu Lý gia khác đều nhất trí biểu thị, Lý Thông Thiên đã chết, hơn nữa còn là chết ở trong băng cung.

Điều này làm cho Lý Trường Hải có loại kích động muốn phát điên. Chỗ Tử Hà tông và hoàng thất người ta đều không xác định, thế nào đến lượt bên mình chính là loại kết quả này?

Tuy rằng người của ba thế lực lớn sống sót đã trở về, nhưng bọn họ không lập tức rời đi mà lại chờ đợi mấy ngày, muốn xem thử còn người nào có thể đi ra hay không.

Mỗi một ngày qua, trong lòng người của ba thế lực lớn lại nặng nề hơn một phần. Loại cảm giác này dày vò tới mức nào, không cần phải nói.

- A?

Ba thế lực lớn chờ đợi tới ngày thứ sáu, trong hang động vô tận dưới lòng đất này một bóng người máu chảy đầm đìa lảo đảo đi ra.