Bất luận là ba người Phương Lâm hay người áo đen kia, nhìn thấy Phong Thiên Thu đột nhiên từ phía trên bay qua trong lòng, đều thầm cả kinh. Nhất là người áo đen kia, trong hai mắt duy nhất bộc lộ ra có vẻ kiêng kỵ rõ ràng.
Phương Lâm xem thời cơ, lập tức quay về phía Phong Thiên Thu hô to:
- Mong tiền bối ra tay, tiêu diệt người này!
Người áo đen kia nghe vậy càng kinh hãi thất sắc hơn, liên tiếp lui về phía sau.
Phong Thiên Thu cũng không nghĩ tới Phương Lâm lại đột nhiên kêu lên như vậy. Trên mặt hắn có vài phần nghiền ngẫm. Hắn nhìn người áo đen Ẩn Sát đường, lại nhìn đám người Phương Lâm, cười ha ha một tiếng rồi trực tiếp bay qua từ trên đỉnh đầu bọn họ, căn bản cũng không có nửa điểm muốn xuất thủ.
Thần sắc Phương Lâm tối sầm. Phong Thiên Thu này quả nhiên không đáng tin cậy, hoàn toàn chính là coi đám người bọn họ làm vật hi sinh dò đường, làm sao có thể quản chết sống của đám người mình.
Người áo đen kia thấy Phong Thiên Thu cũng không ra tay, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó tính xông về phía ba người Phương Lâm.
Ba người không thể tránh được, chỉ có thể tiếp tục ra sức chém giết.
Ngay cả người áo đen kia có thực lực cao cường, cảnh giới áp chế ba người, nhưng bất luận là Phương Lâm, Thanh Kiếm Tử, hoặc là Dương Phá Quân đều đánh ra toàn lực, hoàn toàn lại là một bộ dạng liều mạng.
Nhất là Phương Lâm vung gậy xương cực lớn lên, đồng thời cũng lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một cái bình ngọc, trực tiếp ném vỡ về phía người áo đen kia.
Nhất thời một đám sương mù màu tím tràn ngập ra, xen lẫn với mùi tanh hôi. Sắc mặt người áo đen kia đại biến, lập tức phóng về phía bên ngoài sương mù màu tím.
Ba người Phương Lâm không có bất kỳ ảnh hưởng gì, bọn họ trước đó lại dùng qua Giải Độc đan. Người áo đen kia lại không được. Cho dù hắn phản ứng cực nhanh, ở trong nháy mắt khi sương mù màu tím xuất hiện đã rút lui ra ngoài, nhưng vẫn có ít sương mù màu tím bị hắn hút vào trong cơ thể.
- Không tốt!
Trong lòng người áo đen nhất thời lại trầm xuống, cảm giác được trước mắt mơ hồ, thân thể cũng nhẹ bỗng.
Nhân lúc hắn yếu phải lấy mạng hắn!
Ba người Phương Lâm lập tức nổi giận gào thét vọt tới, nghiễm nhiên là bộ dạng anh dũng đánh rắn giập đầu.
Người áo đen cố gắng lên tinh thần, ứng phó với thế tấn công của ba người. Lúc đầu còn có thể chống đỡ, nhưng theo trước mắt càng lúc càng mơ hồ, ý nghĩ trong đầu càng hỗn loạn, động tác lập tức trở nên chậm chạp.
Phụt!
Một kiếm của Thanh Kiếm Tử đâm xuyên qua đầu vai của người áo đen, máu tươi bay ra.
Dương Phá Quân kéo trường thương tới, hung hăng đâm vào bụng người áo đen.
Phương Lâm vung mạnh gậy xương cực lớn, trực tiếp quay về phía đầu của người áo đen kia đập một cái.
Người áo đen gặp phải tổn thương nặng nề, phun máu bay ra ngoài, nhưng hắn cũng không mất đi ý thức. Trong lúc bay ngược, trong giây lát hắn ném ra một vật.
Ầm ầm!!!
Sóng khí đáng sợ mang theo tất cả cuốn ra xung quanh, ba người Phương Lâm thấy tình thế không ổn lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị lực lượng đáng sợ này liên lụy, bị thoáng cái ném đi trên mặt đất.
Khụ khụ khụ.
Ba người đều ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, có vẻ có phần chật vật, nhưng hoàn hảo thương thế không tính là nghiêm trọng, không có gì trở ngại.
Nhưng người áo đen kia đã nhân cơ hội này trốn vào sâu bên trong nghĩa địa vạn thú. Tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng hắn dù sao có cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, nhất thời thật sự không chết được.
Ba người từ dưới đất bò dậy, Phương Lâm cho hai người bọn họ uống đan dược chữa thương, mình cũng ăn vào một viên. Hắn lại nhìn về phía Cổ Hàn Sơn đang càng chạy càng xa, cùng với người áo đen đang lảo đảo, trong mắt có hàn quang điên cuồng phun ra.
- Đuổi theo!
Phương Lâm nói một tiếng. Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Lúc này tình thế xem như không tệ, chỉ cần đuổi kịp người áo đen kia, có nắm chắc cực lớn có thể giết chết hắn.
Bởi vậy, ở trong nghĩa địa vạn thú, xuất hiện cảnh tượng cực kỳ cổ quái.
Cổ Hàn Sơn ở phía trước cắn răng chạy trốn, phía sau cách đó không xa là một người áo đen che bụng máu chảy không ngừng, đi một bước lảo đảo ba cái, đi một bước đều sẽ lưu lại một vết chân máu.
Mà ở phía trên, Phong Thiên Thu giống như lão thần đang bay, hoàn toàn không sốt ruột tiến vào sâu bên trong nghĩa địa vạn thú, giống như đang xem chừng cái gì đó.
Lại ở mặt sau tổ ba người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang truy sát, tuy rằng cũng đầy bụi đất, nhưng khí thế không giảm chút nào.
Càng thú vị chính là ở cách ba người không xa, một cây nhân sâm mọc chân đang nhàn nhã dạo bước, thỉnh thoảng còn dừng lại ở gần ba người, giống như đang cười nhạo ba người.
Ở phía sau cùng lại là một đám người còn đang đi lại tập tễnh, đi cực kỳ khó khăn.
Ánh mắt của Phong Thiên Thu lóe lên, nhìn mọi người phía dưới, nhất là người áo đen Ẩn Sát đường này, mơ hồ còn có một tia sát ý.
- Người của Ẩn Sát đường xuất hiện ở nơi này, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đối với hành động của ta. Chỉ là không biết có mấy người của Ẩn Sát đường tiến vào. Nếu như chỉ có một, ta giết cũng không sao. Nhưng nếu còn có những người khác nấp trong bóng tối, ta giết chết hắn, sợ rằng phải rước lấy phiền toái lớn, không đáng để làm vậy.
Trong lòng Phong Thiên Thu thầm suy nghĩ.
Đừng thấy Phong Thiên Thu ở Càn quốc ầm ĩ tới mức không thể nào nói nổi, đùa bỡn ba thế lực lớn ở trong lòng bàn tay, nhưng đây cũng bởi vì cường giả Càn quốc cũng không nhiều, không có loại cường giả có thể nghiền ép Phong Thiên Thu tồn tại.
Hơn nữa Phong Thiên Thu đã từng đi qua rất nhiều nơi, đối với chín nước đều có hiểu biết, cho nên càng biết rõ Ẩn Sát đường đáng sợ thế nào.
Nếu như nói thế lực ngoài mặt cường đại nhất ngoài chín nước là triều đình Đại Tần và Đan Minh, vậy kinh khủng nhất trong bóng tối lại chắc là Ẩn Sát đường.
Thậm chí tới một mức độ nào đó, rất nhiều người đều ngầm thừa nhận, đắc tội Đan Minh cũng không chọc vào quy tắc chuẩn của Ẩn Sát đường.
Bởi vì trêu chọc Đan Minh, người ta nhiều lắm bài xích ngươi, sẽ không cung cấp bất kỳ đan dược nào cho ngươi, cũng sẽ không có luyện đan sư cùng ngươi lui tới.
Nhưng nếu như trêu chọc Ẩn Sát đường, vậy lại không có gì đáng nói, Ẩn Sát đường sẽ phái ra sát thủ không ngừng không nghỉ tới quấy rầy ngươi, mãi đến khi giết chết ngươi mới thôi.
Đã từng có thời điểm, ở thượng tam quốc có một đại tông môn quật khởi phát hiện ra một cứ điểm bí mật của Ẩn Sát đường, tiêu diệt nó, sau đó còn nói khoác không biết ngượng lên tiếng nói Ẩn Sát đường căn bản không đủ gây ra sợ hãi, chẳng qua là một đám cô hồn dã quỷ không thấy được ánh sáng.
Kết quả, không được nửa tháng, tông chủ của tông môn kia đã bị sát thủ của Ẩn Sát đường bao vây tấn công chết thảm, cao tầng tông môn gần như bị tàn sát không còn, từ nay về sau suy sụp xuống.
Ai cũng không biết, Ẩn Sát đường rốt cuộc có bao nhiêu người, cũng không biết bên trong Ẩn Sát đường có cao thủ lợi hại tới mức nào. Cho nên, mặc dù là kẻ liều mạng giống như Phong Thiên Thu, nếu có thể không động tới Ẩn Sát đường lại không động tới Ẩn Sát đường.
Hơn nữa ở trong nghĩa địa vạn thú quỷ dị này, thực lực của Phong Thiên Thu cũng bị ảnh hưởng cực lớn. Nếu như hắn thi triển ra thực lực quá mạnh, sẽ lập tức gặp phải bài xích và công kích của nghĩa địa vạn thú.
- Ừ? Quả nhiên ở chỗ này!
Bỗng nhiên thần sắc Phong Thiên Thu chợt nghiêm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Mà Cổ Hàn Sơn phía dưới gần như là bị yêu khí khủng khiếp kia ép cho ngã xuống đất. Nhưng hắn cũng nhìn thấy được tất cả mọi thứ phía trước, trên mặt đầy vẻ cuồng nhiệt và vui mừng.
- Đó là...
Ba người Phương Lâm ở phía sau cũng nhìn thấy được vật xuất hiện ở phía trước. Đồng tử mỗi người đều co lại, trở nên nghiêm trọng.