- Ta không có khả năng là quái vật, ta chỉ là thiên tài mà thôi.
Phương Lâm cười đắc ý nói.
-...
Lục Tiểu Thanh không lời chống đỡ.
Sát hạch tiếp tục tiến hành. Lại có hai đệ tử Đan Đồng thông qua sát hạch. Chỉ có điều bởi vì trước đó Phương Lâm gây ra chấn động quá mức, cho nên hai đệ tử Đan Đồng này mặc dù thông qua sát hạch, cũng không có khiến cho mọi người quan tâm bao nhiêu. Điều này làm cho hai người kia vô cùng bất đắc dĩ.
Sát hạch từ buổi sáng vẫn tiến hành đến đêm khuya, lại duy trì đến buổi sáng ngày hôm sau. Ba nghìn đệ tử cuối cùng đã sát hạch hoàn tất.
Cuối cùng, có tám đệ tử Đan Đồng thông qua sát hạch. Phương Lâm cũng ở trong đó.
Ngoại trừ Phương Lâm, bảy đệ tử Đan Đồng khác đều có kinh nghiệm và lý lịch tương đối lâu. Duy nhất chỉ có Phương Lâm quái thai này, nhập môn một năm liền thông qua sát hạch người khác mấy năm cũng không qua được.
Tám người đứng ở trước thạch đài. Ngoại trừ Khang Lộc và Phương Lâm ra, sáu người khác đều có tâm tình hết sức kích động. Bọn họ ở trong đệ tử Đan Đồng rèn luyện mấy năm, chính là vì một ngày này.
Phương Lâm không kích động, bởi vì hắn đã sớm dự đoán được kết quả này. Đối với hắn mà nói, trở thành đệ tử chính thức cũng không có gì đáng để kích động hưng phấn.
Khang Lộc không kích động, bởi vì hắn không có tâm tình. Nếu như lần này hắn sát hạch ra danh hiệu đứng đầu, vậy người kích động nhất ở đây chắc hẳn là hắn. Đáng tiếc, tất cả đều bị Phương Lâm phá hủy. Tâm tình Khang Lộc tệ tới cực điểm, hoàn toàn không có vui sướng khi trở thành đệ tử chính thức.
Các đệ tử Đan Đồng khác nhìn tám người này, thần sắc mọi người khác nhau. Có người hâm mộ, có người ta ghen tỵ, cũng có người xúc động.
Trong tám người, người bị chú ý tối đa tất nhiên là Phương Lâm. Bất luận là ai cũng không thể không thừa nhận, lần này Phương Lâm biểu tượng thật sự quá kinh người. Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được, có người còn đang hoảng hốt.
Mấy người trở thành đệ tử Đan tông cùng một ngày với Phương Lâm, lúc này tâm tình cực kỳ phức tạp. Bọn họ và Phương Lâm là cùng một nhóm đệ tử nhập môn. Chỉ có điều sau ngày hôm nay, Phương Lâm cùng bọn họ sẽ trở thành hai bên hoàn toàn khác biệt.
Phương Lâm bước chân vào hàng ngũ đệ tử chính thức, sẽ bỏ lại bọn họ rất xa. Trong mấy người còn bao gồm cả Lục Tiểu Thanh. Có trời mới biết bọn họ còn phải dừng lại ở trong đệ tử Đan Đồng mấy năm.
Cho dù là Lục Tiểu Thanh, tâm tình cũng hơi phiền muộn. Ánh mắt của nàng vẫn dừng lại ở trên người Phương Lâm, trước sau không dời. Nàng sợ rằng sau ngày hôm nay, mình sẽ không có cơ hội được nhìn thấy Phương Lâm nữa.
Trên thạch đài chỉ còn lại có ba trưởng lão. Triệu Đăng Minh đã mượn cớ trốn đi. Hắn thật sự không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này. Phương Lâm một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, khiến cho Triệu Đăng Minh tiếp tục ở lại chỗ này, quả thực giống như đang đánh vào mặt hắn.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đều tán dương nhìn Phương Lâm. Nhất là Mạnh Vô Ưu. Trong lòng hắn đầy đắc ý, cảm thấy khả năng nhìn người của mình trước sau đều rất chuẩn.
Trong lòng Mạnh Vô Ưu nghĩ, nếu như không phải là mình mắt sáng nhận ra được anh tài, Phương Lâm khối ngọc thô chưa mài dũa này sợ là phải mai một.
Mà rất nhanh Mạnh Vô Ưu lại nghĩ đến thủ tọa Đan tông, trong lòng có hơi lo lắng.
Cảm nhận của Mộc Yến tương tự với Mạnh Vô Ưu, đều hết sức coi trọng Phương Lâm từ trước.
Nhưng mặc dù lại xem trọng, nàng cũng không nghĩ tới Phương Lâm có thể sáng tạo ra lịch sử Đan tông, trở thành người một lần đã thông qua sát hạch.
Mộc Yến không thể không cảm thán, có thiên tài, mặc dù gặp chèn ép, cũng khó có thể che lấp được ánh sáng của hắn. Phương Lâm chính là người như thế.
Lão nhân họ Chu ho khan vài tiếng, kéo lực chú ý của mọi người tập trung đến trên người mình.
- Hôm nay, lão phu thật cao hứng, nhìn thấy tám vị đệ tử thông qua sát hạch, trở thành đệ tử chính thức. Nhất là Phương Lâm, biểu hiện của ngươi khiến cho mỗi người chúng ta đều rất kinh ngạc. Cho tới bây giờ, lão phu vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại.
Lão nhân họ Chu vừa cười vừa nói.
Nghe hắn nói như thế, trong lòng không ít người đều cảm thấy chua chát. Nhất là Khang Lộc, mặt đen giống như đáy nồi.
Mặt Phương Lâm đầy vẻ khiêm tốn, nói:
- Trưởng lão quá lời.
Lão nhân họ Chu không khen Phương Lâm nữa. Dù sao đây không phải là sát hạch của một mình Phương Lâm, mà là sát hạch thuộc về tất cả đệ tử Đan Đồng. Lúc này còn có những đệ tử khác thông qua sát hạch. Ngươi chỉ khích lệ một mình Phương Lâm, bảo mấy đệ tử khác làm sao chịu nổi?
- Chờ chuyện chỗ này xong xuôi, ba người lão phu sẽ dẫn tám người các ngươi đi vào bái kiến thủ tọa, nhận ngọc bài thân phận đệ tử chính thức.
Lão nhân họ Chu nói.
Tám người bái lạy xong, liền lui qua một bên.
Lão nhân họ Chu cố gắng cổ vũ những đệ tử Đan Đồng khác không thông qua sát hạch một hồi, sau đó mới tuyên bố lần sát hạch này hoàn toàn kết thúc.
Rất nhiều đệ tử đều tản đi. Tám người Vương Vân, Khang Lộc chờ ở tại chỗ.
- Phương Lâm, vừa rồi ngươi thực sự khiến cho chúng ta giật mình!
Lúc này, Mạnh Vô Ưu mới có cơ hội hung hăng vỗ vào vai Phương Lâm, cười lớn nói.
Khóe mắt Mộc Yến ánh lên nụ cười, rõ ràng tâm tình cũng rất tốt. Chỉ là nàng sẽ không giống như Mạnh Vô Ưu không e ngại biểu lộ ra như vậy.
Mấy người khác nhìn thấy quan hệ giữa Phương Lâm và Mạnh Vô Ưu tốt như vậy, trong lòng cũng chỉ có thể cười gượng. Người so với người, thật đúng là khiến người ta tức chết.
Khang Lộc không nói một lời, xiết chặt nắm đấm. Tiếng cười của Mạnh Vô Ưu lọt vào trong tai hắn, vô cùng chói tai.
Lão nhân họ Chu cười nói:
- Đi thôi. Cùng chúng ta đi gặp thủ tọa, còn phải nói với các ngươi về chuyện đệ tử chính thức.
Ba trưởng lão đi ở phía trước, tám người đi theo ở phía sau. Mấy người đều không nói lời nào. Chỉ có Phương Lâm đang hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đại điện Đan tông, đệ tử Đan Đồng không có tư cách đi vào. Cho dù là đệ tử chính thức, không được cho phép, cũng không thể vào trong đó.
Toàn bộ đại điện Đan tông giống như một lò luyện đan lật ngược. Ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều là lần đầu tiên tới đây, thần sắc nhất thời trở nên nghiêm nghị khẩn trương.
Phương Lâm không phải tới lần đầu tiên. Lúc nhập môn, Mạnh Vô Ưu đã dẫn hắn tới đây một lần, cũng đã gặp thủ tọa này. Cho nên lần này tới nơi này, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Ở bên ngoài đại điện Đan tông có hai trưởng lão đang trò chuyện với nhau. Đó chính là Triệu Đăng Minh nửa đường chạy đi, cùng với Ngô Chấn trước đó vì Khang Lộc cố ý gây khó dễ với Phương Lâm.
Phương Lâm vừa thấy hai người này nhất thời vui mừng. Hai người này và Khang Lộc có thể nói là quan hệ mật thiết, lại chẳng khác nào cho thấy hai người mình là chỗ dựa vững chắc cho Khang Lộc.
Mạnh Vô Ưu nhìn thấy hai người này lại không có sắc mặt gì tốt, hừ một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.
Mộc Yến cũng xem thường để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào bên trong đại điện.
Ngược lại gương mặt Phương Lâm tươi cười nhìn về phía hai người gật đầu. Chỉ có điều nụ cười kia ở trong mắt Triệu Đăng Minh và Ngô Chấn lại là đáng giận như vậy, hận không thể trực tiếp đi tới đánh hai quyền ở trên mặt Phương Lâm.
- Khang Lộc, Phương Lâm có thành tựu tốt, nhưng trong đầm nước sâu đệ tử chính thức, ngươi có đám người chúng ta che chở, lại có Vu Thu Phàm làm chỗ dựa vững chắc, Phương Lâm tuyệt đối đấu không lại ngươi. Sau này còn nhiều cơ hội trừng trị Phương Lâm, nhất định phải bình tĩnh.
Ngô Chấn nói nhỏ với Khang Lộc.
Khang Lộc gật đầu, thu lại vẻ thâm độc trong mắt, toàn thân lộ ra vài phần thâm trầm.
Mọi người tiến vào đại điện, chỉ thấy trong đại điện trống rỗng. Chỉ có một nam tử trung niên ngồi thẳng ở phía sau bàn sắt.
Người này toàn thân mặc trường bào hai màu đen và trắng, khuôn mặt nho nhã, thoạt nhìn hình như chỉ có hơn ba mươi tuổi.
Phương Lâm đã gặp người này. Hắn chính là thủ tọa trưởng lão Đan tông Cổ Đạo Phong.