Nhìn thấy sương mù màu đen này dần dần tràn ngập ra, Phương Lâm nhíu mày, lấy ra hai viên đan dược. Hắn đưa một viên trong đó cho Thanh Kiếm Tử, một viên khác tự mình ăn vào.
Thanh Kiếm Tử cũng không hỏi nhiều. Thấy Phương Lâm ăn đan dược vào, hắn cũng lập tức ăn vào theo.
- Đây là chuyện gì vậy?
Thanh Kiếm Tử nhìn một đống thịt nát xương vỡ kia, hỏi.
Phương Lâm trầm giọng nói:
- Người này bị độc hại, hơn nữa độc này vô cùng quỷ dị. Nếu như có người động vào thi thể, sẽ khiến cho thi thể nổ tung, sử dụng khói độc tới hại người tiếp.
Thanh Kiếm Tử nghe vậy, không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy. May là có Phương Lâm đi theo. Nếu như hắn động vào thi thể kia, hiện tại sợ rằng cũng sẽ bị trúng độc.
- Người hạ độc này thật sự đáng giận!
Thanh Kiếm Tử mắng một tiếng.
Phương Lâm nhíu mày. Hắn rất quen thuộc với loại thủ đoạn hạ độc này. Đó chính một trong những thủ đoạn độc đan sư đặc biệt thường dùng.
- Lần này hang động vô tận dưới lòng đất mở ra, có thể có người của Đan Minh tiến vào hay không?
Phương Lâm hỏi.
Thanh Kiếm Tử nghe vậy, lắc đầu:
- Người của Đan Minh sẽ không tiến vào. Thế nào? Đây là do người của Đan Minh làm sao?
Phương Lâm nói:
- Ta cũng không xác định được. Chỉ là thủ pháp quả thật có hơi giống.
Thanh Kiếm Tử suy nghĩ một lát, nói:
- Đan Minh không sẽ phái người tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất. Đây là hứa hẹn của bản thân bọn họ trước kia. Chỉ có điều có thể có người len lén tiến vào hay không, điều này lại không thể nói chắc được.
Phương Lâm ừ một tiếng. Tuy rằng không biết có phải là người của Đan Minh hạ độc hay không, nhưng nếu thật sự là độc đan sư gây ra, Phương Lâm sẽ không bỏ qua người này.
Uống Giải Độc đan, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử bình yên vô sự thông qua khói độc, về phần phía sau có thể có người đi vào nữa hay không, vậy bọn họ cũng không quản được.
Đi một lát, bọn họ lại phát hiện ra một thi thể. Lần này lại một đệ tử Đan tông. Tình trạng chết của hắn giống hệt với người con cháu hoàng thất lúc trước.
Lần này, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử không động vào thi thể. Dù sao đây là đệ tử của Tử Hà tông bọn họ. Nếu như động vào thi thể dẫn đến hài cốt không còn, vậy cũng không quá tốt.
- Chẳng lẽ bọn họ gặp phải bất trắc sao?
Thanh Kiếm Tử có phần lo lắng nói. Trên đường đi tới, bọn họ đã phát hiện mấy thi thể, trong đó có của hoàng thất, cũng có của Tử Hà tông.
Tâm tình Phương Lâm cũng có phần nặng nề. Hắn mơ hồ có cảm giác không quá tốt.
Sau nửa canh giờ, hai người đi tới cuối lối đi. Phía trước không còn đường nào có thể đi tới. Phía dưới lại là vực sâu tối đen như mực, không biết sâu cạn.
- Đã không có đường đi nữa. Sợ rằng đám người Dương Phá Quân đã đi xuống phía dưới.
Phương Lâm nói.
Thanh Kiếm Tử lấy ra một tảng đá tản ra ánh sáng chói lòa. Đó chính là Trường Minh thạch tương đối thường gặp.
Chỉ thấy Thanh Kiếm Tử ném khối Trường Minh thạch này về phía vực sâu bên dưới. Hai người đều thò đầu ra nhìn.
Trường Minh thạch không ngừng rơi xuống. Sau một lát đã không nhìn thấy được ánh sáng nữa.
Thấy vậy, Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm đều biết vực sâu này sợ rằng sâu không lường được. Hiện tại bọn họ cũng không xác định được có phải đám người Dương Phá Quân đi phía dưới, hay đã gặp phải bất trắc.
- Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. Trong người chúng ta còn có thương tích, tùy tiện xuống dưới. Quá mức nguy hiểm.
Thanh Kiếm Tử nói.
Phương Lâm gật đầu. Hắn cũng cảm thấy làm vậy sẽ ổn thỏa hơn. Tuy rằng trên đường đi tới bọn họ nhìn thấy một vài thi thể, nhưng ít ra không có nhìn thấy thi thể của những người khác. Hơn nữa, tình trạng của hai người bọn họ hiện tại quả thật không quá tốt. Nếu như gặp phải yêu thú đáng sợ nào đó tập kích, sợ rằng khó có thể ứng phó.
Ngay lập tức, hai người ở lại cuối lối đi này, nghỉ ngơi dưỡng sức. Phương Lâm mang theo rất nhiều đan dược. Hai người dùng một ít, tốc độ khôi phục cũng hết sức nhanh chóng.
Hai canh giờ sau, hai người quyết định lên đường. Bọn họ muốn đi xuống vực sâu này kiểm tra một hồi.
Dù sao đám người Dương Phá Quân sống chết thế nào còn chưa biết. Rất có thể bọn họ đã tiến vào dưới vực sâu này. Bất kể như thế nào, bọn họ đều phải tìm kiếm một lần.
Tay trái của Thanh Kiếm Tử cầm Du Long kiếm, tay phải lại từ phía sau lưng rút ra một thanh trường kiếm màu xanh, có vẻ đặc biệt đề phòng.
Phương Lâm không lấy thanh tà kiếm huyết sắc ra. Thanh kiếm này quá mức tà môn, Phương Lâm rất sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Trước khi hoàn toàn nắm giữ được thanh tà kiếm huyết sắc này, hắn cũng không định dùng nó.
Phương Lâm cũng không muốn tùy ý vận dụng Vô Giới thạch. Vô Giới thạch này có uy lực quá kinh khủng. Nếu chẳng may hắn ném ra, đánh sập hang động vô tận dưới lòng đất này, vậy tất cả đám người bọn họ đều sẽ bị chôn sống ở dưới lòng đất.
Chỉ thấy trên tay trái của Phương Lâm xuất hiện một ngọn lửa màu tím. Tuy rằng làm hồn mạng đan hỏa, ngọn lửa màu tím nàu không có lực sát thương gì, nhưng dùng để chấn áp yêu thú và mở rộng phạm vi trống trải ngược lại không tệ.
Mặt khác, Phương Lâm còn muốn đưa cho Thanh Kiếm Tử một viên đan dược. Đó chính là Đại Hoàn đan Hàn Ngâm Nguyệt đã đưa cho hắn.
- Đi thôi!
Hai người lấy lại bình tĩnh, cùng nhau đi về phía vực sâu bên dưới.
Vực sâu này đặc biệt dựng đứng. Hai người bám sát vào vách đá chậm rãi di chuyển xuống dưới. Bọn họ hết sức cẩn thận. Nếu không để ý, bọn họ lại có khả năng trực tiếp giống như một hồ lô lăn một vòng xuống tới đáy.
Phương Lâm đi ở phía trước, trong tay cầm ngọn lửa màu tím vô cùng thịnh vượng, chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh.
Hai người đều không nói gì. Thậm chí ngay cả hít thở cũng được bọn họ ép tới mức tương đối thấp. Xung quanh hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Bỗng nhiên, Phương Lâm đi ở phía trước chợt dừng bước. Thanh Kiếm Tử đi phía sau thấy thế, cũng ngừng lại, thò đầu nhìn về phía bên dưới.
Chỉ thấy cách Phương Lâm không xa, không ngờ có một con rắn lớn năm màu đang chiếm giữ. Chỉ có điều phần bụng của con rắn lớn này phồng lên, hơn nữa mơ hồ là hình dạng của một người.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử đều biết, sợ rằng con rắn lớn này đã nuốt chửng một người.
Mà giờ phút này, đôi mắt của con rắn lớn đang thâm trầm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử. Cái lưỡi rắn thò ra rụt lại, hình như muốn công kích hai người bất cứ lúc nào.
- Để ta giải quyết!
Thanh Kiếm Tử nói một tiếng. Hắn chém một kiếm về phía con rắn lớn này.
Chỉ có điều động tác của con rắn lớn này cực kỳ nhanh nhẹn. Thân thể nó lắc một cái lại tránh được một kiếm này của Thanh Kiếm Tử.
Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm thân ở trên vách đá dựng thẳng, hành động đặc biệt bất tiện. Nếu như làm động tác lớn, bọn họ sẽ trực tiếp ngã xuống dưới. Bởi vậy bọn họ khó có thể thi triển ra được bản lĩnh của toàn thân.
- Không đúng!
Phương Lâm bỗng nhiên nói một tiếng. Ngọn lửa trong tay hắn càng thêm mạnh mẽ, chiếu sáng xung quanh.
Nhìn thấy tình hình xung quanh, sắc mặt của hai người đều biến đổi. Chỉ thấy phía dưới có rất nhiều thi thể bị con rắn lớn giết chết. Nhưng đồng thời còn có rất nhiều con rắn khác từ trong chỗ tối đang uốn éo thân thể bao vây xung quanh hai người.
Nhìn thấy những thi thể đã bị đám rắn này giết chết, hai người gần như có thể xác định được đám người Dương Phá Quân chắc chắn đã tới nơi đây. Hơn nữa bọn họ còn từng phát sinh chiến đấu với bầy rắn này.
Sắc mặt Thanh Kiếm Tử có phần nghiêm trọng. Nhiều rắn như vậy, hai người bọn họ lại đang ở nơi quỷ quái này không có chỗ nào để trốn tránh, thật sự quá bó tay bó chân.
Phương Lâm ngược lại vô cùng bình tĩnh. Lúc đầu khi nhìn thấy được có nhiều rắn như vậy hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức, trên mặt hắn lại phần nhiều là vui sướng.
- Nhiều rắn như vậy, nếu nấu canh rắn, cũng có thể nấu được một nồi thật lớn.
Phương Lâm chép chép miệng, bộ dạng dường như rất thèm ăn.