Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 219: Lý gia khiêu khích




Trên biển mây, một chiếc phi thuyền cực lớn đang không nhanh không chậm bay về phía nam.

Trên cột buồm của phi thuyền có một lá cờ lớn bắt mắt màu tím đang tung bay. Ở trên mặt lá cờ dùng kim tuyến thêu một chữ Hàn cực lớn.

Chiếc phi thuyền này chính là tới từ Tử Hà tông. Trên đó chở các đệ tử Tử Hà tông được phái đi tới hang động vô tận dưới lòng đất lần này. Đi cùng còn có các cường giả Tử Hà tông tới hộ tống.

Toàn bộ Càn quốc, tính toán rõ ràng cũng chỉ có ba bốn thế lực nắm giữ loại phi thuyền này. Cho dù là hoàng thất Càn quốc tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc mà thôi.

Tử Hà tông chỉ có một chiếc phi thuyền, sẽ không tùy ý lấy ra sử dụng. Lần này đi tới hang động vô tận dưới lòng đất là chuyện quan trọng. Vì tiết kiệm thời gian, Tử Hà tông lại sử dụng chiếc phi thuyền này đưa mọi người đi tới nơi.

Không chỉ nhanh, hơn nữa dọc đường đi cũng tương đối an toàn. Dù sao nếu chạy ở mặt đất khó bảo toàn sẽ không gặp phải phục kích gì đó. Ở trên bầu trời, khả năng gặp phải phục kích lại giảm đi rất nhiều.

Đồng thời, trên phi thuyền có thiết lập pháp trận. Cho dù có gặp phải phục kích, dựa vào pháp trận trên phi thuyền, bọn họ cũng đủ để ngăn cản kẻ địch ở bên ngoài.

Phương Lâm đứng ở đầu thuyền, nhìn từng tầng biển mây phía dưới này, tâm tình ngược lại rất bình tĩnh.

Mà trái lại, ngoại trừ số số ít người có tố chất tâm lý đặc biệt tốt ra, phần lớn mọi người đều lộ ra sắc mặt hoang mang rối loạn. Bọn họ có vẻ khẩn trương và lo lắng không yên.

Phương Lâm cũng hiểu được bọn họ. Dù sao bọn họ đều là những người không có bao nhiêu kinh ngiệm, luôn trong tông môn sống quá yên bình. Đột nhiên để cho bọn họ đi ra, tiến vào nơi nguy hiểm như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ khiếp sợ.

- Nghĩ gì thế?

Mạnh Triều Dương đi tới bên cạnh Phương Lâm, mở miệng hỏi.

Lần này đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, trong Đan Tông Tứ Tú, Mạnh Triều Dương và Vu Thu Phàm đều có ở trong danh sách.

Phương Lâm nhìn Mạnh Triều Dương, nói:

- Ta đang suy nghĩ xem phi thuyền này giá trị bao nhiêu tiền?

Mạnh Triều Dương sửng sốt. Hắn còn tưởng rằng Phương Lâm sẽ nói mình đang suy nghĩ về chuyện liên quan tới hang động vô tận dưới lòng đất. Hắn làm sao dự đoán được Phương Lâm lại không theo lẽ thường.

- A, phi thuyền này chính là của quý của tông môn, vô giá, không có cách nào đánh giá được.

Mạnh Triều Dương chỉ có thể nói như thế.

Phương Lâm mỉm cười:

- Mạnh sư đệ ở Tử Hà tông đã nhiều năm. Ngươi có biết bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm hay không?

Hiện tại, Phương Lâm là đệ tử chân truyền Tử Hà, địa vị cực cao. Mạnh Triều Dương vẫn chỉ là đệ tử chính thức, địa vị còn xa mới bằng được Phương Lâm. Cho nên Phương Lâm mới gọi Mạnh Triều Dương là sư đệ, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Mạnh Triều Dương lắc đầu nói:

- Ta cũng chưa từng đi tới hang động vô tận dưới lòng đất. Chỉ có điều ta nghe một sư huynh mười năm đã từ trong hang động vô tận dưới lòng đất sống sót trở về nói qua. Bên trong hang động vô tận dưới lòng đất giống như mê cung, sau khi đi vào rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng. Đồng thời trong đó có rất nhiều yêu thú. Thậm chí còn có cả mãnh thú thượng cổ. Nếu như gặp phải, sợ rằng hoàn toàn không có đường sống.

Phương Lâm thấy trên mặt hắn có vẻ buồn rầu, lại vỗ nhẹ vào vào vai của Mạnh Triều Dương, cười nói:

- Không cần lo lắng như vậy. Tuy rằng hang động vô tận dưới lòng đất nguy hiểm, nhưng có cơ duyên lớn. Có lẽ đến lúc đó Mạnh sư đệ có thể thu hoạch một phần cơ duyên cực lớn cũng không chừng.

Mạnh Triều Dương cười gượng. Còn nói cơ duyên lớn. Hắn chỉ muốn có thể sống sót đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất đã không tệ. Cơ duyên gì đó, hắn tình nguyện không cần.

Tốc độ phi thuyền bay cực nhanh. Ban đầu vốn phải đi bộ khoảng nửa tháng mới có khả năng chạy tới hang động vô tận dưới lòng đất này. Nhưng ở trên phi thuyền lại chỉ tốn hết ba ngày.

Ba ngày sau, phi thuyền xuyên qua tầng mây, giảm độ cao xuống. Mọi người tập trung ở phía đầu phi thuyền, nhìn về phía bên dưới.

Chỉ thấy phía dưới có núi non trùng điệp. Nhưng có một ngọn núi lại đặc biệt cao, hình dáng cũng hết sức kỳ lạ, giống như là một cái đầu người.

- Đến rồi. Đó chính là lối vào của hang động vô tận dưới lòng đất.

Một trưởng lão Võ tông dẫn đầu đội nói với mọi người nói.

Mọi người nghe vậy, biểu tình mỗi người đều cay đắng nói không nên lời. Đối với bọn họ, nơi này căn bản không phải là hang động vô tận dưới lòng đất, mà là quỷ môn quan.

Cùng lúc đó, ở chân trời phía xa lại có một chiếc phi thuyền xuyên qua không trung lao đến. Trên đó có vô số bóng người. Một người dẫn đầu mặc áo mãng bào màu vàng kim, khí vũ hiên ngang, uy thế không tầm thường.

Mà trên cột buồm của chiếc phi thuyền màu vàng kim này phất phơ một lá cờ có hình rồng.

Nhìn thấy được lá cờ có hình con rồng này, tất cả mọi người của Tử Hà tông đều biết, đây là phi thuyền của hoàng tộc Đại Càn đến.

So sánh với phi thuyền của Tử Hà tông, phi thuyền của hoàng tộc Đại Càn càng lớn hơn. Chỉ có điều cũng khó trách được. Dù sao bọn họ cũng là hoàng thất, tất nhiên phải có khí thế lớn hơn.

Người mặc áo mãng bào từ khoảng cách rất xa, dùng âm thanh vang dội nói với đám người Tử Hà tông bên này:

- Xin hỏi vị bằng hữu nào dẫn đội Tử Hà tông vậy? Bản vương Dương Hoằng Nghị đặc biệt tới tiếp.

Nghe được nam tử mặc áo mãng bào này nói vậy, trong mười mấy trưởng lão dẫn đầu đội Tử Hà tông, một lão nhân có tu vi cao nhất tên là Nghiêm Trạch cũng đứng ở đầu thuyền, ôm quyền nói:

- Lão phu Nghiêm Trạch, ra mắt Tuyên Vương điện hạ.

- Hóa ra là Nghiêm trưởng lão dẫn đội, Dương mỗ thất kính.

Nam tử mặc áo mãng bào đối diện này đáp lễ, thái độ vẫn tính là tốt, cũng không có bất kỳ cảm giác cao cao tại thượng nào.

Dù sao quan hệ giữa hoàng tộc Đại Càn và Tử Hà tông xem như không tệ. Hai bên gặp mặt tất nhiên sẽ lấy lễ đối đãi.

Mà người dẫn đầu đội của hoàng tộc Đại Càn lần này không ngờ là một vị thân vương, hơn nữa còn là Tuyên Vương có tiếng tăm lừng lẫy ở trong Càn quốc.

Ngay cả Phương Lâm cũng từng nghe nói qua về người tên Tuyên Vương này. Hắn được xem như là cao thủ của hoàng thất Đại Càn. Khi còn trẻ, tuy rằng tư chất của hắn bình thường, nhưng thuộc về người tài lớn trưởng thành chậm. Khi qua tuổi ba mươi, tu vi của hắn mới đột nhiên tăng mạnh.

Trong hoạt động bao vây tiêu diệt Phong Thiên Thu trước đó, trong bốn vị thân vương cũng có Tuyên Vương Dương Hoằng Nghị.

Hai chiếc phi thuyền dần dần tới gần. Nhưng vào lúc này, lại có một chiếc phi thuyền đột nhiên từ trong tầng mây phía sau vọt ra, đồng thời không nói lời nào trực tiếp lao về phía phi thuyền của Tử Hà tông.

- Khốn kiếp!

Nghiêm Trạch giận dữ, lập tức điều khiển phi thuyền tiến hành né tránh. Nhưng phi thuyền phía sau lao tới quá nhanh, hắn căn bản đã không kịp né tránh.

Ầm.

Một tiếng động vang lên! Hai chiếc phi thuyền va chạm mạnh vào nhau.

Nhất thời phi thuyền của Tử Hà tông chấn động mãnh liệt. Mọi người trên phi thuyền ngã trái ngã phải. Có rất nhiều người suýt nữa bị phi thuyền hất ra ngoài.

May là phi thuyền có pháp trận bao phủ, bọn họ mới không thật sự bị hất ra. Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cho đám người Tử Hà tông hãi hùng khiếp vía một hồi.

Phương Lâm cũng nắm chặt lấy lan can phía ngoài cả phi thuyền, mới không bị chật vật giống như những người khác.

- Ha ha ha ha, thật ngại quá. Tốc độ của phi thuyền quá nhanh, nhất thời không khống chế được, đã khiến cho các ngươi phải sợ hãi.

Từ trong phi thuyền phía sau này truyền đến tiếng cười to đầy vui sướng. Trong giọng điệu của người này không chỉ có hoàn toàn không áy náy, trái lại có vài phần đắc ý.

Đám người Tử Hà tông đều vô cùng tức giận. Tất cả quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một chiếc phi thuyền màu đen. Trên cột buồm tung bay một lá cờ có một chữ Lý.

Hóa ra là phi thuyền của Lý gia!

Nghiêm Trạch tức giận không nhịn được, chỉ vào phi thuyền của Lý gia hét lớn:

- Các ngươi muốn làm gì? Muốn khai chiến cùng Tử Hà tông ta đúng không?

Một nam tử trung niên bên phi thuyền của Lý gia đứng dậy, thần sắc cương quyết, khinh thường nói:

- Nếu như các ngươi muốn chiến, Lý gia ta theo cùng.

Mà đám con cháu Lý gia ở trên phi thuyền này đều la ầm lên, thái độ cực kỳ kiêu ngạo hống hách.