Nói thật, Phương Lâm chưa nghĩ ra mình rốt cuộc nên bái ai làm lão sư. Hơn nữa trong lòng hắn có hơi mâu thuẫn về chuyện bái sư.
Bởi vì theo Phương Lâm, không ai có tư cách có thể làm sư phụ của hắn. Nhất là ở trên phương diện đan đạo, kiếp trước Phương Lâm từng làm Đan Tôn, đã sớm không có người nào có thể dạy Phương Lâm về đan đạo.
Nếu như thật sự phải bái sư, Phương Lâm rất nghi ngờ rốt cuộc là ai dạy ai.
Mặc dù cảm thấy mâu thuẫn, nhưng Phương Lâm biết lúc này mình vẫn phải lựa chọn một người tới bái sư.
Bái sư này lại có ý nghĩa không giống tầm thường. Trên trình độ rất lớn không phải là tìm một sư phụ, mà tìm một chỗ dựa vững chắc.
Phương Lâm muốn đứng vững gót chân ở trong Tử Hà tông này, ngoại trừ nâng cao thực lực bản thân ra, tìm một chỗ dựa vững chắc cũng là chuyện đặc biệt cần phải làm.
Hàn Ngâm Nguyệt tuy rằng có thể cho Phương Lâm giúp đỡ không nhỏ, nhưng ngại vì thân phận của Hàn Ngâm Nguyệt cùng với quan hệ với Phương Lâm, giúp đỡ này vẫn rất có hạn.
Nhưng nếu như Phương Lâm có một sư phụ, vậy sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Nếu như Phương Lâm có một sư phụ địa vị đủ cao, vậy cho Cổ Đạo Phong thêm mấy lá gan, hắn cũng không dám lộ liễu chèn ép Phương Lâm.
Thử hỏi toàn bộ Tử Hà tông, có ai có địa vị còn cao hơn Hàn Lạc Vân? Phương Lâm thật sự rất muốn bái Hàn Lạc Vân làm lão sư. Nói như vậy, mình chính là đệ tử thân truyền của tông chủ, vô cùng tôn quý. Cho dù là nhìn thấy Cổ Đạo Phong, hắn cũng có thể hếch mũi lên trời.
Chỉ có điều Phương Lâm không quá hiểu về Hàn Lạc Vân này. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy có mấy phần lo lắng. Nếu như Hàn Lạc Vân này có ý đồ gì với mình, vậy mình bái hắn làm sư, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Mà địa vị của ba lão quái kia đều không kém, đều là nhân vật có bối phận đặc biệt cao ở Tử Hà tông. Hàn Lạc Vân ở trước mặt bọn họ, cũng xem như là vãn bối.
Nếu như bái bọn họ làm sư phụ, hắn nghĩ sẽ không tệ. Hơn nữa, trong tay của ba lão quái này gần như đều có thứ tốt. Phương Lâm chính là đang thèm nhỏ dãi ba thước đối với những vật kia.
Nghĩ một hồi, Phương Lâm nhìn ba lão quái kia, lại nhìn Hàn Lạc Vân đang đứng phía trên cười như không cười. Hắn thận trọng mở miệng:
- Đệ tử muốn bái tông chủ làm lão sư, có thể không?
Nghe hắn nói vậy, ba lão quái kia đều không lộ vẻ bất ngờ. Hình như, bọn họ đã sớm đoán được Phương Lâm sẽ nói như vậy.
Hàn Lạc Vân mỉm cười. Phương Lâm còn tưởng rằng hắn sẽ đáp ứng, nhưng không nghĩ tới Hàn Lạc Vân lại lắc đầu.
- Phương Lâm, tuy rằng ta cũng rất muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ có điều thiên phú của ngươi phần nhiều là thể hiện ở trên phương diện đan đạo. Về đan đạo, ta thật sự biết rất ít, căn bản không dạy được ngươi cái gì cả. Nếu như ngươi bái ta làm sư phụ, sợ rằng sẽ làm lỡ tiền đồ của ngươi.
Hàn Lạc Vân than thở, trong giọng nói đầy tiếc nuối.
Thần sắc Phương Lâm cổ quái. Hắn luôn cảm thấy trong câu nói này của Hàn Lạc Vân có hàm ý khác.
Hắn lại nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, chỉ thấy đôi mắt Hàn Ngâm Nguyệt nhìn về phía ba lão quái kia chớp chớp, lại nhìn về phía Hàn Lạc Vân chớp chớp.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra. Lúc này hắn mới hiểu được, đây là nàng đang nháy mắt ra hiệu với mình. Chỉ có điều nàng làm vậy là có ý gì?
- Phương Lâm, trong tất cả mọi người ở Tử Hà tông này, chỉ có lão phu có thể chỉ điểm cho ngươi trên phương diện đan đạo. Ngươi còn do dự cái gì?
Lão nhân giống như gậy trúc kia trợn trừng hai mắt, có hơi bất mãn hét lên.
- Phương Lâm, ta ngoại trừ ba gốc cây dược liệu cổ ra, còn có một quyển sách thượng cổ thiếu, ảo diệu vô cùng, có thể cho ngươi một xem.
Hồ lão mở miệng nói.
- Hừ, chỗ ta ngoại trừ một lọ tinh huyết yêu thú thượng cổ ra, còn có hai khối xương thú của yêu thú thượng cổ, vô giá!
Lão già đầu trọc này lạnh giọng nói.
Phương Lâm sờ sờ mũi. Hắn lại nhìn ánh mắt của Hàn Ngâm Nguyệt. Đột nhiên hắn hình như hiểu rõ.
Hàn Ngâm Nguyệt thấy vẻ mặt Phương Lâm bừng tỉnh hiểu ra, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Người này thật sự hiểu rõ ý của mình sao?
Chỉ thấy Phương Lâm ôm quyền nhìn về phía Hàn Lạc Vân và ba vị lão quái, mở miệng nói:
- Đệ tử đã nghĩ xong.
Nghe hắn nói vậy, mọi người ở đại điện đều tập trung tinh thần. Bất luận là Hàn Lạc Vân hay ba lão quái này, hoặc những người khác đều rất tò mò về lựa chọn của Phương Lâm.
Chỉ nghe Phương Lâm chậm rãi nói:
- Đệ tử có một điều thỉnh cầu.
Chân mày Hàn Lạc Vân hơi nhíu lại, nói:
- Thỉnh cầu gì, ngươi nói xem.
Phương Lâm nói:
- Đệ tử muốn bái tông chủ và vị tiền bối này làm lão sư.
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều tim lặng. Thật lâu cũng không có ai phát ra một tiếng động nào.
Mọi người tất cả đều lộ ra vẻ cổ quái và khiếp sợ. Cho dù là mấy người cao tầng của Tử Hà tông cảm giác không mấy hứng thú về Phương Lâm, thần sắc cũng co giật.
Đây quả thực là một chuyện kỳ lạ!
Có người lại tham lam như thế sao? Bái một người làm sư phụ còn chưa đủ? Thoáng cái muốn bái hai người?
Hơn nữa, hai người hắn muốn bái kia, một người là tông chủ Tử Hà tông, một người là lão quái của tông môn. Mỗi người đều không phải là chiếc đèn cạn dầu đâu.
- Hoang đường! Thật sự hoang đường!
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa! Cố tình gây sự!
- Quá càn rỡ!
Mấy người Kim lão lập tức đứng ra chỉ trích Phương Lâm. Nhưng phần lớn mọi người lại im lặng không nói gì, duy trì tình trạng chờ xem.
Ba lão quái kia lại ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn. Bọn họ đều không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói ra điều này. Trong lúc nhất thời trong đầu bọn họ cảm thấy hơi rối loạn.
Hàn Ngâm Nguyệt day day huyệt thái dương. Nàng cảm giác đau đầu một hồi. Phương Lâm này quả nhiên không hiểu rõ ý của mình, hoàn toàn nghĩ sai.
Mình nháy mắt ra hiệu với hắn, là bảo hắn có thể lựa chọn giữa ba lão quái và phụ thân mình, không nên mở rộng phạm vi. Cũng chỉ có bái một trong mấy người này làm lão sư, mới có thể chân chính thể hiện ra giá trị của Phương Lâm.
Nhưng não đường của Phương Lâm kỳ lạ, không ngờ lý giải thành Hàn Ngâm Nguyệt hi vọng hắn bái hai người làm lão sư, vì vậy liền có hài kịch này.
Hàn Lạc Vân và lão nhân gậy trúc kia đều cảm thấy khó hiểu.
Hắn làm cái gì vậy? Bái hai người chúng ta làm lão sư sao? Đây không phải là đùa giỡn sao?
Nhất là Hàn Lạc Vân. Sắc mặt của hắn cực kỳ cổ quái.
Mình chính là tông chủ tôn sư. Trong Tử Hà tông này không biết có bao nhiêu đệ tử nằm mơ cũng muốn trở thành vì đệ tử của mình. Nhưng Phương Lâm ngươi thì hay rồi. Không ngờ ngươi lại có lòng tham như vậy, bái một mình ta làm lão sư còn chưa đủ, lại còn muốn chân đứng hai thuyền?
Không sai, theo Hàn Lạc Vân và phần lớn mọi người thấy, hành vi của Phương Lâm chân chính là chân đứng hai thuyền, hơn nữa còn là hai chiếc thuyền lớn đặc biệt có phân lượng.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ lúng túng. Hắn cũng cảm thấy mình hình như có hơi tham lam. Chỉ có điều lời cũng đã nói ra khỏi miệng, hắn không thể thu trở về được.
Lúc này, Phương Lâm mới chú ý tới vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Ngâm Nguyệt. Hắn chợt hiểu được, hóa ra là mình hiểu nhầm ý của nàng.
Hồ lão và lão già đầu hói đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt u oán. Hóa ra tiểu tử ngươi căn bản không để ý tới hai người chúng ta. Chỉ có điều cũng khó trách, trong tay bọn họ mặc dù có không ít thứ tốt, nhưng bản thân hai người bọn họ quả thật không có lực hấp dẫn gì đối với Phương Lâm.
Ngược lại đồng tử của lão nhân giống cây gậy trúc kia xoay chuyển. Ngay lập tức, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Tông chủ, lão phu cảm thấy Phương Lâm nói lời ấy rất tốt.
Cái gì? Lời ấy rất tốt?
Phương Lâm choáng váng, lẽ nào ngay cả ngài cũng choáng váng sao?
Không ít người đều nhìn lão nhân giống gậy trúc kia với ánh mắt cổ quái. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, có phải lão nhân này bế quan quá lâu, đầu óc cũng có phần hồ đồ hay không.
- A? Mong ngài chỉ giáo cho?
Hàn Lạc Vân cười nói.
Lão nhân giống cây gậy trúc nói:
- Phương Lâm có đan đạo tư chất, điều này không thể nghi ngờ. Nếu như bồi dưỡng thoả đáng, hắn sẽ thành vị thánh thứ năm của Tử Hà tông ta. Tư chất võ đạo của hắn cũng cực kỳ kinh người. Hắn còn nhỏ tuổi đã là Địa Nguyên ngũ trọng, càng phải làm cố gắng bồi dưỡng. Lão phu cho rằng, tông chủ làm sư phụ của hắn trên phương diện võ đạo, lão phu lại làm sư phụ của hắn trên phương diện đan đạo, có thể nói là vẹn toàn đôi bên.
- Ta không đồng ý!
- Ta cũng không đồng ý!
Lão nhân giống cây gậy trúc vừa mới dứt lời, lập tức lại có một số người nhảy ra mãnh liệt phản đối.