Đối mặt với lời quát mắng của lão nhân áo đen này, Phương Lâm đảo mắt, coi như hoàn toàn không nghe thấy.
Thần sắc của lão nhân áo đen này u ám lạnh lẽo. Hắn đang muốn lại mở miệng răn dạy, Hàn Lạc Vân đã cười nói:
- Kim lão, tính tình của Phương Lâm thẳng thắn mà thôi, không cần nổi giận.
Lão nhân áo đen được gọi là Kim lão này hung hăng trừng mắt với Phương Lâm, trong mắt không thèm che giấu sự bài xích và phản cảm.
Phương Lâm giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Tại sao trên mặt của lão già này giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Ta lại chưa từng trêu chọc ngươi.
Trong lòng Phương Lâm nói thầm. Xem ra đợi lát nữa mình phải đi tìm Hàn Ngâm Nguyệt hỏi xem vì sao Kim lão này lại thù địch với mình sâu như thế.
- Tông chủ, ta cảm thấy Phương Lâm hoàn toàn có thể ngoại lệ nâng cao. Ta nghĩ nếu như bốn thánh vẫn còn, bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Một bà lão đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Chỉ có điều nàng vừa nói ra lời này, lại là khiến cho sắc mặt đám người đang phản đối trong đại điện nhất thời đại biến. Tất cả đều nói không ra lời.
Bà lão liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt có vài phần ý tốt. Phương Lâm tất nhiên cũng ôm quyền khẽ cúi chào nàng.
Đưa bốn thánh ra, đây quả thực là đại sát khí hữu hiệu nhất, thoáng cái lại chặn miệng của những người phản đối.
Tuy rằng bốn thánh đã không còn ở lại Đan tông, thậm chí rất có khả năng đã không còn ở trên đời này, nhưng uy lực của bốn thánh vẫn còn sót lại. Cho dù là tông chủ Hàn Lạc Vân, khi ở trên đan đàn hắn cũng phải chắp tay lại bái tế bốn bức tượng thánh.
- Mộng lão nói như vậy là sai rồi. Bốn thánh là bốn thánh, Phương Lâm là Phương Lâm, sao có thể trộn lẫn hai chuyện này với nhau được? Tử Hà tông ta luôn luôn giữ nghiêm giới luật. Mặc dù có tiền lệ được đặc biệt nâng cao, nhưng lại có ảnh hưởng cực lớn. Chúng ta không có thể tùy tiện quyết định được.
Lại có một lão nhân biểu thị phản đối.
Thần sắc Mộng lão kia hờ hững:
- Phương Lâm được truyền thừa của bốn thánh, chính là ý nguyện lựa chọn của bốn thánh, còn là thánh thứ năm của Tử Hà tông ta sau này. Đặc biệt nâng cao cho hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Những người phản đối đều nghiến răng nghiến lợi. Mộng lão này nói câu nào cũng không rời khỏi bốn thánh, khiến cho bọn họ muốn phản bác cũng có vẻ yếu ớt không có lực. Thực sự đáng trách.
Chỉ có điều, lời Mộng lão nói thật sự rất có phân lượng, còn có lý có tình. Dù sao, năm đó bốn thánh đều nhận được nâng cao đặc biệt. Hiện tại Phương Lâm nắm giữ truyền thừa của bốn thánh, nếu như bồi dưỡng nhiều hơn, rất có thể trở thành thánh thứ năm. Như vậy đây chính là một chuyện cực may mắn cho Tử Hà tông.
Một vài cao tầng của Tử Hà tông vẫn duy trì vị trí trung lập đã thay đổi thái độ. Bọn họ cảm thấy nên đặc biệt nâng cao. Mà đám người phản đối cũng ít đi.
Nhưng vẫn có mấy người kiên quyết phản đối. Trong đó có Kim lão này.
Phương Lâm đứng ở trong đại điện, ngược lại có vẻ giống như lão thần, căn bản không có lưu ý xem những người này tranh cãi kịch liệt thế nào, giống như hoàn toàn không có liên quan gì tới hắn.
Trên thực tế, Phương Lâm thực sự không để ý tới chuyện đặc biệt nâng cao gì cả. Đương nhiên, có thể đặc biệt nâng cao, tất nhiên là tốt. Cho dù không được, Phương Lâm cũng sẽ không để ở trong lòng.
- Được rồi. Tất cả đều bớt tranh cãi đi.
Trong lúc trong đại điện đang vô cùng ầm ĩ, Hàn Lạc Vân chợt mở miệng ngăn lại. Âm thanh của hắn tuy rằng không lớn, nhưng rất uy nghiêm. Nhất thời, mọi người trong đại điện đều yên tĩnh trở lại.
Hàn Lạc Vân nhìn Phương Lâm:
- Phương Lâm, hôm nay bản tọa lại nâng cao ngươi thành đệ tử chân truyền, không phải là chân truyền của Đan tông, mà là chân truyền của Tử Hà.
Nghe hắn nói như thế, rất nhiều lão nhân ở đây đều là a lên một tiếng, lộ vẻ khiếp sợ. Ngay cả Mộng lão vẫn luôn tranh thủ tư cách nâng cao đặc biệt cho Phương Lâm cũng cảm thấy kinh sợ.
Sau khi Hàn Lạc Vân nói xong, lại tiện tay ném một cái. Chỉ thấy một khối ngọc bài màu tím bay ra, mang theo ánh sáng ôn hòa đến trước mặt Phương Lâm.
- Cất ngọc bài này đi. Nó tượng trưng cho ngươi là đệ tử chân truyền Tử Hà. Trong tay cầm ngọc bài này, ngươi có được địa vị ngang với trưởng lão của hai mạch, khi nhìn thấy thủ tọa của hai mạch cũng không cần bái lạy, có thể tùy ý quay lại Tử Hà phong, có thể vào bảo khố Tử Hà một lần.
Hàn Lạc Vân thản nhiên nói, giọng điệu bình thản, giống như nói chuyện gì đó không quan trọng.
Nhưng lời hắn nói ra lại khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động.
Đệ tử chân truyền cũng có sự khác biệt, bao gồm chân truyền của hai mạch cùng chân truyền Tử Hà.
Chân truyền của hai mạch, chính là đệ tử chân truyền của Võ tông hoặc Đan tông, chỉ có thể bái lạy trưởng lão hoặc thủ tọa hai mạch làm lão sư.
Nhưng chân truyền của Tử Hà lại có địa vị còn muốn cao hơn chân truyền của hai mạch, có thể bái cao tầng của Tử Hà tông làm lão sư, thậm chí có thể bái làm môn hạ của tông chủ, trở thành thân truyền của tông chủ.
Giống như Thanh Kiếm Tử chính là chân truyền của Tử Hà, bái lạy làm môn hạ một vị sư đệ của tông chủ Hàn Lạc Vân.
Mà cũng chính bởi vì Thanh Kiếm Tử là thân phận chân truyền của Tử Hà, ở trong Võ tông hắn mới nắm giữ địa vị siêu nhiên. Cho dù là trưởng lão cũng phải khách khí với Thanh Kiếm Tử.
Còn có một loại cách nói, vị trí tông chủ của Tử Hà tông này sẽ được truyền cho một trong những chân truyền của Tử Hà.
Nói cách khác, nắm giữ thân phận chân truyền Tử Hà, lại tương đương với có tư cách cạnh tranh vị trí lớn tông chủ.
Những người phản đối chuyện đặc biệt nâng cao đều tức giận đến không nhịn được, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ vốn cho rằng Hàn Lạc Vân muốn đặc biệt nâng cao Phương Lâm làm đệ tử chân truyền của Đan tông. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới chiêu thức ấy của Hàn Lạc Vân lại chơi lớn đến như vậy, trực tiếp nâng cao Phương Lâm làm chân truyền Tử Hà.
Điều này thật sự là một bước lên trời!
Đang từ đệ tử trung đẳng, nhảy lên một cái trở thành chân truyền Tử Hà. Điều này nói ra sợ rằng cũng sẽ khiến cho người cảm thấy không thật.
Đám người Kim lão ngồi không yên. Tất cả lại đều mở miệng, ngôn từ vô cùng kịch liệt, mãnh liệt phản đối chuyện Phương Lâm trở thành chân truyền Tử Hà.
Dù sao, bất kỳ một vị chân truyền Tử Hà nào cũng cần phải vượt qua xét duyệt và thử thách nghiêm ngặt. Phương Lâm lại dễ dàng có được địa vị này như vậy khiến bọn họ tất nhiên có lý do để phản đối.
Phương Lâm cũng choáng váng mơ hồ một hồi. Cho dù hắn không biết rõ ràng thân phận chân truyền Tử Hà có bao nhiêu cao siêu, nhưng chỉ từ những lợi ích Hàn Lạc Vân nói ra, ngược lại rất tốt.
Ví dụ như khi nhìn thấy thủ tọa của hai mạch hắn cũng không phải bái lạy. Nói như vậy, sau này mình nhìn thấy Cổ Đạo Phong, lại không cần làm ra bộ dạng khúm núm nữa.
Có thể tùy ý tiến vào Tử Hà phong, cũng khiến cho mình có càng nhiều cơ hội được nhìn thấy Hàn Lạc Vân. Nếu như tạo quan hệ tốt với vị tông chủ này, Cổ Đạo Phong lại muốn đối phó mình cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Về phần bảo khố Tử Hà này, Phương Lâm đã nghe người ta nói qua. Tử Hà tông có ba chỗ bảo khố, chia ra làm thiên địa nhân, chỉ có tông chủ mới có thể tùy ý tiến vào. Cho dù là cao tầng của tông môn, nếu như không được tông chủ cho phép, cũng không có cách nào tiến vào bảo khố Tử Hà này.
Phương Lâm trở thành chân truyền Tử Hà sẽ có được một lần cơ hội tiến vào bảo khố Tử Hà. Hiện tại tu vi của Phương Lâm là Địa Nguyên ngũ trọng, cũng chính là có thể vào được bảo khố chữ thiên, địa.
Về phần bên trong bảo khố có cái gì, Phương Lâm không biết. Nhưng nếu như đã được gọi là bảo khố, chắc hẳn bên trong có rất nhiều thứ tốt.
- Phương Lâm, còn không thu ngọc bài?
Hàn Lạc Vân thấy Phương Lâm còn đang đứng sững sờ ở đó, chợt cười híp mắt nhắc nhở một câu.
Phương Lâm liền vội vàng nắm lấy ngọc bài, thu vào bên trong túi Cửu Cung của hắn.
- Đa tạ tông chủ!
Phương Lâm ôm quyền hành lễ, trên mặt vô cùng vui vẻ.
Cùng lúc đó, Cổ Đạo Phong đang ở Đan tông cũng đã nhận được tin tức trước tiên. Đó chính là do Kim lão này truyền cho hắn.
Phụt!
Cổ Đạo Phong phun ra một búng máu, toàn thân giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng, thoáng cái co quắp ngồi ở này màu bạc trên ghế.
- Phụ thân!
Cổ Hàn Sơn vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên.
- Đáng trách!
Cổ Đạo Phong điên cuồng hét lên, hai khóe mắt muốn nứt ra. Hắn giống như đã phát điên!