Phương Lâm nghe thấy vậy, liếc mắt thoáng nhìn về phía trưởng lão kia.
- Ngươi có nghe hay không? Thủ tọa bảo ngươi lập tức đi gặp hắn!
Trưởng lão kia thấy Phương Lâm không có phản ứng, lập tức lạnh giọng nói.
Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng. Lúc này Cổ Đạo Phong muốn gặp Phương Lâm, không cần nghĩ cũng biết hắn khẳng định có ý đồ khó lường. Nếu như Phương Lâm đi tới đó, sợ rằng sẽ bị thua thiệt.
Có khả năng nhất chính là Cổ Đạo Phong nhìn thấy Phương Lâm nhận được nhiều đồ như vậy, muốn chiếm làm của riêng.
Phương Lâm khẽ nhíu mày. Hắn thật sự không muốn đi gặp Cổ Đạo Phong lúc này. Ai biết Cổ Đạo Phong có thể mất trí, làm cái gì với mình hay không.
- Phương Lâm, ngươi theo chúng ta đi gặp tông chủ, không cần để ý tới những người khác.
Đúng lúc này, một người trong bốn lão nhân này nói.
Nhất thời sắc mặt của trưởng lão Đan tông này trở nên cực kỳ khó coi. Hắn muốn nói gì đó. Nhưng đối mặt với bốn lão nhân này, hắn lại không dám mở miệng.
Dù sao người ta cũng là nhóm cao thủ mạnh nhất của Tử Hà tông. Cho dù sau lưng bọn họ không phải là trưởng lão, nhưng lại có địa vị còn cao hơn cả trưởng lão. Hơn nữa sau lưng của bọn họ lại là tông chủ Hàn Lạc Vân.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ vui mừng, ôm quyền nhìn về phía bốn lão nhân, nói:
- Vãn bối nhận lệnh.
Nói xong, hắn đi theo bốn lão nhân rời khỏi đan đàn, đi về phía Tử Hà phong
Trong ngực lão nhân Đan tông này không ngừng lên xuống. Hắn vội vàng lấy ngọc giản ra đưa tin, truyền tin cho Cổ Đạo Phong.
Bên trong đại điện Đan tông, khi Cổ Đạo Phong biết được Phương Lâm đi gặp mặt Hàn Lạc Vân, trong mắt hắn đầy vẻ thâm trầm.
- Tông chủ đã nhúng tay vào, trong chuyện của Phương Lâm, chúng ta đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Cổ Đạo Phong im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói.
Cổ Hàn Sơn nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng hắn đặc biệt không cam lòng. Nhưng Hàn Lạc Vân đã nhúng tay vào, bọn họ thật sự không thể làm được gì nữa. Một khi làm chuyện gì quá đáng, khó bảo toàn sẽ không chọc giận Hàn Lạc Vân.
- Phụ thân, Phương Lâm không chết, lòng con không yên.
Thần sắc Cổ Hàn Sơn cực kỳ khó coi nói.
Cổ Đạo Phong thở dài một tiếng:
- Vi phụ làm sao lại không phải như vậy? Chỉ trách vi phụ không đúng lúc cảnh giác Phương Lâm, khiến cho hắn trưởng thành như hiện tại.
Cổ Hàn Sơn xiết chặt nắm đấm. Lúc này Phương Lâm thu được truyền thừa của bốn thánh, đã khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Trước khi Phương Lâm thu được truyền thừa của bốn thánh, Cổ Hàn Sơn vẫn có vài phần cảm giác ưu việt. Dù sao bất luận là tu vi hay cảnh giới đan đạo, bản thân hắn vẫn mạnh hơn Phương Lâm.
Nhưng bây giờ, cảnh giới võ đạo của Phương Lâm đã đuổi theo hắn, chênh lệch đã không còn quá lớn nữa.
Mà về cảnh giới đan đạo, thu được truyền thừa của bốn thánh, nắm giữ hai loại hồn mạng đan hỏa, cho dù Phương Lâm bây giờ còn không bằng Cổ Hàn Sơn, nhưng ai biết Phương Lâm sau sẽ có đáng sợ tới mức nào tốc độ trưởng thành?
Chỉ cần Phương Lâm bất tử, Cổ Hàn Sơn sẽ có một loại giống như gai ở lưng cảm giác nguy cơ.
- Phụ thân, chúng ta có lẽ có thể sử dụng biện pháp khác, diệt trừ Phương Lâm.
Cổ Hàn Sơn bỗng nhiên nói.
Cổ Đạo Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Con không cần quá lo lắng. Chỉ cần người của Hàn gia không hoàn toàn đứng ra trợ giúp Phương Lâm, ta lại có biện pháp dồn hắn vào chỗ chết. Chuyện quan trọng nhất của con bây giờ chính là đi Đan Minh, trở thành luyện đan sư tam đỉnh.
Cổ Hàn Sơn gật đầu. Chỉ có điều trong mắt hắn mơ hồ có một phần thâm độc.
Đây là lần đầu tiên Phương Lâm tới Tử Hà đại điện, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tông chủ Tử Hà tông Hàn Lạc Vân.
Phương Lâm đã nghe danh Hàn Lạc Vân từ lâu. Hắn là người nắm quyền ở Tử Hà tông, cao thủ số một số hai của Càn quốc, cũng là phụ thân của Hàn Ngâm Nguyệt và Hàn Hiểu Tinh.
Hàn Lạc Vân có thể sinh ra hai tỷ muội lợi hại như vậy, chắc hẳn hắn cũng là một người không tầm thường.
Phương Lâm vẫn luôn tò mò về tông chủ Tử Hà tông này. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thấy diện mạo thật sự.
Hàn Lạc Vân đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, trường bào trắng như tuyết, không dính một hạt bụi nhỏ. Gương mặt tuấn tú thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời lộ ra mị lực không có cách nào hình dung.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm nói. Hắn không ngờ Hàn tông chủ này lại là một vị mỹ nam tử như vậy.
Chỉ có điều cũng khó trách được. Hai vị tỷ muội Hàn Ngâm Nguyệt và Hàn Hiểu Tinh này quốc sắc thiên hương như vậy, Hàn Lạc Vân thân lạ phụ thân của các nàng, tất nhiên bộ dạng cũng sẽ không tệ.
- Đệ tử Phương Lâm, bái kiến tông chủ.
Phương Lâm đứng ở trong đại điện, ôm quyền hành lễ về phía Hàn Lạc Vân. Bất kể trong lòng hắn đang thầm nghĩ cái gì, thái độ vẫn vô cùng cung kính.
Hàn Lạc Vân có thêm vài phần hứng thú quan sát Phương Lâm. Tuy rằng hắn không phải chưa từng nhìn thấy Phương Lâm, nhưng chính thức gặp mặt lại vẫn là lần đầu.
Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh, gương mặt lộ ra nụ cười mỉm ôn hòa. Trong mắt nàng không che giấu vẻ tán thưởng.
Trong đại điện, còn có một ít cao tầng của Tử Hà tông. Tất cả đều là lão nhân gương mặt già nua. Lúc này, bọn họ đều đang quan sát Phương Lâm. Có người lộ ra ý tốt, cũng có người lộ ra vài phần chán ghét. Còn có mấy người thần sắc lãnh đạm.
- Phương Lâm, nghe nói ngươi nắm giữ hai loại hồn mạng đan hỏa. Ngươi tới thi triển cho mọi người xem.
Hàn Lạc Vân nói xong, trên mặt có vài phần hiếu kỳ.
Phương Lâm lại cảm thấy bất đắc dĩ. Chỉ có điều hắn vẫn làm theo. Hắn vươn hai tay ra.
Hai loại ngọn lửa một lam một tím xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Phương Lâm.
Mọi người ở đây thấy vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cho dù là Hàn Lạc Vân cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
- Tốt. Hôm nay, ngươi đã nhận được truyền thừa của bốn thánh. Thật đúng là chuyện may mắn của Tử Hà tông ta!
Hàn Lạc Vân cười nói.
Phương Lâm thu hồi ngọn lửa, một mực cung kính đứng ở nơi đó, cũng không có tỏ vẻ quá mức khẩn trương.
Lúc này, Hàn Ngâm Nguyệt mở miệng nói:
- Tông chủ, Phương Lâm có kỳ tài ngút trời, còn được truyền thừa của bốn thánh. Theo ta thấy, có thể ngoại lệ nâng Phương Lâm lên làm đệ tử chân truyền.
Lời này vừa nói ra, trong đại điện có không ít người đều thay đổi sắc mặt. Chỉ có điều phần lớn mọi người đều âm thầm gật đầu, cảm thấy Hàn Ngâm Nguyệt nói lời ấy là vô cùng có lý.
- Tông chủ, đại tiểu thư nói vậy thật sự không thích hợp. Tử Hà tông ta truyền thừa mấy nghìn năm, quy định rõ ràng làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
- Phương Lâm cho dù là thiên tài, nhưng nếu là đệ tử của Tử Hà tông ta vẫn phải tuân theo quy định của Tử Hà tông, đặc biệt nâng cao là chuyện trăm triệu lần không thể làm được!
- Tông chủ nghĩ lại đi!
Hàn Ngâm Nguyệt vừa mới dứt lời, lại có mấy người cao tầng của Tử Hà tông đứng ra phản đối.
Phương Lâm nhìn mấy người phản đối người, một người mình cũng không nhận ra. Chỉ có điều thông qua ánh mắt vừa rồi bọn họ nhìn mình, rõ ràng có sự thù địch.
Điều này khiến Phương Lâm cảm thấy khó hiểu. Ta lại không có trêu chọc các ngươi, tại sao ai nấy đều tích cực xông ra chèn ép ta như vậy?
Hình như Hàn Ngâm Nguyệt đã đoán trước sẽ có người đứng ra phản đối. Nhưng nàng căn bản cũng không để ý tới mấy người này. Nàng chỉ nhìn Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân mỉm cười, nhìn Phương Lâm:
- Ngâm Nguyệt nói muốn đặc biệt nâng cao ngươi làm đệ tử chân truyền, không biết ngươi có nguyện ý hay không?
Trong lòng Phương Lâm thầm đảo mắt. Ngươi là tông chủ có được hay không? Ta chỉ là một đệ tử, ngươi còn hỏi ta có nguyện ý hay không?
Ta đương nhiên nguyện ý thôi!
Chỉ có điều ngay cả trong lòng có trăm lần nguyện ý, nhưng ngoài mặt Phương Lâm vẫn lộ ra vài phần ngại ngùng, lúng túng:
- Cái đó... Thật ra ý kiến của ta không quan trọng. Chỉ cần tông chủ cam tâm tình nguyện, nâng cao thì nâng cao.
Nghe được Phương Lâm nói vậy, khóe miệng của mọi người đều co giật một hồi. Ngay cả Hàn Lạc Vân cũng vui vẻ.
- Phương Lâm lớn mật. Trong đại điện Tử Hà, sao có thể để cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ!
Một lão nhân áo đen lại chỉ vào Phương Lâm lạnh giọng quát.