Trên Bạch Tượng sơn, đám người Phương Lâm một khắc không ngừng chạy trốn về phía đỉnh núi. Phía sau bọn họ không xa có mười mấy người áo đen đang không ngừng theo sát.
Phương Lâm vừa chạy, vừa không ngừng lấy ra bình ngọc ném ra phía sau. Những thứ này đều là khói độc bình thường hắn chuẩn bị, số lượng không ít. Lúc này trong khi nguy cấp, hắn cũng không quan tâm có bỏ được hay không, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
Thật ra khói độc cũng có ít tác dụng. Tuy rằng những người áo đen kia đều có thực lực không tầm thường, nhưng cũng không phải thân thể bách độc bất xâm. Bọn họ hít phải khói độc cũng vẫn sẽ xong đời.
Có độc khói ngăn cản, những người áo đen kia không có cách nào lập tức đuổi theo đám người Phương Lâm. Chỉ có điều khoảng cách giữa hai bên vẫn đang không ngừng bị thu hẹp lại.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn, trong lòng thầm mắng không thôi. Có trời mới biết được những người áo đen này là từ đâu xuất hiện, lại dám làm loại chuyện này ở trên địa bàn của Tử Hà tông. Đây quả thực là không để Tử Hà tông vào trong mắt.
Chỉ có điều lúc này nghĩ những điều này cũng chỉ là vô dụng. Những người áo đen này không ngừng theo sát như vậy, vừa nhìn chính là muốn giết người diệt khẩu. Chắc hẳn bọn họ cũng lo lắng sẽ bị Tử Hà tông điều tra ra được điều gì.
Nếu như Phương Lâm chỉ có một mình, như vậy lấy năng lực của hắn đã sớm có thể chạy thoát thân.
Nhưng vừa vặn phía sau Phương Lâm vẫn có một đám đệ tử Đan tông đi theo. Phương Lâm cũng không có cách nào không quan tâm tới bản thân bọn họ, chạy thoát thân một mình. Nếu làm như vậy, mình sẽ thành cái gì?
- Không muốn chết, vậy đều liều mạng chạy lên trên cho ta!
Phương Lâm rống lên một tiếng. Mấy đệ tử Đan tông có phần mệt mỏi lập tức cắn chặt răng, cố gắng hết mức không để cho mình bị tụt lại phía sau.
Độc Cô Niệm vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn xung quanh. Nàng thì hay rồi, thần sắc hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Nàng còn cảm thấy thật kích thích.
- Phương Lâm, Đổng trưởng lão và Từ trưởng lão có thể lên tới đây cứu chúng ta không?
Một người thanh niên thở hổn hển hỏi.
Phương Lâm cũng không nhìn hắn, nói:
- Bản thân hai người bọn họ khó bảo toàn, chắc hẳn hiện tại đã bị giết chết rồi.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng cả đám người đều lạnh mất một nửa. Trên mặt bọn họ nhất thời lộ ra vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng.
Ngay cả hai vị trưởng lão cũng bị giết chết, vậy những người như bọn họ làm sao có thể có đường sống?
Lúc này, đám người bọn họ đều xem Phương Lâm thành chỗ dựa của mình. Khi nhìn thấy trên mặt Phương Lâm vẫn không có bất kỳ vẻ hoang mang nào, bọn họ cũng cảm thấy yên ổn hơn một ít.
Vèo vèo vèo!!!
Mấy đạo hàn quang hiện ra, lao thẳng vào mấy đệ tử Đan tông chạy cuối cùng. Chỉ nghe hai tiếng phụt phụt, có hai đệ tử Đan tông bị phi đao cắm vào giữa lưng.
Hai người này kêu thảm một tiếng, thoáng cái ngã nhào xuống đất. Mọi người nhìn lại đều cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
- Đừng có ngừng lại!
Phương Lâm lại giục một tiếng. Hai đao đệ tử Đan tông thân trúng phi đao hiển nhiên đã không sống được nữa. Bọn họ không cần thiết lãng phí thời gian vì hai người hẳn phải chết.
Thấy hai người đồng bạn chết thảm, khiến cho trong lòng những người khác bị che phủ một tầng bóng ma. Bọn họ đều liều mạng chạy lên. Ai cũng không muốn mình tụt lại phía sau, trở thành mục tiêu kế tiếp bị phi đao giết chết.
Cuối cùng, một đoàn người không ngừng chân, chạy trốn tới giữa sườn núi. Nơi này có rất nhiều trận pháp tồn tại, có thể ngăn cản được những người áo đen kia một lát.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng biết, dựa vào những pháp trận tầm thường này chỉ có thể ngăn cản được một lúc. Nếu muốn dựa vào chúng để bảo toàn tính mạng, như vậy là hoàn toàn không đủ.
Quả nhiên, tuy rằng những người áo đen truy kích kia bị ngăn cản ở bên ngoài một pháp trận, nhưng lập tức lại có người ra tay, mạnh mẽ công kích pháp trận.
Thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, pháp trận này lại bị phá thành mảnh nhỏ. Những người áo đen lại tiếp tục đuổi theo.
May là lúc trước nữ tử kia xông lên núi, khiến cho tất cả những pháp trận trên Bạch Tượng sơn này đều được mở ra. Hiện tại những người áo đen này truy kích một hồi, lại gặp phải một pháp trận. Đám người Phương Lâm không bị pháp trận hạn chế, đã dần dần biến mất ở trong tầm mắt của người áo đen.
Dưới chân núi, lão nhân cùng này nữ tử trẻ tuổi đứng chung một chỗ, nhìn mấy thi thể trên mặt đất. Nữ tử có phần không đành lòng. Chỉ có điều lão nhân lại vô cùng bình tĩnh.
- Những người này là ai?
Nữ tử đột nhiên hỏi. Những người áo đen này đều là do lão nhân mời tới. Ngay cả nàng cũng không biết những người áo đen này có thân phận gì.
Lão nhân liếc mắt nhìn nàng, khẽ lắc đầu:
- Ngươi không cần biết về điều này.
Nữ tử nghe nói vậy lại nhìn thẳng vào lão nhân, hỏi:
- Bọn họ rốt cuộc là ai?
Lão nhân thở dài:
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, sẽ không có bất kỳ lợi ích nào cả cho ngươi cả. Hiện tại những kẻ ngăn cản đã bị loại bỏ. Ngươi có thể đi lấy thứ mình muốn.
Nữ tử thấy lão nhân vẫn không chịu nói cho mình biết về thân phận của những người áo đen kia, nàng lập tức xoay người lao thẳng về phía trên Bạch Tượng sơn.
Lão nhân cũng chậm rãi đi lên, đi theo phía sau nữ tử.
Động tác của nữ tử này cực nhanh, giống như linh vượn. Lão nhân kia nhìn như bước chân thong thả nặng nề, nhưng trước sau sẽ không bị nữ tử để tụt lại phía sau.
Ở trên núi, nữ tử và lão nhân thấy được hai thi thể của đệ tử Đan tông, cũng nhìn mấy thân thể người áo đen bị khói độc xâm vào trong.
Chỉ có điều những người áo đen này hình như cũng không có lo ngại về tính mạng. Bọn họ chỉ bị độc tính xâm nhập cơ thể, tạm thời không thể động đậy.
Nữ tử do dự một lát, muốn lấy xuống mặt nạ che mặt của những người áo đen này. Chỉ có điều nàng lại bị lão nhân kia quát bảo ngừng lại.
- Nếu như ngươi thấy được mặt của những người này, như vậy bọn họ lại chỉ có một con đường chết. Ngươi cũng sẽ rước lấy phiền toái lớn.
Lão nhân nghiêm túc nói với nàng.
Nữ tử chưa từng thấy qua lão nhân nghiêm túc như thế. Động tác đưa tay ra lấy mặt nạ của người áo đen mặt nạ cũng dừng lại.
- Đi thôi.
Lão nhân lắc đầu không dừng, tiếp tục đi về phía trên đỉnh núi.
Mà lúc này, Phương Lâm cũng dẫn theo cả đám người chạy trốn tới đỉnh núi. Đến nơi này, bọn họ gần như không còn đường nào có thể trốn được nữa. Dưới chân núi đã sớm bị người áo đen bao quanh bao vây chặt chẽ. Có thể nói, bọn họ là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
- Phương Lâm, chúng ta nên làm cái gì?
Mọi người hoang mang lo sợ, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên người Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn những đệ tử Đan tông hoảng hốt lo sợ, trong lòng thầm thở dài. Những người này chưa từng trải qua sóng gió gì, mình dẫn theo bọn họ trốn đến nơi đây, coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
- Tất cả đừng hoảng hốt, đứng ở xung quanh Bạch Tượng, không nên đi động vào nó.
Phương Lâm mở miệng nói.
Trong lòng mọi người cảm thấy nghi ngờ. Bọn họ đều không rõ Phương Lâm muốn bọn họ làm như thế là có ý gì? Lẽ nào vây quanh bức tượng đá này là có thể bảo toàn tính mạng sao?
Thấy bọn họ vẫn đứng ngây ra đấy, Phương Lâm tức giận, rống lên một câu:
- Không muốn chết thì nghe theo lời ta, đứng sát vào cho ta!
Độc Cô Niệm là người đầu tiên đứng ở phía sau bức tượng đá, những đệ tử Đan tông khác cũng ào ào đứng qua, vây quanh bức tượng đá.
Phương Lâm cũng đứng qua. Đúng lúc này, đám người áo đen từ bốn phương tám hướng bắt đầu xông tới. Bọn họ giống như mãnh thú săn mồi, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám người Phương Lâm.
Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng. Hắn cũng không muốn bị ép đến bước này. Nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể mạo hiểm thử tượng đá này một lần, xem nó có đúng như hắn suy đoán hay không.
Mấy người áo đen lao thẳng đến chỗ bọn họ. Khi mọi người ở đây kinh hãi gần chết, trong giây lát Phương Lâm lại vỗ vào bức tượng đá.
Oong!!!
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy bên lỗ tai có tiếng nổ lớn như tiếng sấm.
Ngay sau đó, bức tượng đá này phóng ra ánh sáng trắng kinh thiên. Một con voi cực lớn màu trắng đạp trong ánh sáng vạn trượng xuất hiện.