Ở ngày thứ năm sau khi ba phương liên hợp tìm kiếm, Phong Thiên Thu lại hiện thân, đồng thời tập kích một nhóm võ giả của hoàng tộc Đại Càn.
Mười mấy võ giả Địa Nguyên đều mất mạng ở trong tay của Phong Thiên Thu, không có một người nào may mắn tránh khỏi nguy cơ.
Mà trong cùng một ngày hôm đó, Phong Thiên Thu còn xông vào một chi nhánh của Lý gia, đại náo một hồi. Sau đó hắn lại một lần nữa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Như vậy, người của ba thế lực lớn đã không có cách nào duy trì bình tĩnh được nữa. Phong Thiên Thu này hoàn toàn chính là một người điên. Một hồi đi giết người của hoàng tộc Đại Càn, một hồi lại đi tập kích chi nhánh của Lý gia. Điều này hoàn toàn chính là không hề để ba thế lực lớn vào trong mắt.
Hoàng tộc Đại Càn và Lý gia đồng thời phái ra mấy vị cao thủ, tăng cường mức độ tìm kiếm. Hành vi của Phong Thiên Thu đã chạm đến điểm mấu chốt của hai nhà này. Lúc này, bọn họ cũng không có cách nào bo bo giữ mình được nữa.
Chỉ có Tử Hà tông vẫn ở vào loại trạng thái xuất công nhưng không ra lực.
Lý gia và hoàng tộc Đại Càn vô cùng bất mãn trước thái độ của Tử Hà tông, nhưng không có cách nào nói được điều gì. Dù sao người ta cũng đã ra người xuất lực. Phong Thiên Thu lại không có đi trêu chọc Tử Hà tông, bọn họ căn bản không được nói điều gì.
Nhưng kiểu cuộc sống này lại không duy trì được quá lâu. Phong Thiên Thu cuối cùng đã động thủ tới trên người Tử Hà tông.
Võ tông phái ra hơn hai mươi đệ tử, gặp phải Phong Thiên Thu tập kích. Nếu không phải lúc đó lại có mấy trưởng lão Võ tông ở gần đó chạy tới đúng lúc, chắc hẳn hơn hai mươi đệ tử này đều đã bị Phong Thiên Thu giết chết.
Cho dù là như vậy, Võ tông cũng tổn thất bảy đệ tử chính thức.
Thấy vậy, Tử Hà tông còn muốn xuất công không ra lực cũng không được. Phong Thiên Thu người ta cũng đã khi dễ đến tới trên đầu, đổi lại thành ai cũng không nhịn được.
Trong cùng ngày khi tin dữ truyền đến, Hình Thiên Tiếu thủ tọa của Võ tông tức giận, tự mình lên đường đi lùng bắt Phong Thiên Thu.
Hình Thiên Tiếu thoáng động, hai nhà khác cũng không lại oán giận gì nữa. Tử Hà tông người ta trực tiếp xuất động một vị thủ tọa tới lùng bắt Phong Thiên Thu, như vậy không thể nói là mức độ không lớn.
Ở dưới mức độ lùng bắt lớn như vậy, Phong Thiên Thu quả nhiên không có cách nào lại tùy ý làm bậy nữa.
Hắn nhiều lần bị người của ba nhà tìm được, trải qua chém giết một hồi mới có thể thoát thân.
Hình Thiên Tiếu cũng từng giao đấu với Phong Thiên Thu một lần. Tuy rằng lúc đó Phong Thiên Thu đã bị thương, nhưng Hình Thiên Tiếu vẫn không có cách nào giữ hắn lại được.
Bởi vậy có thể thấy được, Phong Thiên Thu này quả thật có vài phần thực lực. Nếu như hắn không bị thương, Hình Thiên Tiếu cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn.
Điều này cũng khó trách. Nếu như hắn không có thực lực cứng rắn, cũng không có cách nào từ Nguyên quốc chạy trốn đến Mạnh quốc, lại cứng rắn xông vào Càn quốc làm loạn.
Một tháng trôi qua, Phong Thiên Thu lại trước sau còn chưa bị sa lưới, còn đang ẩn nấp ở trong phạm vi của Càn quốc.
Mà hoàng tộc Đại Càn cũng bị áp lực đến từ Nguyên quốc. Nguyên quốc nói trong vòng ba tháng không bắt được Phong Thiên Thu, Nguyên quốc lại phái cường giả xuống Càn quốc, tự mình bắt Phong Thiên Thu.
Khiến cho người nước khác tiến đến nhúng tay vào chuyện của mình, đây là điều bất kỳ một hoàng thất của quốc gia nào cũng không muốn nhìn thấy.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hoàng thất Đại Càn tuyệt đối không cho phép có thế lực của những quốc gia khác nhúng tay vào.
Điều này không chỉ có là một loại khinh thường và sỉ nhục đối với Đại Càn hoàng thất, cũng sẽ tạo thành trùng kích đối với thế lực vốn có của Càn quốc.
Tất cả rơi vào đường cùng, Đại Càn hoàng đế đành đi bái kiến Tô lão, thỉnh cầu Đan Minh ra tay tương trợ.
Đối mặt với thỉnh cầu của hoàng đế Đại Càn, ngay từ lúc đầu Tô lão đã cự tuyệt. Dựa theo phong cách trước sau như một của Đan Minh, sẽ không dễ dàng dính dáng tới loại chuyện như vậy.
Nhưng không chịu nổi hoàng đế Đại Càn thỉnh cầu hết lần này đến lần khác, Tô lão không có biện pháp nào. Người ta là thổ địa của nơi này, ngươi ở chỗ của người ta mở Đan Minh, chung quy phải cho người ta chút mặt mũi. Người ta cũng ba lần bốn lượt tới nhờ cậy ngươi, ngươi còn có thể dầu muối không nhận nữa sao?
Sau khi Tô lão đáp ứng, lại phái cao thủ của Đan Minh xuất động, gia nhập vào trong đội ngũ tìm kiếm Phong Thiên Thu.
Có Đan Minh gia nhập, lòng tin của ba thế lực lớn đều tăng mạnh. Nhưng Phong Thiên Thu này hình như cũng biết mình lại xuất hiện gây ác sẽ không có cách nào dễ dàng bỏ chạy, cho nên cũng hiếm có được một hồi giấu mình, không còn` hiện thân nữa.
Chỉ có điều bởi vì hoàng thất Đại Càn đều phái trọng binh canh gác ở biên giới Càn quốc, cho nên cũng không sợ Phong Thiên Thu chạy ra khỏi Càn quốc.
Mà trong lúc toàn bộ Càn quốc bị Phong Thiên Thu gây chuyện vô cùng bận rộn, thời điểm cuối năm cũng đã đến.
Đan tông và Võ tông đều bắt đầu sát hạch thăng cấp của mình. Ngoại trừ các đệ tự đang ở bên ngoài, những người khác đều rơi vào kích động khẩn trương khi sát hạch.
Phương Lâm không tham gia sát hạch. Hắn đã có thân phận luyện đan sư nhị đỉnh, không cần tham gia bất kỳ sát hạch nào, đã trực tiếp trở thành Đan tông đệ tử trung đẳng.
Thời gian hai năm ngắn ngủi, hắn đã từ một Đan Đồng thăng cấp trở thành đệ tử trung đẳng. Ở trong lịch sử Đan tông, tốc độ thăng cấp như vậy cũng chỉ xuất hiện qua có một hai lần mà thôi.
Những người khác cùng Phương Lâm tiến vào Tử Hà tông một ngày không ngừng hâm mộ khi thấy Phương Lâm một lần bay lên trời như vậy. Nếu sớm biết rằng Phương Lâm có một ngày này, bọn họ đã sớm tạo quan hệ tốt với Phương Lâm.
Nhưng trên đời này đã không có thuốc hối hận. Những người hâm mộ Phương Lâm cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Trong đó có một người có tâm tính phức tạp nhất. Đó chính là đệ tử Võ tông Phương Dương.
Phương Dương cùng Phương Lâm được xem như là người cùng tộc. Cả hai người đều đến từ Phương gia. Hơn nữa dựa theo bối phận, Phương Dương còn là đường huynh của Phương Lâm.
Trước đây Phương Dương vô cùng khinh thường Phương Lâm. Sau đó, bởi vì có một lần bị Phương Lâm sỉ nhục, Phương Dương vẫn ghi hận trong lòng, thường xuyên nghĩ cách trả thù.
Nhưng theo danh tiếng của Phương Lâm lần lượt chấn động mạnh hết lần này tới lần khác, lần lượt thu được sự chú ý của vạn người, Phương Dương càng lúc càng không biết phải làm gì.
Phương Dương không phải là kẻ ngốc. Hắn biết chênh lệch giữa mình và Phương Lâm đang không ngừng kéo dài, không ngừng lớn lên. Loại chênh lệch này đã lớn đến mức hắn chỉ có thể ngưỡng mộ Phương Lâm.
Hiện tại, Phương Lâm đã là đệ tử trung đẳng, còn Phương Dương hắn vẫn còn chờ sau khi trải qua sát hạch năm nay mới có cơ hội trở thành đệ tử chính thức của Võ tông.
Trước đây khi mới nhập môn, Phương Dương hắn được coi như là loại người tương đối có thiên phú, được không ít người quan tâm.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ một phần Võ tông ra, còn có ai sẽ biết tới Phương Dương hắn?
Còn Phương Lâm thì sao? Cái tên này sợ rằng đã vang vọng khắp Càn quốc.
Phương Dương cảm thấy mình có cảm giác bất lực và bị thất bại sâu sắc. Hai người đều từ Phương gia tới, cùng nhập môn một ngày. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm, tại sao chênh lệch giữa hai người lại trở nên lớn như vậy?
Một ngày trước khi sát hạch thăng cấp diễn ra, Phương Dương suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đưa ra quyết định. Hắn đi vào Đan tông bái kiến Phương Lâm.
Nói là bái kiến, nhưng thật ra chính là đi tới cúi đầu nhận sai trước Phương Lâm.
Khi Phương Lâm nhìn thấy Phương Dương tới gặp mình, hắn cũng có cảm giác không thể ngờ được. Nếu như không phải người này xuất hiện, Phương Lâm cũng sắp quên mất sự tồn tại của Phương Dương này.
Không có cách nào, có một số ít người chính là có cảm giác tồn tại thấp như vậy.
- Người này ai vậy?
Độc Cô Niệm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vậy tùy ý hỏi.
Phương Lâm đáp:
- Hắn xem như là đường ca cả ta.
Độc Cô Niệm nghe vậy liền có vài phần hứng thú, nhìn chằm chằm vào Phương Dương một hồi, khiến cho gương mặt Phương Dương đỏ bừng, tay cũng không biết nên để vào đâu.
- Đừng náo loạn nữa, đi sang một bên.
Phương Lâm không nhịn được trừng mắt với Độc Cô Niệm. Hắn lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Phương Dương.
Phương Dương đối mặt với Phương Lâm, không biết sao trong lòng bất chợt dâng lên vài phần tự ti trước đó chưa từng có.