Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 169: Sự Khủng Khiếp Của Hàn Hiểu Tinh




Phương Lâm gật đầu:

- Chỗ Hàn nhị tiểu thư, ta tất nhiên sẽ đi nói chuyện với nàng. Dù sao ta cũng thu đồ của Vương trưởng lão, không thể hại hắn.

Vương Thiên Mộc khóc không ra nước mắt. Trong lòng hắn hận không thể đào hố chôn sống Phương Lâm, nhưng ngoài mặt vẫn phải lộ ra vẻ mặt đau khổ nói cảm ơn với hắn.

Làm trưởng lão làm được đến mức như hắn, cũng thực sự quá tuyệt.

Lúc này, Độc Cô Niệm mới từ phía xa chạy tới, trên mặt vẫn còn đầy lo lắng.

Nhìn thấy Phương Lâm không có việc gì, bên cạnh lại xuất hiện thêm mấy người, vẻ mặt Độc Cô Niệm có phần cổ quái.

- Này, ngươi tại sao còn chưa có chết vậy?

Giọng điệu Độc Cô Niệm đầy khó chịu nói.

Phương Lâm trợn mắt, mắng:

- Nha đầu thối này, có phải ngươi ước gì ta bị người ta giết chết hay không? Loại người khi sư diệt tổ như ngươi, xem ta trở về có trừng trị ngươi hay không.

Độc Cô Niệm hừ hừ vài tiếng, trái tim ngược lại được đặt xuống. Vừa rồi nàng thật sự lo lắng Phương Lâm sẽ gặp chuyện không may.

Thanh Kiếm Tử thoáng nhìn Độc Cô Niệm, lại nhìn về phía Phương Lâm, trên mặt hắn có vài phần nghiền ngẫm.

Độc Cô Niệm cũng chú ý tới vẻ mặt quẫn bách của Vương Thiên Mộc. Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, nói:

- Người này ai vậy?

Phương Lâm cười nói:

- Vị này chính là Vương trưởng lão của Võ tông, cố ý tới nơi này bảo vệ chúng ta.

Phương Lâm nói xong còn cố ý nháy mắt ra hiệu về phía Vương Thiên Mộc.

Trong lòng Vương Thiên Mộc thoáng thả lỏng. Thật may Phương Lâm này thu được lợi ích không trở mặt, vẫn tính là một kẻ giữ chữ tín.

Độc Cô Niệm gật đầu. Nàng cũng không quá lưu tâm về người này. Khi nàng nhìn thấy sắc mặt Phương Lâm tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu, trong lòng không khỏi nóng nảy, hỏi:

- Ngươi bị thương sao?

Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói:

- Ta như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?

Độc Cô Niệm bĩu môi, nói:

- Mạng của ngươi thật đúng là lớn. Tại sao không ai giết chết ngươi vậy.

Phương Lâm tức giận đến mức lại muốn đạp nha đầu thối này vài cái. Tốt xấu gì có Thanh Kiếm Tử và Vương Thiên Mộc ở đây, mình vẫn phải chú ý hình tượng của mình.

Hàn Hiểu Tinh vẫn chưa trở lại, Hoàng Vĩnh Thiên ngược lại đã tìm được đám người Phương Lâm trước.

Chỉ thấy Hoàng Vĩnh Thiên có phần mệt mỏi, nhưng ngược lại không có tổn thương gì. Khi nhìn thấy hai người Phương Lâm và Độc Cô Niệm đều có mặt ở trong này, trong lòng hắn cũng thấy yên tâm hơn.

- Hai người các ngươi không có sao chứ?

Hoàng Vĩnh Thiên chú ý thấy khóe miệng Phương Lâm có vết máu, lập tức hỏi.

Phương Lâm lắc đầu, nói:

- Cảm ơn Hoàng tiền bối đã bảo vệ. Vãn bối không có vấn đề gì đáng ngại cả.

Hoàng Vĩnh Thiên thấy Phương Lâm thực sự không có thương thế quá nặng, lập tức gật đầu. Hắn lại lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Kiếm Tử và Vương Thiên Mộc.

Lúc này Phương Lâm mới giới thiệu hai người với Hoàng Vĩnh Thiên. Đương nhiên hắn cũng không vạch trần mục đích của Vương Thiên Mộc tới đây.

Hoàng Vĩnh Thiên biết được hai người này từ Tử Hà tông tới, trong lòng cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.

Thông qua Hoàng Vĩnh Thiên, Phương Lâm biết được lão nhân Lý gia này đã bỏ trốn, đồng thời bị Hoàng Vĩnh Thiên gây thương tích.

Mà Phương Lâm cũng nói sơ qua một lượt chuyện mình bị Lý Tống Văn truy sát, cùng với Hàn Hiểu Tinh, Thanh Kiếm Tử ra tay cứu giúp.

Đương nhiên, chuyện liên quan tới sau Vương Thiên Mộc tập kích bất ngờ mình sau đó, Phương Lâm tất nhiên vẫn che giấu cho hắn. Chuyện này càng ít người biết lại càng tốt. Bằng không trong lòng Vương Thiên Mộc cảm thấy bất an, sợ rằng sẽ lại muốn làm ra chuyện gì đó.

- Hàn Hiểu Tinh? Đó có phải là nữ nhi thứ hai của tông chủ Tử Hà tông Hàn Lạc Vân các ngươi hay không?

Hoàng Vĩnh Thiên kinh ngạc hỏi.

Phương Lâm cười nói:

- Xem ra Hàn nhị tiểu thư có danh tiếng không nhỏ ở Càn quốc.

Hoàng Vĩnh Thiên nói:

- Nào chỉ là không nhỏ? Có rất nhiều người đều cho rằng Hàn Hiểu Tinh là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Càn quốc. Ta tất nhiên cũng có nghe thấy một ít.

Hoàng Vĩnh Thiên nói xong lại nhìn về phía Phương Lâm, nói:

- Xem ra tiểu tử ngươi ở Tử Hà tông vẫn có phân lượng rất nặng, ngay cả nữ nhi của Hàn Lạc Vân cũng tới tiếp ứng cho ngươi.

Phương Lâm có phần xấu hổ, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mà lời nói này của Hoàng Vĩnh Thiên rơi vào trong tai Vương Thiên Mộc càng làm cho hắn thầm cả kinh.

- Hàn Hiểu Tinh cũng tới tiếp ứng cho Phương Lâm này, vậy nói rõ Phương Lâm sớm được nhân vật lớn bên trong tông chú ý. Rất có thể chính là tông chủ. Trời ạ, sau này mình tuyệt đối không thể đối địch với Phương Lâm. Sợ rằng người này rất nhanh sẽ được thăng chức.

Trong lòng Vương Thiên Mộc âm thầm căn dặn mình.

Phương Lâm ăn vào một viên đan dược, sau đó khoanh chân ngồi dưới đất bắt đầu chữa thương.

Có thể nói một quyền kia của Lý Tống Văn có mười phần lực lượng. Nếu không phải Phương Lâm tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, lại thêm đã dùng qua Tẩy Tủy đan, sợ rằng một quyền kia đã có thể làm cho Phương Lâm tổn thương nặng nề, khó có thể nhúc nhích.

Nhưng cho dù vậy, Phương Lâm cũng ăn không ít khổ sở. Từ khi hắn sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng nhất.

Phương Lâm chữa thương, Hoàng Vĩnh Thiên, Thanh Kiếm Tử lại lặng lẽ đứng một trước một sau hộ pháp cho Phương Lâm.

Mà Vương Thiên Mộc cũng tự biết mình, đi tới phía xa quan sát xung quanh.

Hiện tại suy nghĩ của hắn đã rất rõ ràng. Sau này hắn không tính đối địch cùng Phương Lâm nữa, thậm chí mơ hồ có suy nghĩ sẽ ôm lấy cái bắp đùi Phương Lâm này.

Vương Thiên Mộc hiểu rất rõ ràng, Phương Lâm đã có khả năng được tông chủ quan tâm, như vậy việc từng bước thăng chức là chuyện nhất định.

Bản thân Vương Thiên Mộc làm đến chức vụ trưởng lão này, cơ bản đã là kết thúc. Cho dù hắn muốn tiến thêm một bước cũng gần như không có bất kỳ khả năng nào.

Ban đầu, Vương Thiên Mộc vốn đặt hi vọng ở trên thân hai nhi tử của mình. Nhất là trưởng tử Vương Trường Phong, chính là đệ tử thân truyền của thủ tọa Võ tông có tiền đồ vô lượng.

Nhưng hiện tại xem ra hình như nịnh bợ Phương Lâm cũng là một loại lựa chọn tốt.

Chỉ có điều đây cũng chỉ là một ý nghĩ mơ hồ của Vương Thiên Mộc mà thôi. Hiện tại, tình thế của bản thân hắn thế nào còn chưa rõ. Hắn có thể giữ được chức vụ trưởng lão hay không cũng khó nói được.

Sau nửa canh giờ, phía đông xuất hiện một tia màu trắng bạc. Bầu trời dần dần sáng lên.

Cùng lúc đó, trên sườn núi phía xa, bóng dáng của Hàn Hiểu Tinh đã xuất hiện. Nàng đang từ từ đi về phía chỗ đám người Phương Lâm.

Mọi người đều nhìn sang. Ngay lập tức sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Hai mắt Hàn Hiểu Tinh mờ mịt, đi từng bước một rất chậm. Trên tay phải của nàng cầm theo một cái đầu người máu chảy đầm đìa.

Cái đầu người này không ngờ chính là Lý Tống Văn.

Lý Tống Văn chết không nhắm mắt, thần sắc dữ tợn vặn vẹo. Trong mắt hắn còn tràn ngập sự tuyệt vọng và kinh hoàng. Dường như trước khi chết hắn từng trải qua sự đau khổ cực lớn vậy.

Nhìn bóng dáng gầy gò của Hàn Hiểu Tinh cầm theo một cái đầu người máu chảy đầm đìa ở dưới ánh mắt trời buổi sáng chậm rãi đi đến, trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động khác thường.

Dường như trong thiên địa sẽ không có kẻ địch nào Hàn Hiểu Tinh nàng không thể giết chết được.

Thanh Kiếm Tử vội vàng tới đón. Dù sao hai mắt của Hàn Hiểu Tinh không nhìn thấy, có thể dựa vào ký ức chậm rãi tìm trở về đã rất không dễ dàng.

Hàn Hiểu Tinh đã trở về, còn mang đến cái đầu của Lý Tống Văn. Mọi người đều không nhịn được nhìn cái đầu người này.

Dù gì Lý Tống Văn cũng là cao thủ Địa Nguyên ngũ trọng. Trước đó, hắn đuổi theo Phương Lâm, gần như khiến cho Phương Lâm hoàn toàn không có đường sống. Ở dưới sự liên thủ của Hàn Hiểu Tinh với Thanh Kiếm Tử, hắn còn thành công chạy thoát.

Nhưng không thể ngờ, Lý Tống Văn này vẫn chết ở trong tay Hàn Hiểu Tinh.

Trên mặt Hàn Hiểu Tinh cũng có vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên giết chết Lý Tống Văn cũng không phải là chuyện dễ dàng với nàng.

Chỉ có điều giết chết chính là giết chết. Hàn Hiểu Tinh vẫn chứng minh thực lực khủng bố của mình. Nàng không hổ danh là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Càn quốc.

- Vương Thiên Mộc!

Gương mặt Hàn Hiểu Tinh lạnh lùng, bỗng nhiên nói.

Vương Thiên Mộc khiếp sợ đến mức giật mình một cái, vội vàng đáp:

- Nhị tiểu thư có gì phân phó?