Tiếng kêu thảm thiết không duy trì quá lâu. Sau một lát, toàn thân người thanh niên Lý gia này đen xì, hai mắt trợn tròn, đã không còn hơi thở nữa.
Vẻ mặt Phương Lâm lạnh lùng, giống như hai người chết thảm trên mặt đất hoàn toàn không có chút quan hệ gì với hắn.
Ánh mắt ba người Lý gia còn lại hoảng sợ nhìn Phương Lâm. Khi nhìn thấy biểu tình lạnh lùng thản nhiên của Phương Lâm sau khi giết người, trong lòng bọn họ mơ hồ thấy ớn lạnh.
Phương Lâm này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, tại sao sau khi giết người lại có cảm giác ung dung giống như ăn cơm uống nước vậy?
- Thật ngại quá! Sợ rằng các ngươi không giết được ta.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy đáng tiếc nói với ba người này.
Ba người đưa mắt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ thật sự không dám động thủ nữa.
Không có cách nào. Trước đó năm người bọn họ liên thủ còn không làm gì được Phương Lâm. Lúc này bọn họ đã chết hai người, trái lại Phương Lâm không tổn hao gì cả.
Bọn họ không dám động thủ, cũng không đại biểu Phương Lâm nguyện ý buông tha cho bọn họ.
Lý gia này phái người tới giết Phương Lâm, hắn cũng không muốn để cho những người này sống sót trở lại.
Phương Lâm muốn cho Lý gia biết, động tới Phương Lâm hắn chính là phải trả cái giá rất lớn.
Chỉ thấy Phương Lâm không lùi còn tiến tới, xông về phía ba người.
Ba người thất kinh. Bọn họ không nghĩ tới Phương Lâm còn muốn chủ động xuất kích.
Phương Lâm hoàn toàn không giữ lại. Cửu Trọng Thiên được hắn thi triển đến mức tận cùng. Ba người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó ở cổ đã có cảm giác lạnh như băng.
Phụt phụt phụt!!!
Máu tươi từ chỗ cổ của ba người phun mạnh ra ngoài. Phương Lâm xuất hiện ở phía sau ba người. Trên trường kiếm trong tay hắn còn dính máu tươi. Trên mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì.
Ba người muốn bịt lại lỗ máu trên cổ, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng. Bọn họ chỉ có thể lấy ánh mắt kinh hoàng, oán độc nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Thần sắc Phương Lâm lạnh lùng, mắt cũng không chớp lấy một cái, nhìn ba người này vô lực ngã trên mặt đất.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi gay mũi. Năm thi thể con cháu Lý gia nằm rải rác ở trên mặt đất. Tất cả đều chết không nhắm mắt.
Trong lòng Phương Lâm không có bất cứ chấn động nào, giống như làm một chuyện rất bình thường.
Giết người chỉ là một chuyện rất đơn giản với Phương Lâm.
Kiếp trước Phương Lâm lấy đan đạo cứu rất nhiều người, nhưng hắn càng giết nhiều người hơn.
Nếu như chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bình thường, căn bản không làm được giống như Phương Lâm, giết người lưu loát sạch sẽ đến như vậy.
Lão nhân Lý gia kinh ngạc nhìn năm hậu bối Lý gia chết thảm ở dưới tay của Phương Lâm, hai khóe mắt như muốn nứt ra.
Hoàng Vĩnh Thiên quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn. Hắn cũng kinh ngạc khi thấy Phương Lâm nhanh như vậy đã giải quyết xong năm người. Trong lòng hắn nghĩ thầm tiểu tử này ngược lại là thật độc ác. Liên tiếp giết năm người, mặt còn không đổi sắc.
Chỉ có điều như vậy, Hoàng Vĩnh Thiên đã không cần phải lo lắng cho Phương Lâm nữa, có thể toàn lực ứng phó áp chế lão nhân Lý gia này.
Lão nhân Lý gia bi thương căm phẫn không thôi, liều mạng cùng Hoàng Vĩnh Thiên. Chỉ có điều sau một khắc, trên mặt hắn có vẻ mừng rỡ như điên.
Hoàng Vĩnh Thiên cũng nhận ra được điều gì, bỗng nhiên quay đầu về phía Phương Lâm hét to:
- Chạy mau!
Phương Lâm không chút do dự nào, dưới chân sinh ra gió, chạy trốn thẳng về phía xa.
Hắn còn chưa chạy được quá xa, một bóng người đột nhiên xông ra. Nắm đấm mạnh mẽ vô cùng trực tiếp đánh về phía ngực của Phương Lâm.
Phương Lâm nhất thời kinh sợ, bước chân thoáng trượt đi, thân hình cứng rắn lách sang bên cạnh.
Người kia đánh ra một quyền thất bại, có phần kinh ngạc. Nhưng hắn lại lập tức đuổi theo Phương Lâm, lại thêm một quyền đánh tới.
Sắc mặt Phương Lâm khó coi.
Thực lực của người này tuyệt đối đã ngoài Địa Nguyên ngũ trọng. Thậm chí mình có vận dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp cũng khó có thể tránh được sự truy kích của hắn.
Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp tất nhiên thần diệu, nhưng nếu như cảnh giới chênh lệch quá lớn, bộ pháp này chung quy cũng không có tác dụng quá lớn.
Nếu như không phải Phương Lâm dùng qua Ngự Phong đan, sợ rằng không thể tránh được một quyền vừa rồi
Mà lúc này, một quyền của người này lại đánh tới. Phương Lâm cắn răng, không ngờ một kiếm đâm về phía nắm đấm của người kia.
Ầm!
Sau một khắc, toàn thân Phương Lâm bay ra ngoài. Trường kiếm trong tay hắn đã gãy thành hai đoạn, miệng phun tới máu tươi.
- Phương Lâm nhận lấy cái chết!
Người kia hét lớn một tiếng, trên mặt lộ vẻ vô tình, một chưởng đánh về phía Phương Lâm.
Dù chưởng chưa tới, nhưng có một hơi nóng hừng hực, khí thế hào hùng tràn ngập đến.
Phương Lâm biết, đây là Chân Dương Kình của Lý gia. Người này tất nhiên cũng là cao thủ do Lý gia phái tới.
Phương Lâm miễn cưỡng thi triển Cửu Trọng Thiên, đưa tay sờ túi Cửu Cung một cái. Nhất thời một cái bình ngọc bị Phương Lâm ném ra về phía sau.
Vút!
Bình ngọc vỡ nát, một làn khói độc tràn ngập ra.
Người truy sát Phương Lâm nhíu mày. Hắn không dám tiếp xúc với mảng khói độc này, chỉ có thể đi vòng qua bên cạnh.
Như vậy, ngược lại đã cho Phương Lâm không ít thời gian chạy trốn.
Dưới chân vận dụng Cửu Trọng Thiên, Phương Lâm nhân cơ hội này, nhanh như tia chớp chạy về phía xa.
Phương Lâm cảm giác được ngực đau quặn từng đợt. Một quyền vừa rồi thực sự khiến cho Phương Lâm chịu không ít khổ. Ngay cả kiếm do Hàn Ngâm Nguyệt đưa cho hắn cũng bị gãy.
Chỉ có điều bây giờ cũng không phải là thời gian để tiếc nuối. Có thể bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.
Khói độc cũng chỉ là ngăn cản được nhất thời. Cao thủ Lý gia này rất nhanh đã vòng qua khói độc. Hắn lấy tốc độ cực nhanh lại đuổi theo Phương Lâm.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong lòng âm thầm kêu khổ. Lý gia đáng chết, vì giết ta thật sự bỏ vốn gốc. Một lão nhân Lý gia có tu vi Địa Nguyên cửu trọng không nói. Lúc này lại có một nhân vật lợi hại đã ngoài Địa Nguyên ngũ trọng tới.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không tuyệt vọng. Cho dù cảnh giới của hắn không đủ, nhưng hắn vẫn có con át chủ bài và thủ đoạn bảo toàn tính mạng. Chỉ có điều, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn để lộ ra.
Vù!
Cuồng phong gào thét. Một cây trường thương từ phía sau đâm thẳng tới giữa lưng Phương Lâm.
Phương Lâm cực kỳ hoảng sợ. Trường thương này tới quá nhanh, mình căn bản không có thời gian né tránh.
Rơi vào đường cùng, Phương Lâm chỉ đành phải vỗ túi vào Cửu Cung. Trong nháy mắt, Kim Viêm đỉnh xuất hiện, chắn ở phía sau lưng Phương Lâm.
Ầm!!!
Trường thương đâm vào trên Kim Viêm đỉnh, phát ra âm thanh kinh người.
Sau một khắc, Kim Viêm đỉnh chia năm xẻ bảy, biến thành từng mảnh nhỏ ảm đạm màu vàng kim, rơi đầy trên mặt đất.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ nhức nhối. Tuy rằng Kim Viêm đỉnh này không tính là thứ quý trọng lắm, nhưng hắn dùng cũng vô cùng thuận lợi. Hiện tại xem như đã hoàn toàn bị hủy.
Đại hán của Lý gia lại một lần nữa đuổi theo. Phương Lâm thầm mắng vài tiếng, nhưng chỉ có thể lại nhanh chân bỏ chạy.
- Phương Lâm! Ngươi chạy không thoát đâu!
Người Lý gia nở nụ cười dữ tợn. Trường thương trong tay hắn lại một lần nữa được ném mạnh ra.
Lần này, trường thương có uy lực càng lớn hơn trước.
Phương Lâm cảm giác được phía sau lưng lạnh lẽo một hồi, dường như có thứ gì đó muốn tiến vào trong cơ thể mình.
Lại ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, Phương Lâm đã muốn vận dụng lá bài tẩy của mình tới hóa giải cục diện, chợt có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên xuất hiện sau lưng Phương Lâm.
Trường thương kéo tới, lại bị một tay của bóng người nhỏ nhắn xinh xắn nắm lấy, không thể chuyên động.
Cảnh tượng như vậy diễn ra quá mức đột ngột. Người của Lý gia sửng sốt, Phương Lâm cũng thoáng ngẩn người ra.
Phương Lâm xoay người nhìn lại. Không ngờ người đột nhiên xuất hiện đồng thời giúp hắn lại chính là Hàn Hiểu Tinh với vẻ mặt lạnh như băng.
Trường thương ở trong tay Hàn Hiểu Tinh giống như hoàn toàn mất đi uy lực. Hàn Hiểu Tinh hơi dùng sức, trường thương này phát ra một tiếng răng rắc, đã bị gãy thành hai đoạn.
Sắc mặt người của Lý gia nhất thời khó coi. Mắt thấy Phương Lâm sắp bị mình giết chết, lại đột nhiên xuất hiện một Hàn Hiểu Tinh. Xem tình hình thế này, mọi chuyện đã trở nên khó giải quyết.