Đinh Tuyền Cơ nhất thời nổi điên. Hắn tức giận gào thét lao về phía Phương Lâm. Còn người thanh niên Võ tông cao lớn này cũng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt ra tay với Phương Lâm.
Hai người một trước một sau không để cho Phương Lâm có bất kỳ đường lui nào. Hơn nữa vừa ra tay chính là sát chiêu cực kỳ sắc bén.
- Dừng tay!
Hai người Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh cùng kêu lên, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản được Đinh Tuyền Cơ và người thanh niên Võ tông này ra tay.
- Ta muốn ngươi chết!
Vẻ mặt Đinh Tuyền Cơ dữ tợn. Giờ phút này, hắn đã ném hết tất cả ra sau đầu, chỉ muốn lấy tính mạng của Phương Lâm.
Tuy rằng làm như vậy hắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng nhưng Đinh Tuyền Cơ không quan tâm. Nói chính xác là Đinh Tuyền Cơ bị cơn giận điên cuồng xông lên óc khiến đầu óc mê muội, đã mất lý trí.
Phương Lâm đối mặt với Đinh Tuyền Cơ giờ giống như phát cuồng đó, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề biểu lộ bất kỳ điều gì. Trong lúc thân hình hắn lay động, dễ dàng như trở bàn tay tránh thoát được thế tấn công Đinh Tuyền Cơ.
Về phần người thanh niên Võ tông này tuy rằng có thực lực không tầm thường, nhưng trên cảnh giới lại kém hơn Phương Lâm. Đối mặt với Phương Lâm di chuyển, hắn căn bản ngay cả góc áo cũng không chạm tới được.
Người thanh niên Võ tông này lập tức hối hận. Tại sao mình lại động thủ chứ?
Người thanh niên Võ tông này không ngốc. Tuy rằng hắn nhìn như cao lớn thô kệch, nhưng trên thực tế trong to có nhỏ.
Phương Lâm thể hiện ra thực lực, võ giả Nhân Nguyên bình thường không thể so sánh được. Hơn nữa trước đó chuyện Vương Huyền Long bị Phương Lâm hành hung cũng thể hiện ra Phương Lâm người này có thực lực không tầm thường.
Người thanh niên Võ tông này tự phụ mình mạnh hơn Vương Huyền Long kia, nhưng mạnh cũng có giới hạn. Đối mặt với Phương Lâm cảnh giới Địa Nguyên, hắn căn bản không có khả năng là đối thủ.
Ngay lập tức, người thanh niên Võ tông này lập tức thu tay lại, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ nhìn Phương Lâm.
Thân hình Phương Lâm dừng lại. Hắn cười lạnh liếc mắt nhìn người này một cái, sau đó lại lập tức tiếp tục đi chà đạp Đinh Tuyền Cơ.
Không sai, chỉ có thể sử dụng từ ngữ chà đạp này để hình dung.
Ban đầu Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh còn muốn ra tay ngăn cản Đinh Tuyền Cơ. Nhưng bây giờ cả hai đều choáng váng. Đinh Tuyền Cơ ở trước mặt Phương Lâm thế nào lại giống như một hài tử không còn sức lực đánh trả.
- Thật nhanh! Ta thậm chí hoàn toàn không nhìn kịp, chứ đừng nói là thân thể.
Vẻ mặt Mạnh Triều Dương kinh hãi nói.
Âu Dương Tĩnh cũng nghiêm trọng gật đầu. Phương Lâm thể hiện ra thực lực quá mức kinh hãi, đã vượt rất xa Đan Tông Tứ Tú bọn họ.
Khóe miệng Vu Thu Phàm hiện lên một nụ cười khổ, lặng lẽ lắc đầu. Hắn đã không nghĩ tới chuyện tính kế Phương Lâm nữa. Hắn thật sự bị thực lực của Phương Lâm trấn trụ.
Tuy rằng Vu Thu Phàm có một bụng đầy ý nghĩ xấu, nhưng thật sự sợ gặp phải loại người không nói đạo lý như Phương Lâm. Ngươi hãm hại hắn, hắn căn bản không sợ, trực tiếp bắt đầu chính là một quyền. Ngươi bị đánh cũng không nói được lời nào.
Lúc này, Đinh Tuyền Cơ chính là ví dụ tốt nhất.
Nếu nói Đinh Tuyền Cơ là một người tính tình hung bạo, một lời không hợp sẽ động thủ, nhưng đây là thành lập ở dưới điều kiện thực lực bản thân đủ mạnh mẽ.
Hiện tại gặp phải Phương Lâm, một người lợi hại hơn Đinh Tuyền Cơ, vậy lại không có gì đáng nói nữa, chỉ có phần bị đánh.
Nhìn thấy Đinh Tuyền Cơ bị Phương Lâm đánh cho đầu óc choáng váng, Vu Thu Phàm và người thanh niên Võ tông này đều âm thầm cảm thấy may mắn. May là vừa rồi không có dính dáng vào, bằng không chắc hẳn sẽ bị hành hung giống như Đinh Tuyền Cơ.
Mà các đệ tử Đan tông và đệ tử Võ tông khác có mặt ở đó đều nhìn đến hoa cả mắt. Có người còn dụi dụi con mắt, cảm thấy mình không phải xuất hiện ảo giác chứ.
Không có cách nào. Cảnh tượng như vậy quá kinh người. Đinh Tuyền Cơ đệ tử thượng đẳng, một trong Đan Tông Tứ Tú có đại danh đỉnh đỉnh được người người kính nể, e sợ lại bị Phương Lâm đè xuống đất hành hung một trận. Đây là tiết tấu gì?
- Đan Tông Tứ Tú sao? Rất nổi bật sao?
- Đánh cho ngươi đắc ý!
- Còn cả ngày lộ ra gương mặt lạnh lùng, cho ngươi giả vờ!
- Đùa gì vậy? Xem ta đánh chết ngươi hay không?
...
Phương Lâm vừa đánh còn vừa chửi ông ổng. Nghe được những lời hắn chửi, khóe miệng của mọi người ở đây đều co giật. Nhất là ba người Đan Tông Tứ Tú kia, trên mặt đều gượng cười.
Tuy rằng người bị đánh chính là Đinh Tuyền Cơ, nhưng thân là Đan Tông Tứ Tú, ba người Mạnh Triều Dương cũng có cảm giác giống như chính mình trải qua mùi vị này.
- Các ngươi còn đứng xem sao? Tiếp tục nữa, hắn sẽ bị đánh chết mất.
Vu Thu Phàm thấy Đinh Tuyền Cơ bị đánh đến không còn sức đánh trả, vội vàng lên tiếng.
Thấy vậy, Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh cũng không có cách nào, chỉ có thể mở miệng nói:
- Phương Lâm, hạ thủ lưu tình.
Độc Cô Niệm lại ở bên cạnh hưng phấn nói:
- Đừng ngừng tay, tiếp tục đánh hắn, nhìn bộ dáng kia của hắn ta lại khó chịu. Đánh hắn thật mạnh cho ta!
Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh bất đắc dĩ liếc mắt thoáng nhìn Độc Cô Niệm. Nha đầu kia thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Nếu như đánh chết Đinh Tuyền Cơ, vậy Phương Lâm cũng sẽ không gánh chịu được hậu quả.
- Phương Lâm, trút giận một lát cũng không tính là gì. Nhưng chọc ra chuyện lớn, sợ rằng ngươi cũng chiếm không được lợi. Nhanh chóng ngừng tay đi.
Âu Dương Tĩnh khuyên can nói.
Lúc này Phương Lâm mới ngừng tay lại, mặt không đỏ không thở mạnh, trên mặt lại còn lộ ra nụ cười mỉm.
Lại nhìn Đinh Tuyền Cơ trên mặt đất, đôi mắt đầy tia máu trợn trừng, khắp nơi trên người đều là vết quyền, vết cước của Phương Lâm, hình dáng cực kỳ chật vật. Trên mặt hắn còn có mấy dấu bàn tay.
Nhưng Đinh Tuyền Cơ cũng kiên cường. Hắn bị đánh thành như vậy lại không rên một tiếng, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, ánh mắt đầy oán độc dữ tợn.
Phương Lâm sửa lại quần áo, sau đó quay về phía mọi người lộ ra vẻ ngại ngùng:
- Ngại quá, để cho các vị chê cười rồi.
Vẻ mặt mọi người cổ quái. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Lâm lại giống như đang nhìn một quái thai.
- Ca ca!
Lúc này, một bóng người lao tới, trên mặt đầy vẻ sốt ruột và lo âu.
Người này chính là Đinh Linh Lung muội muội của Đinh Tuyền Cơ, khi ở Tầm Dược phong đã bị Phương Lâm giáo huấn qua.
Đinh Linh Lung quay đầu lại căm tức nhìn Phương Lâm, trong mắt có hận ý rất sâu.
Vẻ mặt Phương Lâm vẻ lạnh lùng, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì. Người không phạm ta ta không phạm người. Nhưng nếu như người phạm ta, vậy thật ngại quá, Phương Lâm ta hạ thủ chưa bao giờ lưu tình. Cần gì quan tâm ngươi là ai, đánh cho ngươi kêu trời trách đất rồi mới nói sau.
Đinh Linh Lung không nói gì. Nàng biết bây giờ nói cái gì cũng chỉ là vô nghĩa. Ở trên phương diện thực lực, Phương Lâm lại có thể nghiền ép huynh muội bọn họ.
Đinh Linh Lung lập tức nâng Đinh Tuyền Cơ lên, hai huynh muội mang theo hận ý vô tận, ở dưới ánh mắt phức tạp của mọi người rời khỏi Vạn Trúc Lâm này.
Những người ở đây đều hiểu, Đinh Tuyền Cơ bị Phương Lâm hành hung một trận như thế, mặt mũi xem như đã mất hết. Vốn muốn sỉ nhục Phương Lâm, trái lại bị đối phương ba quyền hai cước đánh cho ngã trên mặt đất, đổi lại là người nào sợ rằng cũng không còn mặt mũi gặp người.
Mọi người lại nhìn về phía Vu Thu Phàm. Người này ngược lại vô cùng bình tĩnh. Chỉ có điều nhìn mồ hồi của hắn từ trên trán chảy ra có thể thấy trong lòng hắn hiển nhiên cũng không bình tĩnh giống như hắn biểu hiện ra ngoài.
- Đúng rồi, vừa rồi có phải ngươi cũng muốn động thủ hay không?
Phương Lâm lại nhìn về phía người thanh niên Võ tông cao lớn này, vẻ mặt đơn thuần hỏi.
Người thanh niên Võ tông này nhất thời liên tục lắc đầu:
- Không có không có. Ta tuyệt đối không có ý định xuất thủ với ngươi. Đinh Tuyền Cơ này ta đã sớm nhìn không vừa mắt. Mới vừa rồi là ta muốn giúp ngươi đối phó với hắn.
Mọi người khinh bỉ người thanh niên kia một hồi. Người này cũng quá vô sỉ.
Phương Lâm gật đầu không nói gì nữa. Người thanh niên Võ tông này thấy Phương Lâm không truy cứu, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi quen biết Vương Huyền Long sao?
Nào ngờ Phương Lâm lại hỏi người thanh niên Võ tông này, biểu tình trên mặt cười như không cười.