Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 100: Chọn Người Xuất Chiến




Sau khi bái lạy bốn thánh, chính là an bài chỗ nghỉ ngơi cho người của Vạn Dược môn.

Dù sao người của Vạn Dược môn đường xa đến đây, không có khả năng vừa gặp đã để cho người ta bắt đầu so tài. Vẫn phải nghỉ ngơi một ngày, dưỡng tinh lực xong mới bắt đầu.

Cũng không có quá nhiều người Vạn Dược môn tới đây. Ngoại trừ mười mấy trưởng lão ra, còn có hơn ba mươi đệ tử đều là tinh anh trong đám đệ tử của Vạn Dược môn.

Trưởng lão Đan tông môn dẫn theo đám người Vạn Dược môn đi nghỉ ngơi trước. Đám người đệ tử Phương Lâm tất nhiên là tản ra.

Chỉ có điều, bởi vì mọi người đỏ mắt mong chờ đợi đám người của Vạn Dược môn trong thời gian dài như vậy, tất nhiên cũng có nhiều câu oán hận.

Nhất là Người của Vạn Dược môn từ đầu tới cuối đều tỏ ra cao ngạo khiến cho các đệ tử Đan tông cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ngược lại, Phương Lâm không suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi hắn trở lại viện của mình, việc đầu tiên là chăm sóc lại đám dược liệu được trồng ở trong viện. Dù sao đã nửa tháng hắn không ở chỗ này.

Sau khi xử lý xong, đúng lúc đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh tới thăm hỏi Phương Lâm.

Phương Lâm tất nhiên vô cùng hoan nghênh bọn họ. Hắn biết hết tất cả những người tới. Tất cả đều là mười mấy người cùng hắn hành động ở bên trong Tầm Dược phong.

Thấy Phương Lâm có thể sớm rời khỏi Trấn Yêu động, đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh đều cảm thấy vui mừng.

Mọi người nói chuyện với nhau một hồi, trọng tâm câu chuyện dần dần chuyển tới đề tài so tài với Vạn Dược môn.

Nói tới thái độ kiêu ngạo của đám người Vạn Dược môn này, mọi người đều là cảm thấy không cam lòng.

- Phương sư huynh, lần này sư huynh đại biểu cho đệ tử hạ đẳng chúng ta xuất chiến với Vạn Dược môn, nhất định phải cố gắng cho bọn họ một chút màu sắc, khiến cho đám người Vạn Dược môn đó biết sự lợi hại của Đan tông chúng ta!

Ngô Mạnh Sinh rất hưng phấn nói.

Hứa Sơn Cao lại nhíu mày, nói:

- Chỉ có điều lần này người Vạn Dược môn tới đây đều là tinh anh. Đệ tử có thể đại biểu Vạn Dược môn xuất chiến, càng là tinh anh trong tinh anh. Có người nói bọn họ đều là luyện đan sư đã vượt qua kiểm tra đánh giá ở Đan Minh, là luyện đan sư có địa vị chân chính.

Nghe hắn nói vậy, ngoại trừ Phương Lâm ra, trong lòng những người khác đều trầm xuống, thần sắc tương đối nghiêm trọng.

Chỉ có luyện đan sư đã vượt qua sự kiểm tra đánh giá của Đan Minh, mới có thể tính là luyện đan sư chân chính. Nếu không, chỉ có thể xem như là luyện đan sư thực tập.

Trong nhiều đệ tử Đan tông như vậy, trong đệ tử hạ đẳng lại không có người nào có thể thông qua kiểm tra đánh giá của Đan Minh được ghi chép lại là luyện đan sư chân chính. Trong các đệ tử trung đẳng cũng chỉ có rất ít người. Ngay cả đệ tử thượng đẳng cũng chỉ có mười người mà thôi.

Có người nói, trong số đệ tử hạ đẳng của Vạn Dược môn cũng có mấy luyện đan sư nhất đỉnh. Số lượng luyện đan sư chân chính trong đệ tử trung đẳng và đệ tử thượng đẳng lại càng không cần nói tới.

Như vậy vừa so sánh, sự chênh lệch giữa hai tông lại thể hiện ra. Cũng khó trách trong những năm gần đây Vạn Dược môn có thể vững vãng ép Đan tông một đầu. Chất lượng đệ tử như vậy lại hoàn toàn không ở cùng một phương diện.

- Có người nói người đệ tử thượng đẳng xuất chiến là một trong Đan Tông Tứ Tú. Nhưng cụ thể là ai, còn chưa có tin tức nào chính xác.

Hứa Sơn Cao nói.

Mạnh Vô Ưu gật đầu, nói:

- Theo ta thấy, hẳn là Mạnh Triều Dương. Vừa rồi hắn lên được đỉnh Tầm Dược phong. Nếu như hắn nhận danh tiếng đứng thứ hai vậy không có ai dám đứng thứ nhất. Hắn còn nhận được phần thưởng của thủ tọa. Để cho hắn xuất chiến, về tình về lý đều là thích hợp nhất.

Thần sắc Phương Lâm bỗng nhiên trở nên rất cổ quái. Hứa Sơn Cao vừa vặn chú ý thấy, hỏi hắn bị làm sao.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Không có gì. Chỉ là nghĩ đến ta lên đỉnh Tầm Dược phong, ngay cả cái rắm cũng chưa từng nhận được, còn bị nhốt vào trong Trấn Yêu động. Người với người đãi ngộ thật sự không giống nhau.

Mọi người nghe thấy Phương Lâm bực tức nói vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ một hồi. Chỉ có điều chuyện này thật sự không thể nói rõ ràng được. Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy bất bình thay cho Phương Lâm, nhưng đây là chuyện phía trên quyết định. Những đệ tử bọn họ nghĩ như thế nào cũng chỉ là vô dụng.

- Phương sư huynh, nên nghĩ thoáng một chút.

Ngô Mạnh Sinh khuyên một câu.

Phương Lâm không tiếp tục nghĩ về điều khiến cho hắn thêm buồn bực nữa, tiếp tục hỏi:

- Ở trong Đan Tông Tứ Tú, trình độ đan đạo của Mạnh Triều Dương là mạnh nhất sao?

Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh đều lắc đầu. Sau đó Ngô Mạnh Sinh nói:

- Trên thực tế, trình độ luyện đan của Đan Tông Tứ Tú không chênh lệch nhau bao nhiêu. Nhưng nếu như muốn nói ai là mạnh nhất, chỉ sợ hẳn là Âu Dương Tĩnh, người khiêm tốn nhất.

- Không sai. tuy rằng Âu Dương Tĩnh giấu mình, nhưng trình độ luyện đan của hắn quả thật có thể nói là xuất sắc nhất trong Đan Tông Tứ Tú.

Hứa Sơn Cao nói.

Phương Lâm xoa cằm, trong miệng lẩm bẩm cái tên Âu Dương Tĩnh này.

- Trong một năm nay, gần một nửa thời gian Âu Dương Tĩnh không ở trong Đan tông, mà ở trong Đan Minh của Càn quốc, là luyện đan sư của Đan tông ta thường xuyên ở lại Đan Minh, có địa vị nhất định ở trong Đan Minh.

Ngô Mạnh Sinh nói.

Phương Lâm nghe hắn nói vậy, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Không ngờ người này tự nhiên lại có thể có địa vị nhất định ở trong Đan Minh. Như vậy Âu Dương Tĩnh hẳn có vài phần bản lĩnh thật sự.

- Đã như vậy, hẳn phải là để cho Âu Dương Tĩnh ra xuất chiến mới đúng chứ?

Phương Lâm nói.

Ngô Mạnh Sinh lắc đầu, nói:

- Lúc này Âu Dương Tĩnh không ở tại Đan tông. Cho dù đám người thủ tọa gọi hắn trở về, Âu Dương Tĩnh có nguyện ý trở về hay không cũng không biết được.

- Sao vậy? Âu Dương Tĩnh này có địa vị ở trong Đan Minh, ngay cả mệnh lệnh của thủ tọa Đan tông cũng không coi vào đâu sao?

Phương Lâm cảm thấy tò mò hỏi.

Ngô Mạnh Sinh giải thích:

- Cũng không phải là Âu Dương Tĩnh ỷ vào địa vị của Đan Minh không để ý tới mệnh lệnh của thủ tọa. Âu Dương Tĩnh cùng thủ tọa có bất hòa.

Ngô Mạnh Sinh nói đến đây lại ngậm miệng không nói nữa, hình như đang kiêng kỵ điều gì.

Phương Lâm thúc giục:

- Ngươi đã nói thì nói cho hết đi.

Vẻ mặt Ngô Mạnh Sinh đau khổ, nói:

- Chuyện này, đám đệ tử chúng ta không dám tùy ý nói chuyện với nhau.

Phương Lâm bĩu môi, nhìn về phía Hứa Sơn Cao.

Hứa Sơn Cao do dự một lát, nói:

- Hình như là Âu Dương Tĩnh cùng thủ tọa từng phát sinh xung đột. Thủ tọa tự nhiên thiên vị nhi tử của hắn, tiến hành chèn ép Âu Dương Tĩnh. Chỉ có điều Âu Dương Tĩnh lại hết sức lợi hại, đi từng bước một đi tới ngày hôm nay, càng đứng vững vàng ở Đan Minh. Thủ tọa cũng không có biện pháp nào làm gì được hắn.

Trên mặt Phương Lâm lộ ra vài phần tươi cười, nói:

- Vị thủ tọa này của chúng ta thật sự khiến cho người ta kính nể.

Ai nghe được lời này, cũng hiểu ra được ý châm chọc ở bên trong.

Phương Lâm cảm thấy Cổ Đạo Phong này cũng đủ trơ trẽn. Cho dù bản thân làm thủ tọa, lại không thể giữ được công bằng chính trực vô tư, thiên vị nhi tử của mình chèn ép các thiên tài khác, muốn biến Đan tông thành nơi hắn độc tài.

Thảo nào mấy năm nay Đan tông càng không bằng trước kia, từ trên xuống dưới có không ít vấn đề.

Đương nhiên, việc này tạm thời không có liên quan gì đến Phương Lâm.

- Đúng rồi. Vậy đệ tử trung đẳng xuất chiến là người nào?

Phương Lâm lại hỏi.

Ngô Mạnh Sinh nói:

- Chắc là Cố Lưu Ly.

Phương Lâm ồ một tiếng. Hắn biết Cố Lưu Ly. Đó là người đầu tiên lên được một trong ba đỉnh Tầm Dược phong, hắn đã từng gặp mặt nàng một lần ở đại điện Đan tông.

- Vậy các ngươi có biết bên phía Vạn Dược môn có những người nào xuất chiến hay không?

Phương Lâm nói.

Mọi người đều lắc đầu. Vạn Dược môn sẽ phái ba người nào xuất chiến, quả thật không có ai biết được. Ngay cả cao tầng Đan tông, sợ rằng hiện tại vẫn chỉ đang phán đoán.

Phương Lâm nhíu mày. Ngày mai đã phải bắt đầu tỷ thí, nhưng bây giờ ngay cả chuyện Vạn Dược môn sẽ phái người nào ra xuất chiến cũng không biết. Điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy không nắm chắc.

Tuy nhiên sẽ không có chuyện Phương Lâm không nắm chắc. Chỉ là hắn không thèm quan tâm là ai trong Vạn Dược môn sẽ xuất chiến.

Ngày tiếp theo, mọi người trên dưới Đan tông đã tập trung lại. Người của Vạn Dược môn cũng sớm xuất hiện ở trên đan đàn.