Tuyệt Địa

Chương 61: Trò chơi sinh tử (14)




Vật thể lập lòe sáng xanh kia chính là một cây phi châm nhỏ như sợi lông trâu, được tẩm loại độc vô cùng lợi hại. 

Ai cũng biết, diện tích tiếp xúc càng nhỏ thì độ sát thương gây ra càng cao, vậy nên phi châm dễ dàng xuyên thủng hai lớp Thổ Tường, thế nhưng tốc độ cũng suy giảm non nửa, đủ cho Trần Phi có chút thời gian phản ứng.

Trần Phi ngả nửa thân người về sau, đầu gần chạm đất, vừa vặn cho phi châm lao sượt qua phần bụng, xuyên thủng một lỗ trên y phục. May mà phi châm chưa chạm được vào da thịt Trần Phi, bằng không với độc chất vừa nhìn đã biết nguy hiểm kia, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó.

Thoát hiểm trong gang tấc, Trần Phi vừa từ tư thế Thiết Bản Kiều bật người dậy, bên tai đã nghe hàng loạt tiếng động ầm ì gào rú đánh tới. Chẳng kịp nghĩ ngợi, hai tay Trần Phi liên tục khoa lên, phóng xuất thêm ba lớp tường đất chắn ngay phía sau hai lớp cũ vẫn còn đó.

May cho Trần Phi, vừa hành động xong thì một chùm sáng do hàng chục tấm linh phù đủ mọi chủng loại tạo ra ập đến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Uy lực bộc phá của cả chục tấm linh phù kia rất kinh khủng, cuốn phăng năm lớp tường đất trước người Trần Phi. Đất cát bay rào rào, đánh vào người Trần Phi nghe rát bỏng.

Dù thế nào, mấy lớp tường đất kia cũng kịp thời thay Trần Phi ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa thoát khỏi hiểm nguy. 

Vút!

Từ trong màn bụi mù phóng ra, Trần Phi vẫn đang hoa mắt chưa thể xác định chính xác phương vị của Hoàng Đại, lại nghe tiếng kêu hốt hoảng của gã mập từ xa truyền đến:

- Sư đệ cẩn thận phía trên!

Viu!

Bóng kiếm đen đúa như tử thần câu hồn đột ngột từ không trung chém thẳng xuống đỉnh đầu Trần Phi. Kiếm chưa đến nơi mà kình phong ràn rạt đã quét tới khiến Trần Phi lạnh gáy, Hắc Nê kiếm bên tay phải vội vàng đưa lên, chẳng tài nào kịp phóng xuất linh lực vào được bao nhiêu.

Keng!

Hai thanh kiếm cùng mang sắc đen va loảng xoảng vào nhau, tóe ra những tia lửa đẹp mắt. 

So linh lực, song phương ngang nhau. Tuy Trần Phi chỉ mới có tu vi Dẫn Khí tầng bốn, nhưng thực tế linh lực nó đã chạm đến tầng mức Chuẩn Tụ Linh rồi. Còn so sánh khí lực thì Hoàng Đại vẫn kém xa Trần Phi.

Bất quá, Hoàng Đại đã có sự chuẩn bị từ trước, hạ thủ xuất đòn quyết định sau một loạt kỳ chiêu liên hoàn làm rối loạn địch thủ. Gã hoàn toàn nắm lợi thế chủ động, khi tung người từ trên cao đánh xuống, toàn bộ linh lực và trọng lượng cơ thể Hoàng Đại đều dồn hết vào một chiêu kiếm này, khí thế lôi đình vạn quả, xẻ núi phá băng.

Trong khi Trần Phi chỉ hấp tấp chống đỡ theo phản xạ cơ thể. 

Kết quả thế nào, không nói có lẽ ai cũng rõ.

Trần Phi là người ăn thiệt thòi. Toàn bộ cánh tay phải cầm kiếm của nó tê rần, cước bộ loạng choạng lùi về sau liên tục cả chục bước mới đứng vững. Từ miệng Trần Phi, một ngụm máu đỏ au phun ra, sắc mặt bợt bạt.

Vừa rồi, linh lực sắc bén từ kiếm của Hoàng Đại xuyên qua, nhân cơ hội Trần Phi sơ xuất thiếu chuẩn bị đánh thẳng vào tâm mạch khiến nó bị nội thương không nhẹ.

Chứng kiến cảnh đó, trưởng lão mập Lý Dịch Phong bực tức trợn mắt mắng:

- Vô sỉ! Tên kia đúng là không ra gì, thực lực cao hơn còn giở đủ trò ám toán! Thật chướng mắt!

Mai trưởng lão thở ra:

- Không trách gã được! Đây là trận chiến sinh tử, có bao nhiêu thủ đoạn phải giở ra hết, chỉ cần giết chết đối thủ coi như thành công. Đâu cần phải quan tâm người khác nghĩ gì!

- Đúng đấy! Ta ủng hộ Hoàng Đại, còn thằng nhóc Trần Phi kia quá đơn thuần, sau này ra ngoài khó làm nên trò trống gì!

Một vị trưởng lão cười nói.

Lý Dịch Phong bĩu môi khinh khỉnh:

- Ngươi ủng hộ vì Hoàng Đại kia có thủ đoạn hèn hạ giống ngươi, ai chả hiểu!

- Hà hà, thủ đoạn cũng là một thứ thực lực, đâu phải ai cũng có thể? Đơn thuần quá, nhiều khi bị hủy Bảo Khí sẽ rất đau khổ đấy!

Trưởng lão kia không vừa, ăn miếng trả miếng lại ngay.

Lý Dịch Phong bị chạm tới nỗi đau chưa phai, giận dữ dợm người đứng lên:

- Ngươi muốn chết...

- Thôi thôi, hai vị mỗi người nhịn một câu đi! Bên kia đến hồi gay cấn rồi!

Những người xung quanh phải lên tiếng can ngăn mới xong. Mấy vị trưởng lão này, một số người đã cao tuổi nhưng tâm trí tính tình vẫn còn rất trẻ trung hăng hái, một lời không hợp liền muốn quyết đấu.

Trở lại bên đảo Thí Luyện. Lợi thế đang nắm trong tay, Hoàng Đại đâu dại gì bỏ lỡ, trường kiếm lại cử lên chém tới vài nhát, miệng cười gằn:

- Để xem ngươi lì lợm đến đâu!

Vút! Vút!

Trần Phi dịch bộ né tránh, nhưng vừa vận dụng linh lực thì cơ thể đau nhói. Nó loạng choạng liêu xiêu, suýt nữa ngã đúng vào phạm vi xẹt qua của mấy đạo kiếm khí kia mà toi mạng. 

Trần Phi cả kinh, dường như thương thế nặng hơn nó tưởng, ảnh hưởng không nhỏ đến sức chiến đấu.

Hoàng Đại thấy vậy vô cùng đắc ý. Thực lực thằng nhóc kia ngoài suy nghĩ của gã, tốc độ cực nhanh, nhưng rơi vào tình trạng này đừng mong thoát khỏi cái chết. 

Kiếm khí tuy lợi hại nhưng mỗi khi thi triển cũng tiêu hao không ít linh lực, vẫn nên hạn chế. Nhân lúc Trần Phi đứng chưa vững, tay trái Hoàng Đại hơi co lên búng mạnh một cái.

- Phi châm?

Động tác mờ ám kia của Hoàng Đại luôn mở đầu cho một loạt chiêu công kích liên hoàn. Trần Phi nén cơn đau từ nội thể phát ra, lăn nhanh một vòng, giương mắt căng tai phán đoán phương hướng phi châm bay đến nhưng chẳng phát hiện chút gì.

Lại nghe tiếng Hoàng Đại cười âm lãnh, một loạt linh phù từ tay gã ném tới.

So kinh nghiệm thực chiến lẫn thủ đoạn, Hoàng Đại vượt trội Trần Phi rất nhiều.

Đến lúc này, Trần Phi mới nhận ra mình đã trúng kế. Động thái ném phi châm trước đó của Hoàng Đại chỉ là hư chiêu, chẳng có gì cả. Thực chiêu chính là xấp linh phù hóa thành hàng loạt phong nhận, hỏa cầu đang điên cuồng giáng tới. Chẳng những vậy, Hoàng Đại còn phóng người theo sau, trường kiếm đen đúa lăm lăm trong tay, ý định chờ Trần Phi sơ hở sẽ xuất chiêu lấy mạng.

Gian trá như tên này, Trần Phi lần đầu gặp qua, quát lớn:

- Tưởng ta không có linh phù sao?

Một xấp linh phù từ tay Trần Phi bay vèo ra, đối đầu với đống linh phù kia.

Bùng! Xoẹt! 

Ào!

Không gian rung chấn mạnh mẽ.

Vô số tiếng động đủ loại nối nhau vang dậy. Hàng chục hỏa cầu, phong nhận, thủy tiễn va chạm tán loạn tạo thành quang cảnh vừa dữ dội lại vừa đẹp mắt, khiến cho những đệ tử quan khán phải há hốc mồm kinh thán.

Đây là rất nhiều linh thạch, điểm cống hiến đấy!

Mỗi linh phù như thế đều có giá không dưới năm trăm điểm. Hai người kia cất tay một cái đã tiêu hủy mấy chục tấm, sự lãng phí này quá khả năng chịu đựng của phần lớn đệ tử đều rất nghèo túng, mỗi ngày phải vật lộn làm nhiệm vụ kiếm được vài mươi điểm cống hiến đã mừng đến không ngủ được rồi.

Vút! Vút! Vút!

Giữa trường cảnh náo loạn tầm mắt, Hoàng Đại vẫn chọn được vị trí rất chuẩn, ba đạo kiếm khí xếp thành hàng ngang âm thầm xẹt đến tập kích Trần Phi. 

Kiếm khí do Hoàng Đại xuất ra đều có tốc độ cực nhanh, đổi lại là một đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong nào khác chỉ sợ đã chết cả chục lần rồi.

Trước đó, Trần Phi có thể ỷ trượng vào thân thủ nhanh nhẹn để dễ dàng tránh né. Tình thế giờ đã khác, nó cắn răng cố nén đau, gian nan lắm mới lách người thoát được, y phục bị kiếm khí chém loạn trở nên rách bươm. Dù đã sử dụng linh đan trị thương nhưng Trần Phi buộc phải liên tục vọng động linh lực khiến cho cơn đau ngày một dữ dội, thương thế nặng thêm.

Bị dồn ép từ đầu đến giờ, không có cơ hội phản đòn nhưng Trần Phi vẫn gắng gượng chịu đựng. Nó đang chờ đợi Hoàng Đại khinh suất đến gần, dùng một chiêu lật ngược tình thế, thay đổi cục diện.

Quả nhiên, qua một lúc thì Hoàng Đại đến gần thật. Phi Châm, linh phù, kiếm khí, toàn bộ đã được Hoàng Đại thi triển mà vẫn chưa đạt được mục đích. Thằng nhóc này quá ương bướng! 

Không còn cách nào khác, Hoàng Đại bắt buộc phải áp sát đoạt mạng nó. Trần Phi đã trọng thương, như cây đèn sắp cạn dầu còn cháy lay lắt, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng sẽ tắt ngấm.

- Nằm xuống cho ta!

Tiếng nạt trầm trọng từ miệng Hoàng Đại vọt ra, trường kiếm đen đúa uốn lượn chém loạn vài hư chiêu rồi thần tốc nhằm ngay tâm thất Trần Phi đâm mạnh. Linh lực từ thân kiếm tràn ra bên ngoài ràn rụa, sát khí dày đặc.

Ánh mắt Trần Phi đang ảm đạm đột nhiên sáng bừng, kiếm Hắc Nê chớp động, mang theo quầng sáng rừng rực lia xuống như sao xẹt.

Keng!

Hai thanh kiếm đen như mực, một lần nữa lại va vào nhau.

Tay cầm kiếm của Hoàng Đại run lên một cái thật mạnh vì bị lôi điện truyền vào người. Lại thêm man lực kinh khủng, vượt quá tưởng tượng từ Trần Phi đánh tới khiến gã bị chấn lùi về sau mấy thước dài. Thế nhưng nhìn bề ngoài Hoàng Đại vẫn không hề hấn gì, chỉ có đôi chút bất ngờ trước uy lực chiêu kiếm kia của đối thủ.

Khác với Hoàng Đại, Trần Phi vẫn bình chân như vại, không hề xê dịch dù chỉ một ly. Tuy vậy, khóe miệng nó tiếp tục rỉ máu tươi. Vừa rồi khi song kiếm chạm nhau, linh lực đôi bên cũng đấu đá một trận, dù bình thủ nhưng đã bị nội thương từ trước nên Trần Phi càng thêm chật vật. Mắt nó bắt đầu hoa lên, tim đập thình thịch từng nhịp thật nặng nhọc, cơ thể mỏi mệt có dấu hiệu không còn nghe lời.

Trần Phi giương mắt nhìn Hoàng Đại ung dung tự tại đứng đó, trong lòng khó hiểu vì sao Lôi Minh Tam Thức không phát huy chút tác dụng nào với gã.

Thằng nhãi kia đã xiên xiên vẹo vẹo, lúc nào cũng như chuẩn bị té lăn quay. Phần thắng nắm chắc trong tay, vậy nên Hoàng Đại không có gì phải hấp tấp vội vàng. Biết bao người hy vọng được như gã bây giờ, đứng trước chưởng môn và các vị trưởng lão cao quý mà thi thố chân tài thực học. Lòng hư vinh bên trong Hoàng Đại được đẩy lên cao, muốn kéo dài thời khắc lịch sử này.

Gã bình đạm cười nhẹ, rất có phong phạm cao thủ:

- Đang ngạc nhiên vì sao chiêu kiếm kia không gây tổn hại gì cho ta à?

Trần Phi không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhiều người khác, trong đó có bọn Cao Thủ cũng đang khó hiểu. Uy lực kiếm kỹ Lôi Minh Tam Thức của Trần Phi, bọn họ là những người hiểu rõ nhất. 

Soạt!

Hoàng Đại đột nhiên xé phanh ngực áo, để lộ ra một phần giáp có màu bạc trắng lóa bên trong:

- Ta không sở hữu cơ thể mạnh mẽ cùng lực phòng ngự biến thái như Lôi Thần để chống chọi thức kiếm lợi hại của ngươi. Bù lại, ta có Pháp Bào phòng ngự trung phẩm đỉnh cấp. Hiểu rồi chứ?

Ngoài kia, hàng loạt tiếng ồ ngạc nhiên, kinh hô xôn xao vang dậy.

Khác với Pháp Khí công kích, Pháp Khí phòng ngự thông thường cũng có giá đắt gấp năm sáu lần, thậm chí lên tới chục lần. 

Giá cả đắt như vậy vì hai nguyên do. Thứ nhất, ai cũng yêu quý sinh mạng mình. Mỗi người chỉ có một cái mạng để giữ gìn thôi, thế nên nhu cầu đề thăng khả năng phòng ngự, bảo vệ tính mạng luôn cao hơn ước mong gia tăng sức công kích. 

Thứ hai, chế tạo Pháp Khí phòng ngự luôn khó khăn cực lớn. Phải là những Luyện Khí Sư thiên tài, tiêu hao rất nhiều thời gian và nguyên liệu quý giá, may ra mới chế được vài bộ. 

Trên thị trường, có tiền chưa chắc đã mua được Pháp Khí phòng ngự, mà cần phải có thế lực mạnh mẽ hậu thuẫn, đặt hàng từ trước. Vậy nên việc một đệ tử Dẫn Khí kỳ như Hoàng Đại lại mang trên người Pháp Bào phòng thân, chẳng những thế còn có phẩm cấp không hề tồi khiến cho ngay cả cao tầng cũng một phen kinh ngạc. Không biết gã này lấy ở đâu ra?

Chưởng môn Phong Thiên lộ đôi chút sự luyến tiếc mến tài trong mắt, nói:

- Thằng bé kia phải chết, không nghi ngờ gì nữa!

Thanh Tâm đ*o cô từ đầu đến giờ vẫn có hảo cảm, đặt niềm tin vào Trần Phi, vậy mà lúc này lắc nhẹ đầu, không nói gì nhưng ai cũng hiểu ẩn ý.

Lý Dịch Phong thấm mồ hôi chảy ướt trán, chép chép miệng, coi như đã chấp nhận sự thật:

- Vừa nhìn thấy một nhân tài, không ngờ đã sớm tắt! Thằng nhóc yểu mệnh!

- Mỗi ngày đều có rất nhiều kẻ được mệnh danh là thiên tài chết đi, Lý trưởng lão không nên quá luyến tiếc!

Mai trưởng lão vuốt vuốt chòm râu bạc nói.

Pháp Bào phòng ngự trung phẩm đỉnh cấp, trừ phi bị phi kiếm của tu sĩ Tụ Linh kỳ công kích, bằng không chẳng thể nào phá được. Đây chính là một cái mai rùa nghìn năm, phòng ngự rất chắc chắn vững vàng.

Bất quá, Pháp Bào cũng chỉ bảo hộ được những bộ vị trên thân Hoàng Đại, còn chỗ yếu hại như đầu, cổ, mắt đều không thể che chắn hết. Quan trọng là với tình trạng thảm hại của Trần Phi bây giờ, làm sao đủ khả năng nhắm vào yếu điểm kia, hay sẽ bị Hoàng Đại chơi đùa như mèo vờn chuột cho đến chết.

Trong khi tất cả bàn luận, Trần Phi vẫn đang bị Hoàng Đại dùng mọi thủ đoạn công kích đánh cho đầu váng mắt hoa, mất mạng chỉ còn là thời gian sớm muộn.

Mãnh Kích hộc tốc chồm dậy, muốn chạy vào trong vòng tròn nhưng gã mập đã kéo mạnh lại:

- Ngươi định làm gì?

- Còn hỏi ta muốn làm gì? Tiểu sư đệ sắp bị tên khốn kia giết rồi, chẳng lẽ sư huynh kêu ta trơ mắt nhìn sao?

Hai mắt Mãnh Kích đỏ ngầu, gào thét ầm ĩ khiến mấy người khác phải nhìn qua.

Đôi tay gã mập túm chặt cổ áo Mãnh Kích, mắt long lên sòng sọc gằn từng tiếng:

- Ngươi tưởng chỉ mình ngươi lo cho nó hay sao? Nhưng chạy vào đó thì ngươi có thể thay đổi được không? Hay sẽ bị chưởng môn dùng một ngón tay đè cho thân thể vỡ vụn?

- Kệ ta! Ngươi buông ra, đừng xen vào! Thà ta chết cùng, còn hơn ân hận cả đời sau này!

Mãnh Kích đẩy mạnh gã mập ra, miệng rống lớn. Gã phát cuồng rồi!

Bốp!

Gã mập tức giận bất thần đấm một quyền thật mạnh vào giữa mặt Mãnh Kích, máu mũi chảy ra tung tóe, gào lên:

- Mẹ nó! Tiểu sư đệ liều mạng là vì ta và ngươi, có chết cũng phải chết hữu ích một chút, đừng như thằng ngu hiểu không?

Ăn một đấm đau nổ đom đóm mắt, Mãnh Kích té ngồi trên đất, gương mặt thẫn thờ cứ nghệch ra. Ý của Cao Thủ, gã hiểu nhưng để chấp nhận lại là một vấn đề khác, cực khó khăn.

Gã mập hướng mặt vào vòng tròn phía xa, nơi Trần Phi đang nặng nhọc chống đỡ thế công liên tục của Hoàng Đại, hò hét:

- Sư đệ cố lên, làm thịt thằng khốn nạn kia cho ta! Đừng nương tay nữa!

Bọn Lữ Hoành tỏ vẻ bất nhẫn, nhìn nhau lắc đầu nhưng trong bụng khấp khởi mừng thầm. Tuy lần này không đạt được như mong muốn, nhưng có thể giữ lại cái mạng thì họ đã quá hạnh phúc rồi. Chỉ cần toàn mạng, sau này cố gắng thêm chưa chắc đã không được.

Trong vòng tròn, Hoàng Đại và Trần Phi đã lao vào nhau, dùng phương thức nguyên thủy nhất mà giao chiến. Khoảng cách gần cỡ này, chỉ cần một trong hai người sơ hở một chút sẽ mất mạng ngay đương trường.

Hai thân thể kéo gần rồi lại giãn ra, sau đó tiếp tục sáp tới, trường kiếm liên tục cất cao chém mạnh. Thế chủ động hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Đại, tấn công liên tu bất tận khiến Trần Phi chỉ biết kiên cường chống chọi.