Tuyệt Địa

Chương 54: Trò chơi sinh tử (7)




Chưa từng nếm trải cảm giác của những oan hồn đã ngã xuống trong ma trảo Địch Khoan, nên huynh đệ họ Bào thấy địch thủ ngu ngốc như vậy thì trong lòng rất vui vẻ, vẫn giữ nguyên kiếm chiêu công kích. Trong suy nghĩ của bọn họ, ngay khi trúng kiếm thì cái tên người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ này sẽ ngã xuống, song trảo đang đánh tới vì thế sẽ mất đi tác dụng, chẳng có chút uy hiếp.

Nhưng...

Chát! Chát!

Trường kiếm đột nhiên dội ngược, hổ khẩu tê dại khiến Bào Tử, Bào Phôi thất kinh. Dù vậy bọn họ vẫn phản ứng rất mau lẹ, lợi dụng phản lực cấp tập bắn người ra xa, vừa kịp lúc song trảo của Địch Khoan bay sượt qua đầu, mang theo mấy chùm tóc có lẫn chút da thịt khiến cả hai rướm máu.

Không chỉ huynh đệ họ Bào hoảng kinh mà Tô Liên đứng giám trận phía sau cũng mất đi sự ung dung tự tại. Nàng ta kêu to:

- Kẻ này không bình thường, hai người cẩn trọng!

Tô Liên lên tiếng nhắc nhở nhưng tuyệt nhiên không tham gia vòng chiến, vẫn đứng bên ngoài quan sát. Giống như Tô Liên vô cùng tin tưởng vào năng lực của huynh đệ kia, không cần nàng phải trợ giúp.

Lúc này, dù chưa đắc thủ nhưng Địch Khoan đã thành công chia cắt sự liên hệ giữa huynh đệ họ Bào. Gã cười sằng sặc phóng về phía bên phải, nhằm vào Bào Phôi mà tiến công, ma trảo đen kịt vùn vụt phủ chụp.

Tốc độ của Địch Khoan vượt trội khá xa so với hai người kia, một khi chủ động công kích thì bọn họ cũng phải tạm thời trốn tránh, không dám phản kích. Như Bào Phôi bây giờ, nhìn thấy bóng trảo trùng trùng bủa vây thì hô vang:

- Thổ Tường!

Một lớp tường đất dựng ngược lên chắn trước người Bào Phôi, thoạt trông vào sẽ thấy rất giống với khi Trần Phi thi triển nhưng nếu chú mục nhìn kỹ mới phát hiện màu sắc nhạt hơn chút ít, không có được lực phòng ngự mạnh như của Trần Phi. Còn một điểm khác, đó là Bào Phôi chỉ có thể phóng xuất một lần thuật Thổ Tường, không thể trong chớp mắt biến ra liên tục ba bốn lớp dày đặc như Trần Phi được.

Phập!

- Khặc khặc..!

Ma trảo của Địch Khoan nhẹ nhàng xuyên qua lớp tường đất Bào Phôi dựng lên tựa màn đậu hũ mỏng manh, bằng bặng đâm thẳng vào giữa ngực Bào Phôi. Gã đắc ý cười dài nhưng chợt nín bặt, nhìn lại thì ra vừa rồi chỉ đánh trúng tàn ảnh Bào Phôi lưu lại. 

Hiện thời, Bào Phôi đã chạy đến bên cạnh Bào Tử, không hề bị thương tích, bất quá sắc mặt hơi trắng bệch vì tiêu hao không ít linh lực để chạy thoát khỏi ma chưởng của Địch Khoan.

Nhìn Bào Phôi vừa ném một viên Hồi Khí đan vào miệng, Bào Tử cao giọng đề xuất:

- Ta sẽ thi triển Tróc Ảnh Nhất Kiếm, đánh vào yếu điểm duy nhất có lẽ là cặp mắt của quái nhân kia. Nhưng cần có ngươi tương trợ, sử dụng thân pháp quấy nhiễu tạo cơ hội!

Bào Phôi hít sâu một hơi, gật mạnh:

- Được. Ngươi cố gắng một kiếm đâm mù mắt gã, giết chết luôn càng tốt! Nhớ tranh thủ thời gian vì ta không duy trì thân pháp Huyễn Ảnh Bộ được lâu.

- Yên tâm! Ta rất tự tin sẽ đắc thủ!

Huyễn Ảnh Bộ là độc môn thân pháp kỳ ảo nhưng cực khó tu luyện. Bào Phôi đã bỏ ra thời gian năm năm mới đạt được một chút thành tựu như hiện tại. Thân pháp này một khi thi triển đến độ chót sẽ hóa thành bốn bóng người như nhau, cực khó phân biệt thật giả, đã vậy tốc độ cũng rất nhanh. 

Tuy Bào Phôi chưa luyện đến đại thành nhưng hiện giờ cũng thừa sức biến ra hai bóng người giống nhau như đúc, chia thành hai phương trái phải xông đến Địch Khoan đang cuồng nộ sau cơn mừng hụt.

Địch Khoan có chút ngẩn ngơ. Bình thường đối mặt thân pháp ảo diệu này đã đau đầu không nhỏ, huống chi lúc này thần trí gã thác loạn có khác gì trẻ lên ba chỉ chiến đấu theo phần lớn bản năng thúc giục. Tuy vậy, đôi ma trảo của Địch Khoan vẫn giương lên, chộp tới đỉnh đầu hai nhân ảnh kia.

Vút!

Trảo ảnh vừa tới gần, hai bóng nhân ảnh vụt nhòe đi khiến ma trảo Địch Khoan chộp hụt vào hư không. Tiếp đó, hai cái bóng kia nhập lại làm một đứng vào khoảng giữa hai tay Địch Khoan đang vươn ra hai bên. Bào Phôi vừa hiện nguyên hình đột ngột nhảy lên thật cao, bay qua khỏi đầu Địch Khoan cả trượng thu hút sự chú ý, nhường cho kiếm ảnh như chớp lóe âm thầm từ sau lưng gã đánh tới.

Địch Khoan đang ngỡ ngàng vì liên tiếp công kích trật mục tiêu, nhìn thấy Bào Phôi đứng trước mặt, đang định bóp nát đầu thì lại thấy gã nhún người phóng lên cao như chim điểu cất cánh. Liên tiếp những động tác nhanh chóng mặt của Bào Phôi khiến trí óc trì trệ của Địch Khoan có phần không theo kịp, chưa kịp ra lệnh cho cơ thể phản ứng thì kiếm của Bào Tử đã tới nơi.

Soạt!

Chiêu kiếm này không có gì đặc sắc ngoài một chữ "nhanh". Chỉ là một cú xoáy người đâm tới của Bào Tử nhưng đã thể hiện ra tất cả những gì tinh túy nhất mà gã sở hữu, nhanh, chuẩn, độc. 

Một nhát kiếm như tia chớp lạnh lùng đâm phập vào mắt phải của Địch Khoan, tiếp đó xuyên thủng luôn ra tận sau gáy. Chẳng những vậy, cổ tay Bào Tử còn gặt mạnh, lưỡi kiếm cực sắc bén quét ngang một đường, chém nát luôn mắt trái và mang theo một phần óc có màu đen quái đản của Địch Khoan ra ngoài.

Giải quyết địch nhân một cách gọn gàng, Bào Tử tiêu sái lăng không một vòng nhẹ nhàng đáp xuống, miệng hé nở nụ cười tự đắc nhìn quái nhân kia chấp chới rồi ngã vật ra đất, sự sống dần mất đi.

Tróc Ảnh Nhất Kiếm của Bào Tử phối hợp với Huyễn Ảnh Bộ kỳ ảo của Bào Phôi đúng là trời sinh một cặp, như âm dương bổ trợ hoàn mỹ cho nhau, tự tin quét sạch toàn bộ tu sĩ khắp thiên hạ dưới Tụ Linh kỳ.

Bên Chủ đảo như dậy sóng vì tiếng hoan hô ầm trời của các đệ tử nãy giờ vẫn nín thở theo dõi tình hình. Không ít nữ đệ tử nhìn thấy phong thái tuyệt thế của huynh đệ họ Bào mà tim đập chân run, cõi lòng thổn thức, không tránh khỏi mơ mộng tưởng tượng một hồi.

Trên bình đài, lạ thay, diện mạo lớp cao tầng vẫn giữ nguyên sự căng thẳng hoàn toàn đối lập với chúng đệ tử. Bọn họ không vì huynh đệ họ Bào giải quyết Địch Khoan vi phạm môn quy, tu tập tà pháp cấm kỵ mà vui mừng.

Lý Dịch Phong đưa tay xoa mồ hôi đổ bóng nhẫy đầy mặt, than khẽ:

- Một chiêu kiếm rất hay, nhưng chỉ giết chết thần trí của đệ tử kia, từ lúc này trường ác mộng mới bắt đầu. Những đệ tử bên dưới thật quá lạc quan!

Mai trưởng lão thở dài:

- Huynh đệ song sinh này cũng được tính là nhân tài, đáng tiếc!

Rất nhiều trưởng lão khác cũng chia sẻ sự tiếc hận, mục quang hậm hực nhìn về phía Phong Thiên vẫn điềm nhiên theo dõi diễn biến trên màn hình.

Kẻ đáng thương nhất, thực chất vẫn là Địch Khoan. 

Trước đây, gã tình cờ có được ngọc giản lưu giữ thiên tà pháp kia, do hiểu biết kém cỏi cứ nghĩ là báu vật, đêm ngày tu luyện hy vọng sẽ tới một lúc dương danh thiên hạ. Địch Khoan nghĩ rất đơn giản, hóa ma thì thực lực tăng mạnh, giải quyết địch nhân xong cùng lắm điên cuồng chốc lát rồi tỉnh dậy, cũng không lo xảy ra chuyện gì. Nào ngờ thời gian hóa điên lại lâu như vậy, càng giết người càng thêm lú lẩn u mê, chìm ngập trong tình trạng khát máu dẫn đến chẳng thể hồi tỉnh.

Nhưng đau đớn nhất, không ngờ Địch Khoan lại chết trong tay kẻ khác. Oái oăm thay, trí não Địch Khoan đã chết hẳn rồi, nhưng thân thể gã thì vẫn thoải mái cử động, thậm chí có phần nhanh nhẹn hơn trước do không còn phải chịu sự chi phối sai sử của não bộ. Từ lúc bị thanh kiếm của Bào Tử xuyên qua đầu, Địch Khoan đã biến thành một thi ma biết đi, càng trở nên nguy hiểm hơn trước bội phần.

Hiện giờ, sau giây phút ăn mừng ngắn ngủi, ba người Bào Tử đã trở lại với thực tại phũ phàng. Quái nhân kia chưa chết, vẫn di chuyển, không còn mắt để nhìn nhưng vẫn có thể "nhìn thấy" vị trí của bọn họ, cuồng nộ công kích liên tục khiến cả đám tránh đông tránh tây, vô cùng chật vật.

Tô Liên đã gia nhập chiến trận. Thế nhưng thực lực nàng thậm chí còn kém hơn huynh đệ kia chút ít, cũng không giúp được bao nhiêu. Thi ma kia như có tấm thân bất tử, đã vậy Pháp Khí của bọn họ lại chẳng thể xâm hại đến nó, liệu có phương cách gì để chiến thắng đây?

Bị truy đuổi mấy phen suýt mất mạng, Tô Liên vừa sợ vừa giận dữ thét vào mặt hai huynh đệ kia:

- Các ngươi còn chờ gì mà chưa sử dụng bí pháp hợp thể, muốn ta mất mạng mới chịu sao?

Huynh đệ họ Bào nhìn nhau ngần ngừ. Không phải bọn họ tiếc rẻ gì, mà sự thật là sau mỗi lần thi triển bí pháp hợp thể, cả hai sẽ bị suy giảm tu vi không ít, rất mất thời gian tu luyện lại. Nhưng trong tình thế nguy cấp này, nếu còn giữ lại thì cả ba sẽ biến thành oan hồn uổng tử dưới ma trảo của đối phương, được chẳng bằng mất.

Hai người vô cùng ăn ý, chỉ nhìn vào mắt nhau đã hiểu người kia nghĩ gì, cắn chặt răng, đồng thanh hô to:

- Đại Hợp Thể thuật!

Song thủ bọn họ áp vào nhau, linh lực tức tốc điều chỉnh sao cho thật sự hòa hợp. Một luồng sáng trắng rực rỡ bao trùm lên cơ thể hai người, hai thân thể riêng biệt tựa như bị hút chặt lại, dính sát muốn hòa làm một. Đến khi quầng sáng kia tan biến thì nơi đó chỉ còn lại một kẻ thân cao gần ba thước, so với Địch Khoan chỉ kém cạnh đôi chút. Người này có diện mạo y hệt Bào Tử và Bào Phôi, tứ chi thô to, mỗi tay cầm một thanh trường kiếm của hai người trước khi hợp nhất để lại.

Chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu kia, Phong Thiên cười nhẹ:

- Lâu rồi không thấy bí thuật hợp thể đã thất truyền, không ngờ kỳ đại hội này có quá nhiều chuyện kinh hỷ!

Thanh Tâm đ*o cô nhẹ lắc đầu, có chút nuối tiếc:

- Bí thuật hợp thể tuy chỉ huynh đệ song sinh mới thi triển được nhưng cũng có tác dụng gia tăng lên một cảnh giới. So về thực lực, hiện tại bọn họ đã có thể đấu ngang tay với thi ma kia, chỉ tiếc nếu kéo dài vẫn khó tránh khỏi độc thủ!

Mai trưởng lão nhạt giọng:

- Còn phải xem thi ma kia nắm giữ được bao nhiêu bí kỹ của Ma tộc. Đẳng cấp nó còn rất thấp, có lẽ chẳng truyền thừa được là bao, nếu vậy vẫn còn hy vọng!

Lại nói phía bên kia, Tô Liên thấy huynh đệ họ Bào hợp thể thành công thì cả mừng, mau chóng ra lệnh:

- Bào Tử Phôi, mau giết chết quái vật kia!

Sau khi hợp nhất, dường như trí tuệ của huynh đệ họ Bào sụt giảm đi khá nhiều, ánh mắt có phần si ngốc nhận lệnh của Tô Liên thì gật đầu, ầm ầm xông tới Địch Khoan, song kiếm đánh ra.

Vút! Vút!

Thi ma Địch Khoan đã chẳng còn dù chỉ một chút trí tuệ, theo bản năng vung mạnh đôi ma trảo đối kháng với song kiếm của Bào Tử Phôi.

Phập! Phập!

Sau khi hợp thể, Bào Tử Phôi đã đề thăng tu vi lên đến cảnh giới Tụ Linh tiền kỳ, kiếm thế nay đã khác xưa. Da thịt rắn chắc như đá tảng của Địch Khoan bị song kiếm chém trúng tuy chưa đứt lìa nhưng vẫn ngập sâu vào tận xương cốt. Bất quá, Địch Khoan chẳng hề biết đau là gì, vẫn cười dài, ma trảo vũ lộng biến thành hai gọng kềm trên dưới vỗ tới.

Khặc khặc...!

Bào Tử Phôi nhanh nhẹn dịch người tránh được, song kiếm nhằm thẳng vào vết thương cũ sâu hoắm của Địch Khoan tiếp tục chém mạnh, quyết chặt đứt đôi ma thủ của thi ma.

Lần này, Địch Khoan không cho đối phương được toại nguyện, ma thủ biến ảo vờn nhanh không ngờ lại bất thần bắt được hai lưỡi kiếm vào lòng bàn tay. Cảnh tượng kỳ quái xảy ra, giữa đôi bàn tay của Địch Khoan đột nhiên tỏa ra làn sương khói đen như mực, mang theo khí tức tử vong.

Bào Tử Phôi giật mình, vội rút mạnh song kiếm về, cứa đứt mấy đường dài trên tay Địch Khoan. Hai ngón út của thi ma đứt khỏi bàn tay, rơi xuống đất, những ngón còn lại cũng lặt lìa.

- Hay lắm! Mau nhân cơ hội lấy mạng nó, đừng bỏ lỡ!

Tô Liên mừng rỡ khi thấy Bào Tử Phôi chiếm thế thượng phong, vừa mới hò reo khí thế thì đã thấy Bào Tử Phôi đứng ngẩn ra nhìn hai thanh kiếm trên tay.

Lưỡi kiếm vốn sáng loáng đang bị một lớp khói đen lượn lờ bao phủ. Đến khi lớp khói đen tan đi thì hai thanh kiếm đã xám xịt một mảng, vết rỉ sét, nứt vỡ như mạng nhện đột ngột xuất hiện ở lưỡi rồi lan nhanh xuống đốc kiếm. 

Lách cách, loảng xoảng vài tiếng, hai thanh kiếm đã gãy vụn thành muôn vàn mảnh nhỏ, rơi loạn xuống đất. Trên tay Bào Tử Phôi bây giờ chỉ là hai chuôi kiếm không hơn không kém, ngoài ra chẳng còn gì.

- Khặc khặc..!

Khói đen từ đôi ma thủ của Địch Khoan tràn ra bên ngoài ngày càng nhiều, dày đặc một mùi hăng hắc kinh khủng. Những âm thanh xèo xèo liên tục vang lên, nơi làn khói đen đi qua liền nhanh chóng thối rữa mục nát. Vô số thân cây đang tươi tràn sức sống trở nên già cỗi héo rũ, rỗng ruột đổ ngang. Một mảnh rừng xanh um tươi tốt thoáng chốc đã biến thành vùng đất chết ngổn ngang các thân gỗ mục ruỗng, chạm nhẹ liền hóa thành bụi tro đổ sụp.

Dường như sau khi Địch Khoan chết đi, thân thể này mới chân chính tìm lại được ngọn nguồn sức mạnh, liên hồi kỳ trận xuất ra những quái chiêu kỳ dị, mà trong đó làn khói đen chỉ mới là bước khởi đầu.

- Khặc khặc..!

Miệng Địch Khoan vẫn không ngừng cười như tiếng oan hồn đòi mạng, phối hợp với thi thể có cái đầu nứt toác biến dạng quả thật đủ sức dọa chết bất kỳ ai. Gã phóng người chồm tới, ma trảo múa loạn, bằng mọi cách chạm vào người Bào Tử Phôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc tinh thần.

- Bào Tử Phôi mau tránh, đừng ngẩn ra nữa! Đưa ta rời khỏi chỗ này nhanh lên!

Tô Liên gấp rút giậm chân hô thất thanh. 

Bào Tử Phôi nghe tiếng kêu, cơ thể nhích động, kịp thời tránh thoát ma thủ của đối phương, tiếp đó thần tốc đưa một tay chụp vào cái eo thon của Tô Liên, đặt nàng lên vai rồi tăng tốc chạy đi.

Sau lưng là tiếng cười quái đản của thi ma vẫn liên tục truyền đến. Đối phương chưa chịu buông tha, vẫn kiên trì đuổi theo bọn họ.

Tô Liên lấy trong người ra hai tấm Phong Hành phù đưa cho Bào Tử Phôi, hối thúc:

- Mau dán vào chân, chạy càng xa khỏi thi thể gớm ghiếc kia càng tốt!

Sau khi sử dụng phù Phong Hành, tốc độ Bào Tử Phôi liền tăng mạnh, dễ dàng bỏ rơi thi ma Địch Khoan ở xa xa phía sau.

- Khặc khặc..!

Địch Khoan đấm mạnh đôi ma thủ vào lồng ngực mấy cái, từ cửa miệng phun ra một ngụm máu đen ngòm, tiếp theo niệm lên những chú ngữ kỳ dị, như không phải ngôn ngữ của nhân loại.

Một quầng sáng đen đúa bỗng chốc hiện ra, bao trùm toàn bộ cơ thể thi ma vào trong, tốc độ tăng nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi, truy theo ba người kia vừa mới kéo giãn được một chút khoảng cách.

Tô Liên đang mừng rỡ thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhẩm tính chỉ một lúc nữa thôi sẽ bỏ xa thi ma đáng sợ kia. Đến lúc đó, có lẽ thời gian hợp thể của huynh đệ họ Bào cũng sẽ kết thúc, tự động tách ra làm đôi như trước, cả bọn coi như an toàn. Nào ngờ, tiếng cười sặc sụa ma quái kia lại thình lình xộc tới, ngày càng gần hơn.

- Khặc khặc..!

Tô Liên mặt xanh như tàu lá, hoảng loạn kêu rối rít:

- Chạy, chạy nhanh nữa lên! Quái vật kia đuổi tới sát phía sau rồi.