Tuyệt Địa

Chương 50: Trò chơi sinh tử (3)




Đảo Thí Luyện, tại một nơi cách vị trí mấy người Trần Phi độ bốn trăm dặm về hướng Tây.

Trên sườn núi, một nhóm ba người đều có thực lực Dẫn Khí tầng năm đang đứng đâu lưng vào nhau, trường kiếm trên tay đưa ra, vô cùng thận trọng phòng thủ.

Vây quanh bọn họ là bốn người, trong đó có một kẻ Trần Phi nhớ mặt đặt tên. Người này không ai khác chính là Hoàng Đại đã từng tặng cho Trần Phi một chưởng trọng thương trên đảo Vạn Yêu.

Thần thái nhóm người Hoàng Đại cực kỳ ung dung, không xem ba tên bị vây ở giữa kia ra gì. 

Lúc này, một người râu ria lởm chởm, niên kỷ cũng gần ba mươi thuộc thành viên nhóm bị vây dè dặt lên tiếng, cố giấu sự tức giận:

- Chúng ta đã làm đúng theo yêu cầu các ngươi, giao toàn bộ nhẫn trữ vật ra, hành động này là có ý gì?

- Thả hổ về rừng không phải là thói quen của bọn ta. Các ngươi chỉ có thể tự trách mình xui xẻo vậy!

Một gã mặt mày dữ tợn, thân hình cao gần hai thước to lớn vạm vỡ như người khổng lồ thản nhiên đáp. Ánh mắt gã nhìn những người kia đầy sự thương hại, giống như đang nhìn thi thể biết đi.

Mấy tên còn lại trong đám người đang bị uy hiếp cũng run sợ cầu xin:

- Các vị sư huynh, nếu đã đạt mục đích rồi thì xin tha cho chúng ta! Bọn ta có thể hướng lên trời cao phát thệ sẽ không oán hận trong lòng, sau khi trở về tuyệt đối quên đi chuyện này ngay!

- Ta cũng có thể thề. Đây chỉ là một cuộc thí luyện, chúng ta lại đều là huynh đệ đồng môn, các vị sư huynh hãy rộng lòng nhân từ!

Gã to con hơi nhìn qua chỗ Hoàng Đại như muốn hỏi ý. Chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc tựa người chết của Hoàng Đại vẫn lạnh lẽo, không để những lời van xin nài nỉ kia lọt vào tai, nhẹ nhàng buông một câu ngắn gọn:

- Giết!

- Mọi người cùng xông lên, liều mạng với bọn khốn kiếp này!

Tên râu ria lởm chởm thấy bên kia đã quyết hạ độc thủ, miệng gầm lên một tiếng, cùng đồng bọn chia làm ba hướng xông ra ngoài, quyết mở đường máu.

Gã to con cười ngạo nghễ:

- Xuẩn ngốc! Ngữ các ngươi cũng muốn khiêu chiến bọn ta?

Một cây trường côn to bản hiện ra trong tay gã, mang theo man lực kinh nhân đập thẳng xuống đầu tên râu ria lởm chởm.

Vụt!

Trường côn như xé toạc không khí xung quanh, tạo nên tiếng gió rú rít rất đáng sợ. Trước thế công quá nhanh, quá uy mãnh này, gã râu ria xấu số kia chẳng tài nào tránh né, chỉ đành cắn chặt răng dồn hết sức bình sinh vào tay, nâng kiếm lên chống đỡ.

Ầm!

Một côn cực mạnh chẳng những đánh gãy trường kiếm của tên kia làm đôi, mà còn đập thủ cấp gã vỡ toang ra như quả dưa bở. Chưa dừng lại ở đó, dư lực từ trường côn tiếp tục dồn xuống, nén cơ thể gã râu ria từ một thước bảy trở thành một cục chỉ cao vài tấc. Xương gãy, thịt nát, máu và não tương trộn lẫn với nhau thành một đống bầy nhầy trắng trắng đỏ đỏ, vừa nhìn đã muốn tởm lợm nôn ọe không thôi.

Một chiêu lấy đi một mạng người, gã to con vẫn chưa hả hê, vác trường côn định xông tới giải quyết nốt hai tên còn lại thì bọn kia đã đồng loạt ngã xuống, tử trạng đều khá kinh khiếp, chết khó nhắm mắt.

Gã to con hậm hực:

- Đánh chưa đã tay chút nào! Các ngươi cứ thích tranh phần với ta là sao hử?

Hai tên kia như biết gã này chính là một kẻ cuồng chiến đấu, chẳng thèm trả lời. Hoàng Đại cười nhẹ, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong âm hiểm:

- Lôi Thần sư đệ không cần quá luyến tiếc! Sắp tới chúng ta tiến vào tâm đảo, nhất định sẽ có vài đối thủ tương xứng cho ngươi đánh sướng khoái.

Gã cao to tên Lôi Thần nghe vậy thì sắc mặt mới giãn ra, có chút vui vẻ:

- Mau đi nào! Ta chán ngấy khi cả ngày phải chém giết mấy tên vô dụng này rồi!

Bốn người do Hoàng Đại dẫn đầu tùy tiện đi tới. Một đường bọn họ đi qua, nơi nơi đều lưu đầy những thảm trạng kinh hoàng, ai nhìn thấy cũng phải tránh xa không dám đến gần.



o0o



Đêm đi ngày đến, một ngày lặng lẽ trôi qua. 

Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi đại hội Đệ Thập Tân Tinh diễn ra. Hiện đám Trần Phi đã tăng số thẻ bài cho mỗi người lên con số năm, vị chi bọn họ cướp được thêm tất cả là sáu thẻ bài nữa. Toàn bộ đều do công lao gã mập và Mãnh Kích cưỡng đoạt từ tay những đệ tử thực lực yếu kém đi riêng lẻ. Hôm qua, sau khi một mình đả bại nhóm bốn người kia thì Trần Phi nhàn rỗi ngồi nghỉ ngơi, không phải xuất lực gì thêm.

Sau một đêm không yên tĩnh nhưng khá nhẹ nhàng, hiện giờ cả bọn đều ở trong trạng thái đỉnh phong, sung mãn nhất. Nhẩm đoán có thể bọn họ đều đã tiến lên vị trí trước một trăm trên bảng xếp hạng, thành tích này với riêng hai người Mãnh Kích thì đã rất khá, nhưng để đạt được mục đích lọt vào tốp mười vẫn còn cách rất xa.

Vừa hửng sáng, gã mập đã vươn vai đứng lên, khề khà nói:

- Mục tiêu hôm nay chí ít mỗi người phải có thêm mười thẻ bài, kéo gần khoảng cách với nhóm dẫn đầu. Chờ đến ngày cuối cùng, chúng ta sẽ quyết chiến tranh đoạt một phen.

Mãnh Kích trề môi:

- Tranh đoạt vào ngày mai chủ yếu trông cậy ở tiểu sư đệ thôi, ta và huynh làm được gì mà quyết với chả chiến?

- Mẹ nó! Ngươi đừng có hở ra lại đả kích ta chứ! Chúng ta không giúp được gì thì cũng có công đứng ngoài cổ vũ, gia tăng tinh thần sĩ khí cho thằng nhóc kia. Đúng không nào?

Bị xỉa xói, gã mập buồn bực ngó qua Trần Phi tìm đồng minh.

Trần Phi phì cười:

- Ai làm cũng thế thôi. Huynh đệ phải chia sẻ mọi thứ, điều này tiểu đệ đồng ý với Cao sư huynh.

- Hắc hắc, phải thế chứ. Sáng rồi, lên đường thu hoạch thôi nào!

Ở yên một chỗ có hai điều lợi, một là an toàn, hai là tạo yếu tố bất ngờ. Nhưng điểm thất bại chính là hành vi ôm cây đợi thỏ này dẫn tới thu hoạch rất kém. Thật lâu mới có một con mồi đi ngang, cứ làm theo cách này thì bọn Trần Phi đừng mơ đạt được mục đích. Muốn thế, bọn họ buộc phải chịu khó di chuyển.

Đi được vài mươi dặm, mùi máu tanh nồng xộc vào khứu giác mọi người. Phía trước, ngay trong lòng một con suối khá nông có hai xác người nằm úp mặt xuống nước, máu từ cơ thể vẫn còn chảy ra, nhuộm đỏ cả dòng suối.

Mãnh Kích đi đến trước tiên, lật nhẹ hai thi thể kia lại. Gương mặt gã hơi đổi sắc, lui về phía sau.

Cao Thủ cau mặt thì thào:

- Thủ pháp thật tàn nhẫn, không biết là kẻ nào độc ác gây ra?!

Hai nạn nhân này đều có tử trạng rất đáng sợ như nhau. Từ phần ngực đến bụng bị xẻ ngang dọc thành hai đường hình chữ thập, đã vậy hung thủ còn mở banh ra khiến cho nội tạng bên trong cùng những lọn ruột bị chém nát thành từng khúc rơi vãi tứ tung.

Trần Phi cúi người xuống, quan sát một chút. Trải qua không ít lần chém giết, nó đã được đào luyện khá nhiều nên cũng không bị cảnh tượng này đe dọa.

Mãnh Kích hỏi:

- Sư đệ có phát hiện gì không?

Trần Phi trầm ngâm:

- Nội tạng tuy nát vụn nhưng vẫn còn khá đầy đủ. Có nghĩa hung thủ gây ra cảnh trạng này chỉ đơn thuần vì sở thích, không hề có mục đích gì khác.

Gã mập vọt miệng:

- Thì chủ yếu mục đích vẫn để chiếm đoạt tài vật cùng thẻ bài thôi mà. Ta đã xem rồi, toàn bộ nhẫn trữ vật đều không còn.

- Ý tiểu đệ không phải thế. Lúc đầu, tiểu đệ nghi ngờ hung thủ muốn lấy bộ phận nào đó bên trong cơ thể nạn nhân nên mới phải nhọc công như vậy, nhưng hóa ra đoán sai.

- Tên này điên cuồng khát máu đấy, có lẽ chúng ta nên vòng qua hướng khác, tránh đụng độ gã thì hơn!

Mãnh Kích đề nghị. Không phải gã nhát gan, mà thực tế là chẳng ai dư hơi biết phía trước có một tên cuồng sát, lấy giết người làm niềm vui mà còn cắm đầu chui vào.

Trần Phi mỉm cười:

- Các huynh quên mục đích của chúng ta đề ra hôm nay rồi sao? Kẻ gây ra tràng cảnh này càng mạnh thì chứng minh thẻ bài trên người gã càng nhiều, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc!

Lúc này, Mãnh Kích mới nhớ ra đúng là hung thủ rất đáng sợ, nhưng trong đội hình bọn họ còn có một thằng nhóc kinh khủng hơn, thầm mắng bản thân đã lo vớ vẩn rồi, gật một cái thật mạnh:

- Đã vậy, chúng ta tiến tới thôi! Những thi thể này còn hơi ấm, máu vẫn chảy, có thể đoán tên kia chưa đi được bao xa.

- Nhanh lên, rất nhiều thẻ bài đang chờ chúng ta đấy!

Gã mập cười hềnh hệch, hai lòng bàn tay xoa xoa vào nhau.

Cả nhóm tiếp tục đi tới. Có vẻ như mọi người đã đi đúng hướng, vì cứ cách vài dặm lại phát hiện thi thể có tử trạng giống hệt mới rồi, dấu vết lưu lại đều còn rất mới. Điều này khiến bọn Trần Phi càng tăng nhanh tốc độ, quyết bắt kịp kẻ kia.

Vượt qua thêm chừng mười dặm, khi bọn họ bắt gặp thi thể thứ sáu nằm giữa rừng rậm thì đồng thời cũng nhìn thấy kẻ thủ ác vẫn còn đứng đó, đang cho tay sục sạo tìm kiếm trong người nạn nhân xấu số.

Gã mập đắc ý kêu to:

- Tìm thấy ngươi rồi. Mau ngước lên cho đại gia chiêm ngưỡng dung nhan chút nào!

Tên kia không vì bị bắt quả tang mà giật mình, vẫn thản nhiên móc trong ngực áo thi thể ra một chiếc nhẫn trữ vật, cất vào người. Sau đó gã mới chậm rãi đứng thẳng lên, ánh mắt sắc lạnh xạ vào bọn Trần Phi.

Đây là một thanh niên còn khá trẻ, chỉ độ mười sáu mười bảy, ngũ quan bình thường không có gì nổi trội. Nhưng ánh mắt của gã lại chứa đầy sự lạnh lùng tàn khốc, hệt loài lang sói không chút tình cảm.

Gã nhếch môi:

- Các ngươi truy theo ta? Lá gan cũng thật lớn!

Cao Thủ cười cợt nhã:

- Mới đuổi theo thôi mà ngươi đã khen bọn ta to gan, thật ngại quá! Chút nữa đánh ngươi thành đầu heo, chẳng biết ngươi sẽ ca ngợi đến mức nào, ta rất tò mò muốn nghe!

Ngoài mặt tỏ vẻ ung dung là thế, nhưng gã mập lại xoay sang Trần Phi nói khẽ:

- Ta đoán không nhầm thì thực lực tên này đã tới Dẫn Khí đỉnh phong, sư đệ làm gỏi gã được chứ?

Trần Phi nghiêm túc đáp:

- Phải đánh mới biết được. Nhị vị sư huynh nên lùi lại sau một chút, tránh gặp nguy hiểm! Chúng ta còn chưa biết thủ pháp của người này như thế nào, cẩn thận vẫn hơn. Quên nữa, các huynh đừng hỗ trợ, tiểu đệ muốn thử xem bản lãnh của mình đến đâu rồi!

Trước khi tiến cảnh tầng bốn thì thực lực Trần Phi so ra vẫn kém những đệ tử Dẫn Khí tầng năm đỉnh phong, nhưng hiện giờ nó tự tin về độ tinh lọc lẫn lưu lượng linh lực của mình đều vượt hơn đối thủ ở cấp bậc này. Bất quá, dù sao đó cũng chỉ là lý thuyết, kết quả thế nào còn phải chiến một trận đã.

- Các ngươi lên cùng lúc hay muốn từng người lần lượt du ngoạn địa phủ? 

Gã kia lấy từ nhẫn trữ vật ra hai thanh đao ngắn có hình dạng cong cong tựa móc câu, lưỡi đao sáng loáng vẫn còn lưu lại ngấn máu. Mỗi tay gã cầm một thanh đao, mũi nhọn cong cong hướng lên trời.

Mãnh Kích lên tiếng nhắc nhở:

- Thứ kia gọi là loan đao, trong giao chiến cận thân biến hóa rất khó lường. Sư đệ cẩn trọng đừng khinh suất!

Trần Phi gật nhẹ, nhìn gã kia nói:

- Cây có bóng, người có danh, nhân huynh tên gì?

- Mau cùng nhau tiến lên, đừng lảm nhảm phí thời giờ! Ta tên Liễu Thôi, sau kỳ đại hội này sẽ được nhiều người tung hô nhắc đến, chỉ tiếc các ngươi không có cơ hội chứng kiến cảnh đó rồi, ha ha!

Gã kia hối thúc, nhưng cũng chịu khai ra tên tuổi. Thì ra đây chính là Liễu Thôi mà đêm qua từ vị trí thứ mười một giết chết đối thủ ở hạng mười, làm một bước đại nhảy vọt lên tận hạng năm, gây kinh động mọi người theo dõi bên ngoài. 

Sau đó, Liễu Thôi vẫn chưa dừng lại, liên tục chém giết điên cuồng. Hiện tại gã đã chiếm lấy vị trí thứ tư, đang áp sát người xếp thứ ba, lúc nào cũng có thể vượt qua.

Sắc diện Trần Phi lạnh dần:

- Nói vậy là ngươi quyết giết chết chúng ta?

Liễu Thôi cười lãnh khốc:

- Kẻ yếu thì nên chết đi, sống chỉ chật đất!

- Tốt. Thẳng thắn như vậy, ít ra chút nữa khi ta lỡ tay giết chết ngươi cũng không áy náy!

Trần Phi gật đầu thản nhiên.

- Thằng nhãi cuồng vọng, chết cho ta!

Liễu Thôi quát to, cơ thể đang đứng yên bỗng phát lực dưới chân, lao tới Trần Phi, hai thanh loan đao trên tay cùng lúc vẽ nên một đường chữ thập gặt mạnh.

Đây là lần đầu Trần Phi chứng kiến cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong xuất chiêu, tốc độ quả nhiên nhanh tựa chớp giật, so với những kẻ nó đã gặp qua thì vượt xa. 

Tuy nhiên, Liễu Thôi đã nhanh mà Trần Phi lại càng nhanh hơn. Trước khi song đao áp tới, Trần Phi đã nhún người bay lên không trung, trường kiếm Hắc Nê vẽ nên một đường lăng lệ, mang theo luồng lôi điện rừng rực chém xuống.

Từ lúc Trần Phi luyện thành Lôi Minh Tam Thức thì chưa bao giờ e ngại chiến đấu cận thân. Thậm chí có thể huênh hoang, kẻ nào cận chiến với Trần Phi chỉ tổ ăn thiệt thòi. Thức kiếm Lôi Minh xuất ra với tốc độ bộc phát rất nhanh, lại còn mang theo hiệu quả tê liệt của lôi điện, đó là chưa kể sức lực cơ thể vượt xa người thường của Trần Phi. Nhanh, mạnh, làm tê liệt, tất cả những thứ này tụ lại cùng một nơi, ai có thể chống đỡ?

Câu trả lời đã có. 

Ngay khi hụt chiêu, phát hiện Trần Phi từ trên cao thi triển kiếm thức đánh xuống, Liễu Thôi phản ứng vô cùng mau lẹ, hai tay bắt chéo, song đao cùng chụm lại, chân trụ tấn vững chãi đón đỡ.

Chát!

Âm thanh chát chúa, lửa điện tóe ra. Lợi dụng phản lực, Trần Phi lộn người về sau một vòng, nhẹ nhàng tiêu sái đáp xuống đất.

Trong khi đó, Liễu Thôi chật vật lùi về sau cả chục bước mới trụ lại được, đôi tay tê dại, mục quang sáng ngời nhìn Trần Phi lộ vẻ kinh ngạc lẫn hưng phấn.

Gã cười khùng khục trong cổ họng:

- Thức kiếm kia thật lợi hại, lại còn có cả lôi điện, khá lắm! Thật tiếc cho ngươi, song đao trên tay ta không phải luyện chế từ kim thiết, chẳng có tác dụng dẫn điện.

Trần Phi đang khó hiểu, nghe vậy mới vỡ lẽ. Lôi Minh Tam Thức mất đi tác dụng truyền lôi điện thì khác nào giảm đi phân nửa uy lực, lần này phiền toái rồi đây.

- Đỡ!

Như biết cận chiến với Trần Phi khó thể giành được lợi thế, Liễu Thôi liền thay đổi chiến thuật, phong nhận cùng hỏa cầu từ song thủ xẹt ra công tới.

Vụt! Viu!

Thuật pháp do Liễu Thôi thi triển không chỉ nhanh hơn mà còn phát ra uy thế vượt trội những người khác, chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi đã đánh tới trước mặt Trần Phi.

- Thổ Tường!

Trần Phi dựng ngược song chưởng, hai lớp tường đất lập tức hiện ra ngăn chặn.

Ầm! Ầm!

Trần Phi không hề làm việc thừa thãi, chỉ một bức tường đất là không đủ để chống đỡ thế công mãnh liệt của Liễu Thôi. Bất quá hai bức thì lại hơi dư một chút, bằng chứng là bức tường đất thứ hai vẫn còn vững chãi đứng đó, tuy có chút xiêu vẹo sứt mẻ.

- Xem ngươi đỡ chiêu này thế nào!

Trần Phi còn chưa kịp thở ra thì đã nghe Liễu Thôi cười váng động. Hai thanh loan đao thình lình rời khỏi tay gã, xoay tít tạo thành hai vòng sáng chói lọi bay đến, tựa chiếc mống bạc từ tầng không chụp xuống.

Vù vù!

Hai thanh loan đao như lưu tinh chém tới cực nhanh, đã thế còn xoay theo quỹ đạo vô cùng khó lường, lắc lư lảo đảo khó đoán biết mục tiêu chính xác nằm ở nơi nào.

Đòn công kích từ trên cao vẽ một đường cong chụp thẳng xuống đầu thì Thổ Tường của Trần Phi vô phương ngăn chặn. Tay trái Trần Phi phóng hỏa cầu ra, đồng thời Hắc Nê kiếm nơi tay phải nhoáng lên, chém mạnh vào hai thanh loan đao.

Đột nhiên bóng đao chợt mờ đi, chao qua liệng lại khiến thế kiếm cùng thuật pháp của Trần Phi đều đánh trật vào hư không. 

Trần Phi nghe toàn thân trở nên lạnh giá, theo bản năng cấp tốc ngả nửa người ra sau, uốn hẳn thân trên gần như chạm sát chân. 

Thật may cho nó, vì đúng lúc này hai thanh loan đao xẹt ngang đúng ngay vị trí cổ và đầu Trần Phi trước đó. Tóc Trần Phi bị sức gió loan đao mang đến thổi tung bay lên, bị lưỡi đao sắc nhọn cứa đứt mấy chục sợi, rơi lả tả xuống đất.

- Cẩn thận! Chúng quay lại kìa sư đệ.

Sau khoảnh khắc hú vía, Trần Phi mới bật người dậy thì lại nghe bọn Cao Thủ hét toáng lên kinh hãi. 

Hai thanh loan đao bay ra phía xa lượn một đường vòng hoàn mỹ, đột ngột cũng nhau quay lại, âm thầm ập thẳng vào cái gáy không hề được che chắn của Trần Phi.