Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 7: Tớ sẽ lại vẽ nên câu chuyện khác




Không gian trong xe im lặng đến nổi nó có thể nghe thấy hơi thở đều đều của người bên cạnh, đôi mắt khô rát cay sè chầm chầm nhìn vào đôi bàn tay một lớn một nhỏ đang đan với nhau chặt đến nỗi không còn một khe hở kia.

"Không ngờ em cũng là một cô gái giàu lòng trắc ẩn như thế đấy".

Nó rút lại bàn tay của mình nhưng hắn giữ chặt đến nỗi nó không thể di dời dù chỉ một milimet.

"Cô ta..." nó định nói về cái thái độ khinh người kia nhưng lại chuyển sang chủ đề khác "Tại sao anh lại dẫn tôi đến cái chổ khỉ ho cò gáy này chứ?"

Nghe nó nói mà hắn muốn té ngữa. Nó dùng cái chịm từ khỉ ho cò gáy để diễn tả một nơi sang trọng như thế này. Thật là không thể đánh giá được trình độ ngôn ngữ văn học của nó đến đâu!!!

Hắn lại dẫn nó đến một nơi xa lạ khác. Xe dược dừng ở điểm dừng xe. Nó bước ra ngoài. Một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể làm nó rùng người, hai tay ôm vào nhau để tạo hơi ấm.

Hắn khoác lên người nó một chiếc áo khoác đen. Hơi lạnh dần dần được cách ly, nhưng hình như chiếc áo không mấy hợp với nó. Theo styel đường phố thì chiếc áo cũng chỉ có thể dài ngang mông hoặc hơn chút là cùng. Nhưng bây giờ thì nó cũng chả biết cái áo này được gán ghép với cái styel gì nữa. Chiếc áo dài đến tận gối nó, nhìn rất kì cục.

Sau khi khoác lên người nó hắn liền ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bao nhiêu con mắt của người đi đường đều chầm chầm vào nó và hắn một cách kì dị.

Nó muốn cởi chiếc áo ra ném vào mặt hắn nhưng lại bị ngăn lại một cách khô bạo. Hắn nhìn nó bằng nét mặt biến dị do phải nhịn cười.

"Anh dẫn tôi đến đây để làm hề cho anh à?". Nó tức giận...

Hắn dẫn nó vào một quán ăn nhỏ trong một con hẻm, bên ngoài nhìn rất đơn sơ và cũ kĩ nhưng bên trong lại rất sạch sẽ và ưu nhìn.

"Lâu lắm rồi mới đến đấy!" Một cô gái độ 24 tuổi bước ra dẫn nó và hắn đến một góc quán.

"Chào chị!!" Hắn lịch sự.

"Ai đây? Bạn gái à?" Người chị kia ra vẻ tò mò.

"Vâng. Như cũ đi ạ".

Sau vài câu chào hỏi lấy lệ thì người chị đó cũng rời đi. Không khí lại bắt đầu trở nên im lặng như trong xe, chỉ còn tiếng nhạc đang du dương xoa dịu trái tim con người.

Một giai điệu buồn nhưng không bi. Nó khép hờ mắt lại tịnh tâm hưởng thức giai điệu nhẹ nhàng đang vang kia.

Nó mở mắt ra thì giật nảy người, nếu không có lòng ghế sau thì chắc nó ngã ngửa mất. Hắn đang nhìn nó chăm chăm bằng ánh mắt... quá dịu dàng. Nó cảm thấy bất an.

"Gì... gì vậy! Mặt tôi có dính gì à". Nó lắp bấp, vội đưa tay lên lau lau mặt.

"Không!" Hắn quay sang chỗ khác.

Hắn lại kéo nó đến một địa điểm khác. Đó là một chiếc cầu dài, đèn neon làm chiếc cầu sáng bừng lên cả một khoảng trời, nó thích thú chạy tung tăng trên chiếc cầu vắng lặng.

Bây giờ nó mới để ý, hắn toàn dẫn nó đến mấy chỗ vắng người không, chẳng lẽ hắn lại có âm mưu đen đúa gì sao??? Nó định bụng nhưng rồi lại xua tan đi những ý nghĩ đó.

" Để anh kể cho em nghe một câu chuyện của một người!"

Nó quay sang nhìn hắn để chắc là hắn đang nói chuyện với mình.

"Cậu ta có một cô bạn thân, cả hai đã cùng nhau chơi rất thân và có rất nhiều hứa hẹn với nhau..."

"..." nó im lặng trông chờ diến biến.

"Cậu ta rất yêu cô bạn đó nhưng vì một số lí do mà cậu ta phải chia tay cô bạn mà chưa kịp nói trước, cô bạn đó rất giận..." hắn hít lấy một hơi sâu để không khí lấp đầy khoảng trống trong lòng ngực mình.

"... Vì thời gian không thể lưu giữ những kí ước quá lâu nên cô bạn đó hình như đã quên đi cậu ta. Nhưng đến tận bây giờ cậu ta vẫn còn lưu giữ những cảm giác với cô bạn thân đấy như lúc đầu..."

"Nếu thời gian không thể lưu giữ kí ức đó thì vẫn còn người có thể vẽ nên một câu chuyện mới mà có cả cuộc tình của cả hai trong đó mà!!!"

"..."

"Theo tôi thì cậu bạn của anh không nên bỏ cuộc! Vì một giây cũng làm thay đổi được cả một số phận mà!"

Bỗng những kí ức về 10năm trước ùa về trong bộ nhớ của hắn như một thướt phim cũ rích, mờ nhạt nhưng cảm xúc lại rất mãnh liệt.

Một cô nhóc 8 tuổi đang ngồi đối diện với một cậu nhóc trạc tuổi, cả hai hình như đang bàn về một vấn đề gì đó mà nét mặ của chúng rất nghiêm túc.

"Băng Băng cậu có hứa sẽ chỉ có một mình Hàn Khắc Phong này là người bạn khác giới duy nhất không trong mắt và tim cậu không?".

"Nhưng thế giới này đâu phải có mình cậu là con trai!" Cô nhóc thản nhiên.

"Nhưng...." cậu bé có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó. Hai đường chân mày khẽ nhíu lại. "Nghe này ngốc! Tớ đi rồi thì sẽ không có ai bảo vệ cậu với lại chia sẻ đồ ăn với cậu đâu. Ở ngoài đó, bọn con trai đều toàn là kẻ háo ăn nên bọn họ chỉ muốn kết thân với cậu để lấy thức ăn của cậu đi thôi!"

"Gìiiii" nó nhíu mày, trề môi.

"Trên ngân hà này chẳng có người thứ hai như tớ đâu, nên đừng có tin vào những ngôn từ hoa mĩ của tụi kia. Cũng đừng nhận bất kì món quà hay gì gì đó cỉa người khác. Bọn họ cho cậu một họ sẽ tính lời vào và sẽ lấy của cậu gấp mười như thế đấy!"

"Hảaa, ghê thế!!!!?"

"Cậu phải chờ tới về nghe chưa!" Cậu nhóc xoa đầu cô bé đang ngồi bệp trên chiếc giường, mặt méo xệt vì những lí do nghe rất có lí đó.

"Vậy bao lâu tớ mới được nhận quà từ người khác?!"

"Khi tớ trở về!"...

Đó chính là câu chuyện của hắn và cô gái bên cạnh. Nhưng tại sao những kí ức đấy chỉ có mình hắn lưu nhớ, còn cô gái này lại thản nhiên như không có gì!!!.

Hắn đã rất tức giận, hắn không ngờ rằng người mà hắn đã đặt hết những tình cảm ngay từ lúc nhỏ đến bây giờ lại là kẻ vô tâm như thế. Hắn đã muốn bóp nát nó trong tay khi gặp lại trong phòng máy ở trường nhưng hắn lại không thể.

Nếu nó quên câu chuyện cũ này thì từ bây giờ hắn sẽ lại vẽ ra một câu chuyện tình mới và sẽ bắt buộc nó phải ghi nhớ đến cuối đời này.

Hắn ra sau lưng nó rồi ôm trọn nó vào lòng, cơ thể nhỏ bé của nó như hòa nhập vòa hắn thành một khối.

Nó quậy quọ la hét dùng mọi cách để đẩy hắn ra nhưng đành bó tay, mặt cho hắn làm gì thì làm.

Nhưng nó không thể phủ nhận được một điều rằng. Nó rất khó kết thân với những bạn khác giới, mỗi khi muốn kết giao với ai thì ngay trong tiềm thức như có một ai đó ngăn nó lại. Nhưng ngay bây giờ, nó lại không thể cự tuyệt hoặc kéo bản thân mình ra một tên biến thái xa lạ nhưng lại rất quen thuộc này.

....

Trong thời gian này, hắn và đặc biệt là cậu Lục Bảo cứ như cái đuôi của nó. Nó ở đâu là bóng dáng của hai người đó lại xuất diện ở nới đó, giống như cái logo 'Ở đâu có công lí ở đó có chúng tôi, năm anh em siêu nhân gao..' trong bộ phim siêu nhân Nhật Bản. Nhưng đáng tiếc là nó không phải siêu nhân và cũng không phải là yêu quái hay nhân tố bí ẩn cần được siêu nhân điều tra, vì vậy hắn và ngay cả cậu em trai kia thật sự rất phiền.

"Này! Rỗi hơi thì về phụ gia đình đi! Theo tôi làm cái quái gì thế?" Nó phát cáu, mặt hầm hầm.

"Um... Nhà anh thì nhỏ và chỉ có vài chục người giúp việc nên chắc chẳng có việc cho anh đâu!" Hắn cười tươi roi rói.

Nghe xong nó chỉ biết lặng câm.

" Đã nói với bé là không nên lại gần cái tên mặt xấu chín tâm xấu mười này rồi mà!" cậu em quý tử của nó từ ổ... nào đâu chui ra, một tay quàng cổ bá vai nó kéo đi.

Thời tiết nóng nực luôn làm tâm trạng của nó tệ hơn, nó ghét cái nóng ỉ oi của ngày hè. Mọi thứ đều như rực lửa, nóng muốn hoa cả mắt. Ra đường thì mặt đường cứ hừng hực hơi nóng. Tất cả mọi thứ đều làm nó phát hỏa.

"Mày có thấy trời nóng nực hay không mà còn bá vai bá cổ hả mạy thằng răng con" nó đẩy cậu ra một bên, đồng thời tiện tay đẩy hắn ra xa một quãng để nới rộng khoảng không khí.

Kì nghỉ hè ngày càng cận kề. Lịch học của nó dần được xóa khỏi thời gian biểu. Đầu tuần sau bắt đầu có một cuộc cắm trại ven biển tại thành phố A. Một tỉnh thành vắng có khí hậu mát mẻ, thích hợp cho những chuyến rèn luyện kĩ năng sống. Và đây cũng là buổi học cuối cùng cho bọn 11 chúng nó.

Nó rất hứng khởi cho chuyến đi này mãi cho đến sáng hôm nay, bọn nó lên trường để phân nhóm cho chuyến đi.

Lớp trưởng của lớp phân nhóm cho buỏi cắm trại bằng cách bóc thâm kinh điển.

Nó cầu mong rằng nó đừng dính dáng đến hắn nhưng chạy trời sao cho khỏi nắng.

" Danh sách gồm có 6 thành viên bốn nam bốn nữ." Giọng nói đậm chất miền Bắc của cậu bạn vang lên

"Nếu tôi đọc đủ 8 người thì tự tách ra nha. Cảm ơn!

Trương Tam Linh, Nguyễn Kha, Lưu Mai Phi, Đoàn Hải Yến, Lê Hải Đăng.... Hàn Lục Băng, Kim Huệ Lam, Trương Quân, Lâm Tuấn Khang, Lý Nhã Nhã, Ha Tĩnh Phong..."

Sau khi bản tấu sớ dài ngoằn nghèo được đọc lên, có những cặp đôi được sếp cùng đều mừng rỡ nháy mắt bắn tim tùm lum, còn nó thì nghe đến cái tên Ha Tĩnh Phong kia thì mặt méo xệch, toàn thân như cạn sức sống.

Nó nhìn sang Huệ Lam, cô bạn thân cười híp của mắt nhìn nó rồi quay sang nhìn Trương Quân, bạn trai của cô. Nó bất mãng quay sang Nhã Nhã thì càng bất mãng hơn, cặp đôi tình mhuw cái bình đó đang ngồi ôm nhau đắm tàu đuối thuyền chả biết sóng gió bão bùng gì....

Rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến. Tuy không ưng ý lắm nhưng nó cũng rất vui vẻ đón nhận. Nó cực công thức dậy từ 1 giờ sáng để chuẩn bị cho bản thân. Còn đồ đạc thì đã được chuẩn bị hồi hôm qua rồi.

Nó mặc một cái quần jean-short cùng với cái áo bóng chày lưới bản rộng màu đen. Chiếc áo càng tôn lên nước da trắng ngần của nó. Mái tóc gợn sóng dài được buộc tùy tiện ra sau. Nó vác hành lý lên chuẩn bị ra bãi xe, vừa mở cửa ra liền thấy cậu em mình lù lù một đóng làm nó giật nảy người.

"Mày giết tao luôn đi thằng khốn!" Nó gắt.

"Ầy! Sao nỡ ra tay cơ chứ!!! Mà sợ gì không sợ đi sợ cái con..." nó bóp miệng cậu lại làm âm thanh cuối cùng bị nuốt ngược vào trong.

"Câm cái miệng lại cho tao" Cái bản tính sợ ma của nó lại được dịp bốc lên.

Tuy mạnh mẽ như thế nhưng mỗi khi nhắc đến 'Ma' thì cơ thể nó như nhũn ra, tim đập nhanh hơn cả nguồn sóng nhấp nhô.

"Rồi!" Cậu gật gật đầu, rồi thuận tay lấy chiếc ba lô nặng nề của nó ra khỏi cơ thể bé nhỏ của nó.

Nó hợp tác đưa của nợ cho cậu. Bây giờ nó mới cảm nhận được sự tiện ích của cậu em trai.

Ra khỏi cổng thì thấy có một chiếc xế hợp màu đen đậu ngay trước cổng, nó nhíu mày xem xét thì cánh cửa xe được mở ra và sau đó là sự xuất hiện của hắn.

Hắn trong một chiếc áo thun trắng cùng với một chiếc quần jean dài màu đen, tuy đơn giản nhưng xung quanh hắn lại tỏ ra một khí chất của tầng thượng lưu.

"Cảm ơn!" Một câu không đầu không đuôi. Nói xong nó giành lại túi của mình và lấy cả túi đồ của Bảo vứt lên xe rồi kéo tay cậu em lên xe. Dù sau nó cũng là chị của Bảo nên cũng không đành để cho cậu em trai bé bỏngvcuar mình gánhbcar tá đồ rồi đi bộ cả 1 km ra trường được. Bây giờ tự nhiên có một chiếc xe chùa thì ngu gì hai chị em nó phải cuốc bộ 1km trong 1 giờ sáng.

Nó định cho Bảo ngồi giữa nên đẩy cậu vào trước rồi vào sau và khép cửa lại để hắn đi cửa bên kia, nào ngờ hắn lại mở cửa ngay bên nó rồi còn lấn nó vào trong.

Không gian tối òm làm tim nó nhảy liên tục một cách bất thường. Nó sợ hắn sẽ giở trò đồi bại trước mặt Bảo, nhưng nó đã nghĩ quá nhiều rồi chăng? Hắn chỉ đơn thuần đan những ngón tay của hắn vào bàn tay của nó rồi ngước nhìn ra cửa xe.