Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 6: Ngày chủ nhật mệt mỏi




Cũng may là sáng hôm nay là chủ nhật nên nó tạm thời tránh được những tin đồn khó nghe của lũ fan cuồng kia. Với lại hôm nay nó cũng có hẹn với Huệ Lam đi shopping nên cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ mấy chuyện vặt ấy.

Hôm nay tâm trạng nó cực tốt, lâu lắm rồi nó mới có dịp đi dạo cùng con bạn thân. Nó chọn cho mình chiếc áo crop top ống tay lỡ rộng màu đen viền trắng cùng với chiếc quần sort jean được cắt kiểu nhìn rất ra dáng một cô gái theo styel đường phố. Ngoài ra còn có chiếc túi đeo to đắt tiền màu trắng.

"Mày làm gì lâu thế?? Tao đứng đây ngại lắm, ra mau lên!!!" Nó nhăn nhó tắt điện thoại rồi bỏ vào túi đeo. Nó thật sự hối hận khi mặc đồ như thế này, có lẽ nó nên mặc đồ kính cổng cao tường hơn một chút để khỏi gây sự chú ý như thế này...

Bao nhiêu con mắt của những kê háo sắc luôn chăm chăm nhìn nó từ nãy giờ, nó muốn phát điên lên đi mất, muốn bay đến đánh cho tụi đấy một trận rồi hỏi rằng "Mới trên núi xuống à? Chưa thấy gái bao giờ à!". Nó rất muốn nói câu đó nhưng đây là nơi công cộng nên dành giữ thể diện.

Nó nghe thấy tiếng huýt sáo ngoài sau lưng, hay tay siết thành nắm đấm, từ nãy đến giờ nó nghe tổng cộng là 531 tiếng huýt sáo rồi nên cũng không mấy thích thú cái tiếng ấy nữa.

Nó giậm chân xuống nền gạch bóng loáng để xả cơn tức giận, may mà nó đang đứng ngay dưới máy điều hòa không thì chắc người nó đang phừng phực lửa rồi, "Cái con quỷ này, chết nơi xó nào rồi chắc!".

Bỗng có một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang siết chặt đến cắt cũng không ra một giọt máu của nó lên. "Cô bạn của em bận rồi không đến được đâu, anh đến thay cô ta có được không".

Theo phản xạ nó rút nhanh tay mình lại, quay phắt ra sau tìm kiếm thủ phạm. Hai đường chân mày khẽ cau lại một cách khó chịu

"Ai?"

Sau mấy giây suy nghĩ về câu nói khồng đầu không đuôi của nó thì hắn ngầm hiểu rằng ý của nó là muốn hỏi 'bạn' mà hắn nhắc đến là ai.

"Huệ Lam!" Hắn đáp.

"Khi nào?".

Hắn nhíu mày, rồi lại trả lời " Anh hẹn..."

" TẠM BIỆT" Nó để lại một câu nói ngắn gọn súc tích rồi quay phắt người bước ra khỏi cửa khu mua sắm.

Trên khóe miệng hắn thoát hiện một nụ cười, hắn lao nhanh ra ngoài kéo lấy tay nó rồi chạy thẳng vào chiếc xế hộp màu đen bóng bẩy đang nghênh ngang phách lối tỏa ra khí chất sang trọng ngời ngợi phía trước khu mua sắm.

"Đến Light Night." Câu nói vừa dứt chiếc xe lặp tức chạy đến địa điểm vừa được nêu ra.

Nó đơ người trong vài giây đến khi tỉnh ra thì xe đã chạy được một quãng khá xa và đã quá muộn cho dự kiến mở cửa và tông ra ngoài. Nên bây giờ chỉ còn một cách duy nhất đó là xả stress lên cái tên khốn kiếp bên cạnh.

Nó xong đến chắn ngang người hắn, hai bàn tay túm lấy cổ chiếc áo sơ mi màu đen đang nghênh mgang dựng đứng kia.

"Đùa với chị đấy hả cưng?! Liệu hồn mà dừng xe lại cho chị mày xuống xe còn không thì đừng trách."

"Em làm gì tôi cơ?" Như đã được tập dợt từ trước hắn dễ dàng xoay chuyển tình thế một cách hoạn mục, bây giờ thì cơ thể nhỏ bé của nó đang nửa ngồi nửa nằm dưới cơ thể to lớn của hắn.

Nó cố vùng người ra khỏi sự chế ngự của hắn nhưng càng dùng bao nhiêu lực phản kháng thì giống như bấy nhiêu lực đó như phản xạ lại và làm chính nó đau thêm.

Cương không thành thì dùng nhu. Nó dừng hành động ngu ngốc ấy lại, bắt đầu vẽ ra một mưu đồ cao siêu.

"Được rồi!!! Tôi xin chịu." Nó giơ tay ra hiệu đầu hàng.

nhưng rồi nó cảm thấy việc đấy còn ngu ngốc hơn việc đưa dao cho một tên cướp rồi bảo tên đấy là hãy cướp tiền của tôi đi.

Một tay hắn nắm liền lấy hai cánh tay của nó khóa lại ngay trên đỉnh đầu, mọi hoạt động của nó bây giờ đều bị niêm phong một cách bức bách.

"Tôi đâu có ngốc mà không hiểu những gì em nghĩ." Hắn thì thầm vào tai nó. Hơi nóng từ miệng hắn phả vào vành tai nó khiến khuôn mặt nó nóng bừng lên. Và chắc hẳn là do không khí trong xe ngộp ngạt nên cơ thể của nó cũng dần nóng lên một cách bất thường.

"Anh... "

Mọi âm thanh đều như bị tan biến vào không gian tối đen của khoang xe, tất cả đều bị lưu mờ đi trong mắt hắn. Bây giờ hắn chỉ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng dồn dập của nó, ngay cả nhịp tim đang gấp rút kia như đang lôi kéo cả nhịp tim của hắn loạn cùng.

Ánh mắt đẹp đến mê hồn, đôi môi căng mọng đầy lực hút...

"Tên biến thái khốn kiếp." Nó quát ầm lên phá tan đi bầu không khí mờ ám.

Hắn như được kéo về thực tại. Não bộ chặn đứng hết các suy nghĩ quái dị, trong tích tắc hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Hắn nuốt khan, hắng vọng vài tiếng "Em đừng dại mà làm trò mèo đấy trước mắt tôi. Đặc biệt là lúc chỉ có tôi và em. Tôi không giỏi kiềm chế như em tưởng đâu." Hắn thì thầm vào tai nó, giọng nói cứ như đùa giỡn nhưng đối với nó ngay lúc này thì câu nói ấy rất đáng sợ.

Hắn rời khỏi người nó. Nó ngồi dậy chỉnh chu lại trang phục rồi liếc nhìn lên kính chiếu hậu thì bắt gặp ánh mắt của người tài xế, nó lặp tức cuối đầu xuống, mặt biến sắc, nhịp tim đập loạn xạ cả lên như một cô bé bị người lớn bắt gặp khi làm chuyện sai trái.

Sự im lặng bao trùm cả không gian, ngoài xe gió đang miên man khúc hát không lời. Nó nép người sát cửa xe hít lấy bầu luồng không khí đầy sương đêm.

Nó quay sang bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của hắn, nó toát mồi hôi lạnh rồi quay đi phía khác nuốt khan

"Gì đây?! Cảm giác nguy hiểm rình rập này là sao." Nó khóc thầm trong bụng.

Chiếc xe dừng tại gara của một khu trung tâm rất lớn. Nó đã nghe thấy bao lời truyền tụng hô ca cái trung tâm Center HTP'S hoành tráng này rồi nhưng chưa có dịp đến để kiểm tra thực hư ra sao. Bây giờ chính nó ở đây, chứng kiến tận mắt nên nó cảm thấy những lời ca tụng thần thánh kia cũng không thể nào lột tả được một phần của trung tâm này.

Dù trong bụng dạ gào khét muốn đổ ập vào đó nhưng vì cái lòng tự tôn của mình nên nó cố tỏ ra vẻ mặt lơ đễnh, lạnh lùng không khèm quan tâm.

Hắn thản nhiên kéo tay nó vào thang máy được đề chữ Vip to đùng kia trong bao ánh mắt của mọi người.

Nó vùng ra khỏi tay hắn, giọng lạnh lùng

"Tôi có chân và cũng có mắt!".

"..." Hắn nhìn vẻ ngang nghạnh của nó thầm cười.

Bước vào trung tâm như là một không gian khác được cách ly với thế giới bên ngoài vậy. Đag nóng bức vì nhiệt độ bên ngoài thì vừa đặt chân vào đây là lặp tức có một bầu không khí mát lạnh bao bọc lấy cơ thể.

Nó đag hoang mang vì độ rộng lớn của nơi này thì đột nhiên bị kéo giựt đi, nó cũng chả biết hắn dẫn dắt nó đến cái nơi nào, và cũng chẳng biết hắn có vị thế như thế nào đối với cái nơi tráng lệ này mà mỗi bước đi của hắn là sự cuối chào đầy kính nể của tất cả nhân viên dồn về hắn. Nó rất muốn hỏi hắn là ai nhưng vì lòng tự tôn của một đứa con gái nên nó không được phép đầu hàng cái bản chất tò mò này.

"Chắc là con ông cháu cha gì rồi!" Nó định bụng.

Nó dẫn nó tới khu thời trang cao cấp. Mọi thứ đổ ập vào mắt nó, tất cả các trang phục cao cấp bày hàng loạt ra trước mắt, mùi quần áo đắt tiền cứ sộc thẳng vào mũi nó. Nó dáo dác nhìn khắp các gian hàng, toàn là những trang phục thời thượng có một không hai.

Nó dẹp cái lòng tự tôn gì gì đó qua một bên rồi chạy lại một quầy quần áo gần nhất kiểm trq vào từng chiếc áo, cảm giác mềm mại truyền từ tay đến tim nó làm cơ thể nó muốn mềm nhũn theo. Chất vải mềm mại, nhẹ nhàn, thanh nhã làm tâm trí nó loạn cả lên.

"Ôi!."

Cô nhân viên rạng rỡ lễ phép cuối chào hắn rồi bước đến cạnh nó, lịch sự gật đầu chào hỏi lấy lệ rồi tiếp thị về sản phẩm mà nó đang cầm trên tay.

Cô ta nhìn nó từ trên xuống dưới với con mắt không thiện cảm rồi giới thiệu về chiếc áo mà nó đang cầm trên tay "Vâng! Nó có giá là 10 triệu, đây là chiếc áo được làm từ chất liệu.."

Hà cớ gì phải nói giá cả trước rồi mới giới thiệu về chất liệu. Nó có bị ngu cũng biết rằng chị ta đang nhìn nó với ánh mắt và lời lẻ mỉa mai, xem thường. Chả giống với vẻ lịch thiệp bề ngoài,

Bỗng trong lòng nó bùng lên sự tức giận và khó chịu. Tuy là vừa mới sinh ra nó đã được bảo bọc trong sự yêu thương của gia đình, chưa lần nào phải chịu khó nhọc. Nhưng không vì thế mà nó nảy sinh ra sự phân biệt giai cấp, ngược lại, nó rất đồng cảm với những mảnh đời khó khăn trong xã hội này. Nay lại gặp thái độ của con người kia làm nó hết sức tức giận.

Ngọn lửa thích thú trong người nó như bị tạt một xô nước vào, tắt ngấm không còn chút khói lưu luyến. Nó liếc cô gái đang nói lia lịa không cảm xúc như một cổ máy đã được lập trình sẵn rồi thản nhiên bước đi ra ngoài, bỏ ngoài tai những lời lẽ hoa mĩ nhưng lại rất chói tai.

Hắn thấy vẻ mặt lạnh nhưng băng của nó khẽ nhíu mày. Nó bước đến chỗ hắn, cuối gầm mặt "Về" giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng không khể thoát ra.

Hắn bước khoát tay qua bờ vai nhỏ nhắn kia, cuối sát đầu vào bên tai nó thủ thỉ "Cô ta nói gì em à?"

Nghe hắn hoi bao nhiêu tức tối mà nó cố nén đến tận đáy lòng như bị câu lên, khó chịu khôn nguôi, đôi bàn chân to lớn của hắn bắt đầu nhòe đi trước mắt nó "Không!"

"Cô ta... không làm tốt bổn phận à?"

"Tôi muốn về" nó cương quyết.

Hắn cũng không muốn làm nó buồn, đến đây cũng chỉ để làm nó vui thôi nhưng bây giờ lại đặt nó vào tình cảnh này hắn cũng không cam tâm.

"Ừ, về!" Hắn siết lấy tay nó rồi bước đến quầy quản lí nói vài câu gì đó, nó cũng chả bận tâm chỉ thấy mặt ông quản lí biến sắc vội vàng chạy lại khu thời trang kia.