Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 1: Làm ơn mắc oán




"Hộc... hộc... hộc... thôi chết mịa rùi, tên đó bị não phẳng hay sao vậy trời. Tự nhiên đuổi theo mình, mà mình đã làm sai gì kia chứ. Đúng là làm ơn mắc oán" Đầu nghĩ, chân tay ra sức phối hợp để cơ thể có thể chạy thật nhanh, thật nhanh, để thoát khỏi cái tên biến thái đang hùng hổ đuổi theo sau kia.

Chạy cũng được khá lâu nên theo cảm tính thì nó quay mặt lại để kiểm tra xem hắn có còn đuổi theo hay không.

"Á... má ơi... hắn... hắn ta...". Nó giật thót khi vừa mới quay lại thì cái bản mặt đỏ ngầu như ác quỷ, ánh mắt như muốn giết người đang chầm chầm ghim vào người nó mà trên hết là cái bản mặt đó càng ngày càng phóng to hơn trước mắt của nó.

"Con ngốc kia đứng lại cho tôi" hắn ta như gào lên. Ôi chao! Hắn thật là mất vệ sinh quá, người Việt chứ có phải Hàn đâu mà nói phun ra biết bao nhiêu là nước bọt, kinh tởm thật.

"Anh... anh đứng.... lại trướt đi" mà công nhận là đang chạy với vận tốc này còn mở miệng ra la lối như thế thì bảo sao nước bọt không tràn ra ngoài ào ào như vậy.

"Được.. đứng lại.. đứng lại"

Cả hai dần dần giảm tốc độ lại. Chấm dứt màn rượt đuổi vô bổ kia. Mà thành quả của cuộc chạy điên rồ đó cũng không tồi, cả hai cùng gập người ôm bụng thở đến bỡ cả hơi tai, mặt mũi đứa nào đứa nấy đều đỏ lừ cả lên, mồi hôi thì nhễ nhãi thấm đẫm cả áo.

"Tôi... hộc hộc.... làm gì anh kia chứ? Hộc hộc... chẳng phải tôi vừa giúp anh hay sao." vừa thở lấy hơi nó vừa đưa ra câu bào chữa cho mình.

"Cô.... hộc hộc... vậy mà gọi là giúp à? Tụi kia cô đánh thì không nói, còn đằng này cô đánh luôn cả phe mình..." hắn ôm bụng thở dốc, dù nói không ra hơi nhưng vẫn tiếp tục nói "Vì cô là con gái nên tôi cũng chả trách chuyện vặt ấy, nhưng.... sao cô lại dám vứt con sụp bờ lia của tôi vào thùng rác hả" hắn quát ầm lên. Gân cổ nổi đầy lên nhìn phát khiếp.

"À... ờ... tôi.. chỉ muốn bảo vệ nó thôi!!!" nó ngập ngừng và đang hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra 30 phút trước.

Vì mới chuyển đến thành phố này nên điều đầu tiên nó muốn đi tham quan xung quanh khu nó sống, đang tí ta tí tởn săm soi từng khẽ ngõ, ngóc ngách thì bỗng nó bắt gặp một đám thanh niên người không ra người, ngộm không ra ngợm. Đầu tóc màu mè hoa lá hẹ tè le, mặt mày cũng chả sáng sủa là mấy, mà mấy cái đó không bàn đến cũng được, nhưng nhìn cái style của bọn chúng thì nó muốn phát điên lên. Chắc là bọn này ăn vạ tiền của học sinh đây mà.

Ngứa mắt gì đâu đó. Nó vốn là con nhà võ, với cái tính thích xen vào chuyện của người khác để góp vui, sẵn tiện ở đây có dịp như thế thì chả có lí do gì mà nó không quan tâm đến được. Mà cũng lâu rồi nó chưa đá động đến tay chân nên bây giờ lại muốn ôn lại kỉ niệm xưa.

Nó ngóng ngó tình hình một hồi thì nhận định được rằng là có hai phe. Một bên là học sinh trung học trạc tuổi nó chắc là nạn nhân, hai là bên kia là âm binh cát đảng tái thế hà hiếp thường dân và chắc chắn họ là bọn đầu gấu chuyên vạch mặt ăn vạ. Thế là nó nhất trí ra tay trừ tà cứu nghĩa.

"Này! Tụi nhóc kia!"

Không khí bên trong đó đang cực kì căng thẳng, chẳng một tiếng động. Bỗng có một giọng nói lanh lãnh vang lên nên theo phản xạ có điều kiện thì tất thảy 20 tên quay ra nhìn nó. Cụ thể là 18 cặp mắt đã hằn những tia máu đỏ hoe cứ lờ đờ còn 2 cặp mắt kia thì trong... rất đẹp... mà có cái gì không đúng. Mà bây giờ không phải chuyện so sánh mắt của bọn chúng xem coi ai đẹp hơn, mà chuyện hệ trọng là...

Nó nuốt khan, nhìn sau lưng bọn đấy nó cũng đón là mặt mũi cũng chả mấy đẹp đẽ gì nên cũng chuẩn bị một phần nào đó tâm lí để đối mặt, nhưng sự thật quá phũ phàng, phũ tới nốc luôn ấy chứ, nhan sắc của bọn đấy chắc cũn đạt cấp S chứ chả chơi đâu.

"Ọe.... xấu không thể tả được." nó một tay ôm bụng tay còn lại chống tay vào tường để giữ cơ thể đứng vững.

Nói thật chứ chả phải chê gì, đây là lần đầu tiên nó thấy người mà xấu như bọn này, đã xấu mà còn trông màu mè nữa chứ. Mà cái tên tóc đỏ nhọm ba cọng tóc xanh kia chắc là tên đầu đàn. Ôi! Cái mặt tên đấy trông rất đáng sợ, chắc thằng này thần tượng Chí Phèo đây mà!!! Tên đấy sở hữu một làn da đen như mấy cục than ấy, còn chơi nguyên cái đầu đỏ, xỏ cả chục lỗ thuyên tai, mũi còn gắn thêm cái thuyên màu đen xì. Tởm! Chắc hắn ta tưởng mình là Ngưu Ma Vương.

"Anh trai! Anh có thể lấy cái khăn cổ này che mặt lại không?" Nó tiến đến tên đó, vỗ vỗ lên cánh tay " Nói chứ không phải chê đâu!!"

Phụt.... tên đó nhanh tay ra đòn một cái vào người nó. Nó cũng chẳng kém cũng nhanh chân đá xoay một vòng né đòn của đối thủ. Mặt vẫn rất ư là thản nhiên, không biểu lộ một chút sợ hãi "Chật... chật... sao lại đánh cả con gái như thế chứ!!! Thất vọng quá đi mất " nó ngán ngẫm lắc đầu.

"Vậy thì hôm nay ta cho ngươi xem con gái chân yếu tay mềm đến cỡ nào nhé!" Nói dứt câu, nó nhanh chân tiến về phía tên đó ra một đòn chí mạng, tên đó từ từ gục xuống đất, cả bọn nhất thời giật lùi ra sau mấy bước.

Ánh mắt nó nghiêm lại sắc còn hơn lưỡi dao, miệng thì nở nụ cười ranh ma "Sao đây?".

Cả bọn, không ngoại trừ bên hai tên học sinh cũng nuốt khan. Chả lẽ đại ca của chúng bị một con nhóc như thế đánh nằm sõng dài trên mặt đất mà thân là đàn em như bọn chúng lại khoanh tay mà làm ngơ cơ chứ. Dù biết có chết cũng phải lao đầu vào, đấy mới gọi là nghĩa khí, là anh em một tên trong đám giơ tay hét lên "Lên... lên tụi bây!".

Thế là cả đám ùa lên như cái hang kiến bị chộc. Thân thủ của nó cũng chả phải là hạng xoàng, vì quá đông, tỉ số áp đảo sỉ số nên nó cũng cần sự giúp đỡ cơ chứ. Thấy tụi học sinh kia nãy giờ cứ đúng như trời trồng vươn đôi mắt cua ra nhìn nó, yếu thế nên mới cần thêm chi viện.

"Này mấy tên nhóc!! Muốn chết ở đây hay sao hả?" Nó hất mắt về hai tên kia. Vừa nói nó vừa tung một cú nốc ao hoàn hảo làm tên tóc vàng mặt gỗ ngã quỵ xuống nền đất dơ bẩn ẩm ước.

Nghe vậy hai tên học sinh kia cũng trổ tài ra, ba tụi nó đánh đá rất sung sức rất hăng say. Mà nó có tật là hễ đánh nhau là quên hết ai là bạn ai là thù mà cứ thế mà đánh gục hết không nễ một ai.

Nó xoay góc nhảy người lên đá móc một chiêu thật đẹp... Bốp... và chiêu đấy dính ngay vào cổ tên học sinh có khuôn mặt baby kia. May mà tên đấy có học võ và được tích tụ kinh nghiêm bao nhiêu năm nay nên cũng đỡ được chiêu đó vài phần nhưng cũng rất thấm.

Nó như con cá mắc cạn mấy chục năm mới gặp lại nước nên chí tính háo nước làm cho con cá đấy điên lên, càng đánh nó càng hăng lên, nó ra đòn đánh đấm túi bụi.

Bốp!!! Nó ra một đòn khá mạnh vào ngay giữa mặt của cái tên không biết là bạn hay thù nữa. Nhưng chắc lần này bậy rồi..

Hai dòng máu tươi từ mũi của tên học sinh chảy ra như thác "Con nhóc này điên rồi à?" Tên học sinh cao lớn điển trai hét lên.

Nó cũng chả bận tâm, vì ánh mắt đang bắt gặp một cục bông màu trắng đang la ăng ẳng cầu cứu giữa đám người đang đánh đấm lộn xộn này. Và rồi tình yêu động vật nhỏ nổi lên, nó quyết định cứu vớt lấy tinh linh nhỏ bé đang lạc lối ở chốn người bẩn bựa này. Và rồi chuyện tốt mà nó đã ra tay cứu giúp là nó thẳng tay ném con cún con vào thùng rác... cái nên mà nó coi là chỗ ẩn náo vững chắc nhất nơi này.

Nó trở về với thực tại, sau cuộc hồi tưởng phí công "Tôi chỉ cố bảo vệ con cún bé nhỏ ấy thôi!" Nó khẳng định.

"Bảo vệ như cô thì đi chết sướng hơn!" Hắn đã khôi phục lại sức lực mấy phần, cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ngạo mạn thường ngày.

"Anh... " Vốn là đứa ngạo mạn, cứng đầu, không bao giờ chịu thua bất cứ người nào mà nay gặp cái tên không biết trời cao đất dày như thế này, còn dám cãi tay đôi với nó nữa chứ. Thù này nó nhất định phải trả cho hết "Tên khốn tôi nhất định cho anh biết tay, đợi đi" nó liếc nhìn chiếc đồng hồ, đã gần 7 giờ mà ní còn bơn bơn ngoài đường như thế. Về nhà là ăn đòn chắc luôn.

Nó đưa ngón trỏ ra khách thức, rồi chạy biến mất hút. Mà cái kiểu này là nó khỏi về nhà luôn. Đi loanh hoanh từ nãy đến giờ cũng gần nửa tiếng mà không tìm được nhà nó ở vị trí nào hết. Cứ loanh quanh đi mãi... Thời gian cuối cùng mà ba mẹ nó thấy cái xác dơ bẩn, hôi hám của nó là đúng 9 giờ tối.

"Chào... cả nhà" nó thở phì phì, mặt mày nhem nhuốc lấm tấm mồi hôi. "Con bị lạc!"

Mẹ nó thoáng nhăn mày rồi cất giọng "Vào tắm rửa đi!".

Nó cười ngu ngơ rồi lê lết tấm thân đáng thương vào nhà.